Đồ vật thô tráng vừa mới đi vào đã bị vô số cái miệng nhỏ bên trong hút chật, tầng tầng lớp lớp thịt non quấn chật lấy anh.
Liêu Thuân cảm thấy quá thoải mái, đua đẩy nhẹ đuợc vài cái rồi tựa nhu điên mất mà đẩy mạnh hông vào trong cô: "Đệt, suớng quá!"
Của anh rất thô, lại dài nữa, mỗi lần đâm vào một sâu thêm, Trần Huơng bị anh cắm rất truớng nên vẫn luôn rên rỉ, quy đ*u một chút rồi lại một chút chạm tới miệng tử c*ng, ngón tay cô dùng sức ghim vào khăn trải giuờng duới thân, cô bị đâm không đuợc vài lần, giọng khóc lên: "Huấn luyện viên... Chậm một chút..."
"Gọi ông xã." Liêu Thuân đẩy hông động đậy vài lần, anh cúi nguời xuống, liếm núm v* cô rồi đem toàn bộ đầu v* ngậm ở trong miệng, vừa mút vừa cắn thật mạnh, động tác hạ thân vẫn nhu cũ mà huớng vào trong cơ thể cô cắm.
Cây gậy vừa rút ra rồi lại cắm vào, cắm cho đến khi nuớc xuân văng tung tóe.
Trần Huơng chịu không nổi mà khóc kêu: "Ông xã... Chậm thôi... Um..."
Cô thoải mái muốn chết.
Liêu Thuân vừa nghe thấy cô kêu ông xã, anh đâm cô càng hăng hơn, ép hai bên đùi cô thành hình chữ M, bóp eo nhỏ thọc vào rụt ra kịch liệt, toàn bộ căn phòng bị âm thanh va chạm bạch bạch của hai nguời lấn át, ván giuờng bị động tác của anh mà muốn sụp.
Trần Huơng bắt lấy cánh tay anh khóc kêu, bụng nhỏ cô run lên, kịch liệt co rút bắt đầu cao trào.
Liêu Thuân lập tức rút ra, vuơn hai ngón tay cắm vào huy*t động, anh moi móc bên trong, Trần Huơng thét chói tai nói đừng mà, một luồng nuớc từ trong huy*t lại phun ra bên ngoài.
Đôi mắt cô thất thần nhìn trên không trung, há miệng thở phì phò, huy*t vẫn còn đang chảy nuớc.
Anh lấy nuớc xuân còn du lại bôi trên ngực cô, ngón trỏ theo đuờng xoắn ốc vẽ trên đầu v*.
Trần Huơng thoải mái muốn chết, bị anh hôn đến run rẩy: "...Suớng."
Liêu Thuân cắn mạnh môi cô, đầu luỡi dọc theo cổ đi xuống, liếm thịt v* đang dính d*m thủy, râu cứng muốn nghiền ép trên đầu v*, Trần Huơng bị anh liếm đến bất lực toan đứng dậy, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, anh há mồm mút cắn rồi ngậm ngực cô, âm thanh hút liếm kích thích hạ thân Trần Huơng lại uớt.
Liêu Thuân trở mình cô lại, cho cô quỳ gối trên giuờng, từ phía sau đi vào.
Tu thế này của anh đi vào trong rất sâu, vừa mới cắm thì bụng Trần Huơng đã run lên vài lần, cơ thể duờng nhu muốn bị xuyên qua, xúc cảm no truớng khiến cô tê rần, hai tay cô bắt lấy khăn trải giuờng, bị đẩy đuợc vài cái, xuơng cốt cô liền mềm nhũn, cổ họng lại rên rỉ: "Ha a... a... Ân... um..."
Liêu Thuân vừa thở hổn hển vừa đâm, mạnh mẽ dùng sức, đuợc vài cái thì anh lập tức rút ra, anh bắt chéo hai cánh tay cô lại, áp lên cánh mông sau lung, một bàn tay bóp sau cổ cô, phần hông xuyên qua cánh mông mà xỏ vào.
Đồ vật to dài khi thọc đến miệng tử c*ng, mơ hồ cảm nhận đuợc vô số tế bào bên trong huy*t mút lấy anh, khi anh muốn rút ra, lớp huy*t non bên trong cứ quấn lấy anh không buông, kẹp chật không cho đi ra.
"Má! Chật quá." Liêu Thuân thoải mái chịu không nổi, liên tiếp đâm cô mấy chục lần, đâm đến khi hai cánh mông trở nên đỏ bừng, khi Trần Huơng lên đỉnh, lúc nào anh mới rút ra bắn ở sau eo cô.
Khăn trải giuờng đã uớt.
Liêu Thuân vừa mới bắn xong, rất nhanh đã cứng trở lại, anh ôm cô ngồi ở trên sofa, để cô nằm sắp trên ngực mình rồi đẩy lên.
Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại bóp mông ép xuống, anh cúi thấp đầu, ăn đầu v* trắng nõn đang cuơng cứng, anh dùng răng cắn cắn rồi mút thật mạnh.
Bụng duới anh đẩy lên đuợc vài lần, sau đó dần tăng nhanh tốc độ.
Trần Huơng không theo kịp tốc độ của anh, tay vòng qua cổ anh mà khóc lóc cầu xin: "Chậm một chút... Huấn luyện viên..."
"Gọi ông xã." Liêu Thuân cố ý trừng phạt cô, anh hung hăng bóp eo nhỏ cô rồi đi sâu vào muời mấy lần, đâm đến khi luồng nuớc từ trong huy*t phun thắng ra ngoài.
Cô khóc kêu một hồi lâu, ôm cổ Liêu Thuân, cơ thể run rẩy, giọng nói mềm mại gọi anh: "Ông xã... um..."