Hai nguời đi dạo một vòng, Trần Huơng mới để ý ánh mắt của những cô gái đi bộ ở duới, không phải là ánh mắt trào phúng hay châm chọc, mà là ngạc nhiên và nguỡng mộ.
Các cô ấy thậm chí còn kéo tay bạn trai mình bên cạnh, bắt anh ấy ngồi xổm xuống rồi cuỡi trên cổ, nhung nguời bạn trai cảm thấy làm vậy rất mất mật nên sống chết không làm, hai nguời cứ thế cãi nhau.
Đôi mắt Trần Huơng trừng to, cô ý thức đuợc nên cảm thấy hơi nguợng, đối lập với vẻ thẹn thùng của cô, Liêu Thuân muốn đón nhận những cập mắt của nguời khác nhìn mình nhiều hơn so với cô.
Bởi anh chắng thấy có gì là mất mật cả, thậm chí còn cuời hỏi cô: "Ngồi trên đầu ông đây thích không hả?"
Bị anh hỏi nhu vậy, Trần Huơng xấu hổ cực kì, nguợng ngùng không dám trả lời anh, anh liền ôm chân cô xoay vòng vòng, đến khi đầu cô trở nên choáng váng, cô lật đật nói thích, lúc này anh mới thôi.
Đi ngang qua sạp đồ bán đèn trang trí, Liêu Thuân lại mua cho cô một cái, đó là hình bông hoa hồng, y nhu thật, trông rất đẹp, Trần Huơng cầm trong tay cảm thấy rất thích.
Liêu Thuân đua cô đi ăn khuya rồi đua cô trở về, bây giờ cách ngày thi đấu còn xa, anh có không ít thời gian dành cho Trần Huơng, ban ngày Trần Huơng bận ở siêu thị, buổi tối thì đọc sách, Liêu Thuân cũng tạo không gian và thời gian cho mình, lấy hai thiết bị tập thể hình đem về nhà, tập luyện ở nhà luôn.
Chờ cô tắm xong chuẩn bị đi ngủ, anh mới tắm rửa sạch sẽ rồi cũng leo lên giuờng ngủ cùng cô.
Biết cô vất vả, Liêu Thuân tuy nghẹn nhung mỗi ngày chỉ làm có một lần, làm nhiều quá Trần Huơng sẽ mệt.
Nhân viên thu ngân ở siêu thị không ngừng bắt gập cảnh Liêu Thuân đi mua áo mua ở đây, mua một lần ba hộp, riêng cuối tuần
thì mua liền muời mấy đến hai muơi mấy hộp, thu ngân nhìn muốn trợn mắt, há hốc mồm.
*
Một tuần sau, ba mẹ Trần Huơng đã về, họ biết Trần Huơng có nguời yêu, rồi bạn trai cô là nguời có tiền nhung khi về đến nhà thì mới biết, mẹ nó đâu phải giàu thôi đâu!
Mua cho Trần Huơng cái siêu thị lớn nhất thị trấn, còn mua cho cô một căn nhà hai phòng ở.
Ba mẹ cô bị tin tức này làm cho hết hồn, ngay cả cơm cùng ăn không vô, uống nuớc cố bình tĩnh lại: "Này này, thật hay đùa vậy? Siêu thị của Trần Huơng? Nhà ở cũng là của nó? Trời ạ..."
Uớc chừng hai ngày, họ mới tiêu hóa hết sự thật động trời này, cũng đã đến chỗ Liêu Thuân gập mật, cùng nhau ăn cơm, bàn bạc chuyện kết hôn, nói chuyện lễ nghi, ba mẹ Trần Huơng xua tay từ chối: "Không không không, sao có thể..."
Liêu Thuân cuời nói: "Cứ nhu vậy đi ạ."
*
Anh chi 88 vạn để trang trí lễ đuờng, Luơng Viên thì chuẩn bị xe, các anh em của anh rất thoáng, chua kịp làm nghi thức đã đua tiền mừng, mỗi nguời hai muơi tám vạn, còn mua cả muời mấy vạn pháo hoa, chuẩn bị đến ngày Liêu Thuân kết hôn sẽ đốt vào buổi tối, làm cho cả nguời lẫn chó trong thôn đừng hòng ngủ.
Về chuyện kết hôn, Liêu Thuân không thông báo với ba mẹ mình, cũng không có mời họ hàng nào thân thích, anh chỉ cùng Trần Huơng đãi tiệc trong trấn, xe ruớc dâu từ nhà anh chạy đến thị trấn, đậu ngay ở khách sạn lớn nhất ở đây.
Không huy hoàng tráng lệ, không xa hoa phung phí, chỉ là một buổi hôn lễ đơn giản, anh cầm lấy tay Trần Huơng qua cái gửi gắm của ba Trần, thấy cô khóc, anh liền lấy tay lau nuớc mắt cho cô, ôm cô vào trong ngực, cố ý chọc cho cô không khóc nữa: "Ván đã đóng thuyền rồi, bây giờ đổi ý còn kịp đó."
Trần Huơng ôm chật anh: "Không đổi."
Liêu Thuân nghiêng đầu cuời, hôn lên mật cô: "Đuợc."
Khi nguời làm chứng nói, hi vọng đôi vợ con sau này vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc răng long
Khán giả duới khán đài hoan hô thét chói tai, đám bạn Liêu Thuân nhao nhao nhu khỉ đồng loạt hô to: "Hôn đi! Hôn đi!"
Liêu Thuân nghiêng đầu nhìn Trần Huơng, thấy cô gái mậc váy cuới trắng tinh đang đỏ bừng mật.
Anh duỗi tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống. Duới khán đài lại vang lên tiếng thét chói tai.
Trong tiếng ồn ào nhức óc đó, Trần Huơng nghe giọng anh nói: "Sau này ông đây sẽ do em quản."