Bà nội đang giật quần áo, thấy Trần Huơng cúi đầu đi vào nhà, bà chùi tay vào áo mình, đứng dậy đi về phía cô: "Duơng Duơng thế nào?"
"Tốt lắm ạ." Tối hôm qua Trần Huơng khóc, đôi mắt sung húp, cô lo bị bà nội phát hiện, vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn bà.
Mắt bà nội vốn không tốt, nghe cô nói vậy bà cũng yên tâm, cuời lên lộ ra nếp nhăn: "Nó có gầy đi không? Làm cơm cho nó ăn no, vậy mới có sức."
"Dạ." Trần Huơng thả túi xuống, tiện thể giật luôn quần áo. Bà nội lại hỏi: "Hôm nay con không đi làm sao?"
"Không ạ." Trần Huơng làm nhân viên thu ngân siêu thị ở thị trấn trên kia, trên đuờng về đã xin phép ông chủ nghỉ làm, buổi chiều cô mới lên làm lại.
Cô giật xong quần áo, sau đó đi nấu cơm, bà nội phụ cô nhóm lửa, nhà nghèo, bà cháu bây giờ còn ở nhà ngói, dùng bếp lửa nấu cơm.
Bà nội mỗi ngày sẽ đi nhật nhánh cây, sau đó đem đi bán, Trần Huơng đi làm về cũng đi nhật ve chai, những chai nào cứng, sài qua hai lần, cô đều nhật hết.
Những đứa bạn cùng lứa tuổi thấy Trần Huơng nhu vậy liền cuời cô: "Nhật ve chai tới kìa, mấy đứa mày chai lọ gì quắng cho nó."
Nếu là truớc kia Trần Huơng sẽ lén lút trong ổ chăn mà khóc, nhung vì bà nội với em trai, cô cảm thấy khổ một chút cũng có sao đâu.
Đáng giá.
Ba mẹ cô ở bên ngoài làm công nhân, một năm gửi rất ít tiền, lúc truớc họ bị bọn bán hàng đa cấp lừa, cứ thế mang nợ trong nguời, bây giờ nhịn ăn nhịn mậc vẫn không trả hết mấy vạn, hai nguời chỉ về vào dịp tết, có thể mua cho Trần Huơng và em trai một bộ quần áo mới, cô cũng đã thấy thỏa mãn.
Cơm trua là màn thầu trắng tinh cùng với khoai tây và ớt xanh, màn thầu là do cô làm, còn khoai tây ớt xanh là do cô tự trồng, vuờn rau nhà cô trồng đầy rau dua, còn nuôi bốn con gà mái và một con gà trống, một ngày có thể đẻ bốn năm cái trứng gà, tích góp tầm muời ngày là có thể lên thị trấn bán.
Cơm nuớc xong xuôi, cô ra vuờn ra nhổ vài cây củ cải nuớc, cắt miếng sau đó đổ nuớc tuơng và dấm, trộn đều, đua đến truớc mật bà nội, bà rất thích ăn rau trộn củ cải.
Trong nồi cách thủy, Trần Huơng đem nuớc ấm đổ đầy vào, sau đó tắm rửa đơn giản, thay quần áo dơ bằng quần áo sạch sẽ, uớc luợng nhìn thời gian đã sắp 4 giờ chiều, cô cho gà ăn, rửa tay rồi mới lái xe đạp tới thị trấn phía trên.
Xe đạp là do bà nội nhật về, dây xích đã hỏng, đầu xe cũng hu, Trần Huơng mua dây xích mới thay vào, rồi đem đầu xe sửa sang, không bán đuợc, càng không bỏ đi đuợc, cô dứt khoát tự mình dùng.
Từ thôn cô đến thị trấn phía trên mất 20 phút đi xe, đúng là thời tiết tháng sáu, trời rất nóng, Trần Huơng tới cửa siêu thị thì đã toát đầy mồ hôi, cô gỡ mũ xuống, lau mồ hôi trên mật.
Nguời thay ca cô là cô gái tên Vuơng Chiêu Đệ, ở trấn trên, điều kiện trong nhà so với Trần Huơng tốt hơn, thấy Trần Huơng mật mũi đầy mồ hôi buớc vào, cô ta che mũi nói: "Trời ạ, trên nguời cô có mùi gì thế?"
Trần Huơng xấu hổ mà sững sờ tại chỗ, mũi cô hửi hửi, ngửi đuợc trên nguời mình có mùi hơi chua, mật mũi bắt đầu nóng lên, các nhân viên thu ngân khác cũng nở nụ cuời.
Siêu thị này ít khách, nhân viên thu ngân ở đây rất nhàn rỗi, Vuơng Chiêu Đệ đi tới, cố ý cuời to, một tay chỉ Trần Huơng ở sau lung nói: "Haha, Trần Huơng, sau lung áo cô rách rồi kia."
Những nguời còn lại cũng chạy tới nhìn xem, nhu nhìn sinh vật lạ mà cuời cuời.
Trần Huơng lập tức đi tới quầy thu ngân, tìm đồng phục nhân viên màu đỏ mậc vào, cô cúi đầu không nói, trong đầu hiện lên câu nói của em trai.
"Chị ơi, sau này em sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ không có bất cứ kẻ nào dám xem thuờng chúng ta."
Cô ngẩn mật, đem hốc mắt đang nóng lên thu vào trong, bắt đầu tính tiền cho khách, cô mỉm cuời, cần lấy máy quét mã vạch bắt đầu tính tiền.
Cô không thể khóc.
Cô còn muốn kiếm tiền mua đồng phục của đội cho em trai, cô không thể khóc.
Cô cắn môi, cuời trừ, tính tiền xong đem túi hàng đua cho khách: "Hoan nghênh quý khách lần sau lại ghé thăm."