Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 19



Hạ Tri Thư thở dài, cười nhạo bản thân mình luôn thích lo lắng vô ích, xoay người đi rửa tay chuẩn bị hành lý cho Tưởng Văn Húc.

Bốn nhóc mèo kia rất hoạt bát, chân ngắn tũn lảo đảo kéo bè tìm Hạ Tri Thư chơi. Bốn đứa ngồi trước vali hành lý hiếu kỳ đánh giá, chơi rất vui vẻ.

“Được rồi được rồi, mau ra đây nào,” Hạ Tri Thư lấy ngón tay lần lượt gõ trán từng con, “Chờ tí nữa để anh ấy nhìn thấy tao lại bị dạy dỗ đấy…”

Thật ra Tưởng Văn Húc đứng ngay ở cửa, nhưng nhất thời hắn không dám lên tiếng. Hạ Tri Thư có lúc dịu dàng khiến hắn sợ hãi. Hắn nhớ ban đầu trong nhà Thẩm Tuý có nuôi một con Husky rất ngáo, hắn thấy vô cùng phiền phức, nhưng vẫn có thể nhịn, vì dù sao hắn không ở nhà Thẩm Tuý. Nhưng sau đó nhìn thấy trên người Thẩm Tuý có lông chó lại không nhịn được. Mấy ngày Thẩm Tuý phải xử lý con chó kia khóc đỏ ửng mắt, mà trong lòng Tưởng Văn Húc nửa chút gợn sóng cũng không có. Nhưng bây giờ ngắm Hạ Tri Thư chơi với bốn con mèo nhỏ kia, hắn lại cảm thấy hài hoà ấm áp đẫm hương vị tháng năm tĩnh lặng. Thậm chí Tưởng Văn Húc cũng không để ý đến việc lông mèo có thể dính lên âu phục.

Nuôi tình nhân nếu không nghe lời thì có thể đá, nhưng Tưởng Văn Húc vĩnh viễn sẽ không làm vậy với Hạ Tri Thư. Cho dù hắn đã chán ngấy những tháng ngày nhạt nhẽo như nước, nhưng người cùng đi cả đời với hắn sẽ không có ai có thể thay thế được. Sớm muộn Tưởng Văn Húc cũng sẽ hiểu, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa hay, con người vẫn luôn giữ sự tự tin mạnh mẽ với thứ mình có, trong tiềm thức sẽ nhận định thứ đó không rời không mất. Nhưng lòng người lại là biến số lớn nhất, đặc biệt là Hạ Tri Thư đã thân bất do kỷ.

Tưởng Văn Húc không thích mang khăn quàng cổ, Hạ Tri Thư sợ hắn bị lạnh, trước khi ra cửa nhất định phải đeo khăn cổ cho hắn. Tưởng Văn Húc cúi đầu nhìn cậu đang chăm chú thắt nút khăn cho mình, cười: “Vợ hiền mẹ tốt.”

Hạ Tri Thư lườm hắn một cái, vỗ vỗ khăn quàng đã thắt: “Anh đi nhanh đi.”

Tưởng Văn Húc giờ tay sờ hai má gầy gò của cậu: “Ăn nhiều chút, em gầy quá đấy. Chờ lúc rảnh anh sẽ đi làm kiểm tra toàn thân với em.”

Trên đời này chuyện đáng sợ nhất, là sợ “Ngoái đầu lại,” sợ “Chờ lúc rảnh”, bởi vì thường thì ngoái đầu lại sẽ không có tin tức gì, không làm gì sẽ không có kết quả.

Hạ Tri Thư cụp mắt ngoan ngoãn đáp lại, nhìn Tưởng Văn Húc bước đi. Bóng lưng kia vẫn rất vững chãi, eo lưng thẳng tắp. Lúc yêu một người cảm thấy bước đi của người ấy cũng tiêu sái khác với mọi người, cho dù người kia… Đến một cái ngoảnh đầu lại cũng không hề có.

Hạ Tri Thư đóng cửa lại, ngồi lại vào bàn ăn ăn tiếp nửa bát cháo nhỏ đã nguội.

Sau khi đi công tác Tưởng Văn Húc đều rất ít khi gọi điện cho Hạ Tri Thư, có lẽ thật sự bận rộn, cũng có thể là vì không tiện mà thôi. Hạ Tri Thư cũng không tra hỏi, luôn cảm thấy một người đàn ông mà ầm ĩ như phụ nữ thì thật mất mặt. Huống hồ nếu mèo đã muốn ăn vụng rồi thì cũng khó lòng mà phòng bị.

Sau cái lần hoá trị kia Hạ Tri Thư không chịu phản ứng phụ quá nghiêm trọng, tóc cũng không rụng nhiều như tưởng tượng. Cậu không dám coi thường, bởi vì cậu biết nếu như đã quyết định chữa bệnh thì đây vẫn mới là bắt đầu thôi, phải luôn nhớ đến kết quả xấu nhất. Thật ra cậu cũng không quan tâm quá.

So với lúc đầu, Ngải Tử Du quan tâm đến Hạ Tri Thư rất nhiều, gọi điện còn đều đặn hơn Tưởng Văn Húc. Có lúc Hạ Tri Thư thấy buồn cười, vừa chơi với mèo vừa nghe điện thoại: “Bác sĩ à, đi làm nấu cháo điện thoại không bị trừ lương sao.”

Ngải Tử Du đàng hoàng đáp: “Tôi đây gọi cũng chỉ vì quan tâm đến tâm lý khoẻ mạnh của bệnh nhân thôi mà.”

Hạ Tri Thư cũng dần phát hiện bình thường cái vẻ cấm dục nghiêm khắc của Ngải Tử Du chỉ là giả vờ thôi. Sau khi quen rồi người này rất thú vị, rất ôn nhu, biết chăm sóc người khác, giống như một chú chó Golden Retriever lông vàng ấm áp như mặt trời vậy. Hạ Tri Thư gãi gãi cổ mèo, cảm thấy hình như mình so sánh Ngải Tử Du hơi không nên.