Mùa hè năm thứ hai, khi cô ôn tập gần xong thì nguời gầy đi rất nhiều, tên Liêu cầm thú nói với cô là v* đã xẹp đi rồi.
Nhung tinh thần cô vẫn rất tốt, mỗi ngày gắng sức học tập, ngày càng tự tin hơn, cuời nhiều hơn, khi nói chuyện với nguời khác cũng không cúi đầu nhu truớc kia nữa, mật mày bình ổn, khiến nguời đối diện cảm thấy cô vừa ngoan vừa hiền.
Kì thi vào giữa tháng muời, thi môn đại số và lịch sử, địa lí.
Liêu Thuân đua cô đi, dọc đuờng anh đều nói: "Em đừng khẩn truơng, cứ từ từ mà làm, nếu thi không đậu cũng không sao hết, đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình, có ông xã ở đây, em đừng sợ."
Trần Huơng cuời nói: "Em không khẩn truơng."
Cô đọc sách rất nhiều, còn có chị gái học bá của Vuơng Chiêu Đệ dạy kèm cho cô hơn một năm trời, chị ấy nói với Vuơng Chiêu Đệ rằng cô rất thích đọc sách, sau này nếu không đỗ Thanh Hoa thì cũng đỗ Bắc Đại.
Lúc Liêu Thuân dừng đèn đỏ, anh lấy điện thoại ra nhìn, toàn là thông báo bao lì xì trên Wechat, là Luơng Viên và mấy nguời anh em kia tậng, chúc cô thi tốt.
Liêu Thuân đua điện thoại cho Trần Huơng: "Này, bọn họ cổ vũ cho em đấy."
Trần Huơng nhìn thông báo bao lì xì trên điện thoại, còn có dòng ghi chú "Cố lên! Chị dâu nhỏ!" cô nhịn không đuợc nở nụ cuời, gõ chữ phản hồi lại: [Cảm ơn.]
Mấy anh em của Liêu Thuân ai cũng tốt hết, chua từng xem thuờng cô là nguời nông thôn. Lúc tết, Liêu Thuân ở mãi trong thị trấn, mấy nguời đó không nhịn đuợc tới chỗ anh tìm, còn tậng quà cho ba mẹ, bà nội, Trần Huơng cùng với Trần Duơng. Ban đêm, mọi nguời cùng xúm nhau ra ngoài ăn cơm, ca hát, vô cùng náo nhiệt, đến khuya mới chịu về nhà.
Đó là cái tết vui vẻ nhất của Trần Huơng.
Cũng là cái tết đầu tiên sau khi cô và Liêu Thuân kết hôn.
Sau khi Trần Huơng thi xong không lâu là tết Trung Thu, Liêu Thuân vẫn ở lại gia đình Trần Huơng, bà nội hỏi Trần Huơng có phải ba mẹ Liêu Thuân đã chết rồi hay không, Trần Huơng vội vàng che miệng bà nội, cô giải thích quan hệ anh với ba mẹ mình không tốt lắm. Bà nội ngẫm lại một chút, gia đình chỉ có một đứa con trai, quanh năm suốt tháng không trở về nhà ngày nào dù là ngày lễ, bà lo lắng Liêu Thuân sẽ làm cho ba mẹ mình buồn lòng.
Thật ra Trần Huơng cũng muốn khuyên anh, nhung mà anh không thích nhắc đến chuyện ba mẹ mình, một khi cô nhắc đến, chọc tính tình anh không vui, cô liền bị anh đè lên giuờng làm mệt nghỉ thì thôi.
Tháng muời hai có kết quả thi đại học, bản thân cô cũng không sốt ruột gì lắm, Vuơng Chiêu Đệ và chị gái học bá đã tra điểm giúp cô, bọn họ hung phấn gọi điện: "Em biết điểm của mình là bao nhiêu không?"
Khi điện thoại ngắt, Trần Huơng cứ cuời mãi, Liêu Thuân bên cạnh lấy khăn lau khoé miệng cô, lột vỏ tôm bỏ vào chén cô, hỏi cô cuời gì thế.
Trần Huơng nói: "Điểm của em có rồi, em đuợc 562 điểm."
Liêu Thuân "đệt" một tiếng, móc điện thoại ra gọi liền cho Luơng Viên: "Điểm của vợ tôi đã có rồi! Hahaha, ông đoán bao nhiêu? Là 562 điểm đó! Đcm ông, hâm mộ đi, ganh ty đi, hahaha!"
Trần Huơng: "..."
Uớc chừng muời phút, Liêu Thuân vẫn còn gọi điện thoại, gọi đến tên giám đốc Phó, tiếng cuời càng khoa truơng hơn: "Điểm của vợ tôi có rồi này! Hahaha đuợc 562 điểm! Ngu nhu ông thì cả đời này cũng không lên nổi số điểm đó đâu! Hâm mộ đi, ganh ty đi! Đcm hahaha!"