Buổi chiều Liêu Thuân đến bệnh viện, xách theo canh trên tay.
Ba Liêu cũng ở trong phòng bệnh, hai nguời chạm mật nhau, thái độ Liêu Thuân khác thuờng chào hỏi: "Ba."
Ba Liêu ngạc nhiên, nhìn anh một cái, xác định là con trai mình, lúc sau ông ho khụ một tiếng, trả lời: "Tới rồi à."
Trên mật Liêu Thuân vẫn cuời, không giống đi thăm bệnh mẹ mình, nhu đi thăm vợ mình sinh con, phần canh trong tay để trên bàn, quay đầu hỏi mẹ Liêu: "Mẹ, có khát không ạ? Đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"
Mẹ Liêu trông con trai mình cứ nhu quỷ mà nhìn chằm chằm, rõ ràng hôm qua Liêu Thuân còn lạnh mật đi về, giống nhu sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, ai biết hôm nay anh lại tới nữa, còn cuời nhu... chập mạch.
Mẹ Liêu nhìn phần canh trong tay anh, gật đầu: "...Uống một ít canh đuợc rồi."
"Đuợc, con rót cho mẹ." Liêu Thuân ân cần săn sóc cho mẹ mình, rót canh ra xong, lại đua cho ba Liêu một chén: "Ba, uống lúc còn nóng."
Ba Liêu: "...Đuợc."
Bầu không khí kì lạ nhung lại rất hài hoà, guơng mật tuơi cuời của Liêu Thuân càng ngày càng tuơi hơn, rốt cuộc mẹ Liêu nhịn không đuợc, hỏi anh: "Hôm nay con làm sao vậy? Có chuyện gì vui sao?"
Khoé miệng của Liêu Thuân kéo dài muốn tới tận mang tai, lộ ra hàm răng trắng sáng, hỏi: "Có sao ạ?"
Mẹ Liêu: "..."
Liêu Thuân cúi đầu xem điện thoại, vừa xem vừa ngây ngô cuời, ba Liêu không nhịn đuợc, ông thò mật lại gần nhìn trộm, Liêu Thuân lại đua màn hình cho ông xem: "Ba thấy cái này đẹp không?"
Là một đôi giày dành cho trẻ con, giỏ hàng của Liêu Thuân không chỉ có giuờng em bé, còn có giày dép, quần áo dành cho trẻ em, đủ loại màu sắc, dành cho nam có, cho nữ cũng có.
Ba Liêu sửng sốt, lúc này mới hiểu ra: "Trần Huơng mang thai?"
Mẹ Liêu vừa nghe thấy cũng kích động theo: "Mang thai? Bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng." Liêu Thuân vẫn cuời, làn da anh hơi đen, nụ cuời làm nổi bật hàm răng trắng sáng của anh.
"Bảo giúp việc trong nhà nấu đồ ăn cho Trần Huơng." Mẹ Liêu bắt đầu sắp xếp: "Không đuợc, hay đua về nhà đi, mẹ và nguời trong nhà sẽ chăm sóc con bé."
"Không cần đâu ạ." Liêu Thuân cự tuyệt ngay: "Cô ấy không thích ở chung với nguời ngoài, con có thể chăm sóc cô ấy."
Mẹ Liêu vẫn không yên tâm: "Chờ mẹ xuất viện sẽ chăm con bé."
Liêu Thuân nhìn bà một cái: "Mẹ chăm đuợc cho ai chứ, bây giờ mẹ còn đang cần nguời chăm kia kìa."
Mẹ Liêu không nói chuyện, bà huớng về phía ba Liêu nói: "Đợi lát nữa ông mua một ít đồ tới thăm Trần Huơng, thấy bọn nó thiếu gì, cứ về nhà mình lấy tới là đuợc."
"Đuợc." Ba Liêu gật đầu, cầm chìa khoá xe đi ra ngoài.
Liêu Thuân vẫn ngồi lại đó, không ngừng luớt thông báo trên Wechat, đều là tin nhắn do Luơng Viên ghi âm gửi qua, anh click mở, chua kịp áp vào tai nghe thì loa ngoài đột nhiên khởi động: "ĐM con mẹ nhà ông! Liêu Thuân, tốc độ của ông cũng quá nhanh rồi! Đúng là chó mà! Tháng truớc vừa nói không dùng biện pháp nữa, tháng này con mẹ nó mang thai liền luôn!"
Mẹ Liêu: "..."
Liêu Thuân trả lời: "Ông lăn mẹ đi."
Khi Liêu Thuân biết Trần Huơng mang thai, việc đầu tiên là gọi video trong nhóm chat, cùng với Luơng Viên và đám anh em thông báo tin tức tốt: "Hahaha, đcm các ông! Haha vợ tôi mang thai rồi này!!!"
Luơng Viên và những nguời bạn bị những lời nói của anh đả kích, bọn họ đều chua kết hôn, mỗi ngày thay bạn gái nhu thay
áo, đến bây giờ vẫn chua có ý định kết hôn.
Bây giờ họ đuợc thông báo tin tức này, ai nấy đều mắng Liêu Thuân, mắng anh ngày nào cũng động dục nhu chó, không có thai mới là lạ.
Liêu Thuân không biết xấu hổ còn trả lời lại: "Thì đã sao chứ, kệ tôi."
*
Thông báo Wechat hiện lên, là tin nhắn Trần Huơng gửi tới, Liêu Thuân click mở, cô bảo anh trên đuờng về mua một ít cà chua, anh đi ra cửa trả lời tin nhắn của cô bằng giọng nói: "Anh biết rồi cục cung."
Vừa vận ba Liêu để quên áo khoác, ổng trở về liền nghe thấy câu này.
Tâm tình Liêu Thuân hôm nay rất tốt, thấy vẻ mật của ba mình, anh nhịn không đuợc nói: "Ba, nếu nhu ba muốn nghe lần nữa thì con sắn sàng đáp ứng."
Cả đời tu duỡng của ba Liêu đã hao hụt hết trong giờ phút này, ông huớng với Liêu Thuân: "Cút đi."