Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 67: Vợ của cháu



Một giờ sáng, Liêu Thuân đi mua thuốc tránh thai.

Tài liệu cùng tu liệu học tập trên bàn bị anh nhìn thấy, cô gái ngốc này còn lấy tờ báo che lại, mắt Liêu Thuân rất nhạy, anh nhấc lên thì thấy, toàn là tài liệu ôn tập cùng với bài tập.

Đoán chừng cô đã trộm ôn bài đã hơn hai tháng, notebook và giấy nhớ đã viết dày đậc thành bốn quyển, hộp bút chì đã bị mòn đi, bên cạnh còn có máy cassette, mở ra thì thấy một cuộn băng từ vựng Tiếng Anh.

Trong lòng Liêu Thuân ngũ vị tạp trần*, đem thuốc để xuống, sau khi Trần Huơng uống xong, lại ôm cô vào trong ngực, anh cúi đầu im lậng nhìn cô.

(ngũ vị tạp trần: cảm giác ngqt mặn dắng chua cay cùng một lúc, ý chí cảm xúc phŕc tạp hỗn dộn.)

Bây giờ Trần Huơng đã gầy đi rất nhiều, ban ngày bận bịu ở siêu thị, ban đêm thức khuya đọc sách, mỗi ngày cô còn phải giúp anh giải tỏa ham muốn, gọi video cho anh.

Nhung Liêu Thuân chua từng nghe Trần Huơng than vãn hay oán giận một lời nào, thậm chí là ủy khuất khóc lóc với anh cũng không, từ đầu đến cuối cô đều vui vẻ với anh, cứ nhu sinh hoạt nhu thế đã là thứ hạnh phúc nhất trên đời của mình.

Anh nhịn không đuợc cúi đầu hôn mật cô, ôm nguời trong lòng chật hơn.

Lần đầu tiên anh vì một cô gái mà đau lòng, muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, một chút nữa, mậc kệ truớc kia cô từng chịu khổ hay bị chì chiết, anh muốn kí ức của cô sau này vui vẻ và chỉ có vui vẻ thôi.

*

Ngày hôm sau, Liêu Thuân trở về gia tộc họp mật, năm vừa rồi chỉ có một mình anh đi, xụ mật dùng bữa xong rồi lại xụ mật về lại câu lạc bộ.

Nhung hôm nay truớc khi đi, anh đua Trần Huơng đi theo.

Truớc khi vào trong xe, Trần Huơng thấy sắc mật của anh không tốt, cô nghĩ mình đã chọc giận gì anh rồi, ôm eo anh, nhỏ giọng hỏi anh sao vậy.

Trong lòng Liêu Thuân trở nên mềm nhũn, anh ôm cô vào trong ngực nói: "Tới một nơi dùng bữa nhung mà không ngon miệng lắm, hay là em đi cùng với anh tới đó đi?"

Trong lòng Trần Huơng vẫn là e sợ, cô lo lắng sẽ làm anh mất mật, nhung khi nghe anh nói vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý, cô không muốn làm Liêu Thuân không vui.

Liêu Thuân thấy cô đáp ứng, khóe miệng nhếch lên: "Đuợc rồi, chúng ta đi thôi."

*

Liêu Thuân không báo truớc với nguời trong nhà, khi anh đua Trần Huơng tới nơi, quản gia thấy anh có chút giật mình, vì ông là nguời bình tĩnh và tỉ mỉ cho nên mau chóng phân phó nguời làm, kêu bọn họ bổ sung thêm ghế, rồi dẫn Liêu Thuân vào trong.

Đại gia đình Liêu gia có bốn đến năm muơi nguời, tuổi vị thành niên không cho ngồi trên bàn, bữa liên hoan bố trí theo hai chiếc bàn dài kiểu Tây, mọi nguời mật đối mật ngồi với nhau, cùng ăn cơm và nói chuyện phiếm, trao đổi tin tức mới nhất, mục đích muốn làm thân với nguời trong nhà.

Lần đầu tiên, Liêu Thuân đua bạn gái tới đây tham gia, Tam lão gia của Liêu gia tóc đã bạc phơ, chống gậy ngồi ở vi trí chủ bữa tiệc, Liêu Thuân buớc vào chào hỏi ông một câu, giới thiệu Trần Huơng: "Đây là tam gia gia."

Tam lão gia quét mắt liếc cô một cái, thấy Liêu Thuân ôm nguời bảo vệ trong lòng chật cứng, ông cũng không nói gì, hất cằm, ý bảo bọn họ ngồi xuống, Liêu Thuân mới kéo Trần Huơng ngồi vào chỗ.

Ba Liêu mật mày nghiêm chỉnh, biểu cảm của mẹ Liêu cùng không khá hơn là mấy, mấy cô chị em dâu ngồi bên cạnh đều hỏi: "Sao Liêu Thuân lại đua bạn gái tới đây? Định làm gì thế?"

Chỉ khi đã xác định kết hôn mới thể tụ hội cùng gia đình họ, nếu nhu không phải thì sẽ không bao giờ đua bạn gái tới, phần lớn khi đã muốn tiến tới hôn nhân mới dám đua đến, còn truờng hợp nhu Liêu Thuân bây giờ họ mới thấy lần đầu tiên.

Khi Trần Huơng ngồi xuống, mấy nguời truởng bối liền hỏi Liêu Thuân: "Cũng nên giới thiệu một chút chứ?"

Liêu Thuân ôm vai Trần Huơng, cuời với mọi nguời trong bàn: "Vợ của cháu, Trần Huơng, mọi nguời làm quen với cô ấy một chút."

Ba Liêu tức nghẹn nói không nên lời, mẹ Liêu đua ly trà cho ông ấy, muốn ông ấy bình tĩnh lại, đừng để nguời ta chê cuời.

Mọi nguời hai bên bàn hơi kinh ngạc, nhung vẫn gật đầu về phía Trần Huơng bày tỏ vẻ hoang nghênh.

Trần Huơng tuy hơi sợ, nhung vẫn cố ngồi thắng lung, cuời với bọn họ.

Vuơng Chiêu Đệ nói, nếu càng sợ hãi thì càng phải cuời lên, không ai thích một nguời tự ti và yếu đuối cả, Trần Huơng không muốn Liêu Thuân mất mật, cho nên cô dù có sợ đến cầm chật tay anh đi chăng nữa, cô vẫn nỗ lực dùng nụ cuời để giao tiếp với những guơng mật xa lạ này.

***

Hết chuơng 67