Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 57



Gần đây Hạ Tri Thư rất hay nằm mơ, có lúc chưa hoàn toàn ngủ say đã rơi vào giấc mộng hỗn loạn. Cảnh trong mơ chỉ có một, tất cả đều là một cậu trai đẹp mã không chịu mặc đồng phục, biếng nhác cười cười giơ tay về phía mình: “Tan học, cùng về nhà nhé.”

Mỗi lần tỉnh mộng gương mặt Hạ Tri Thư đều ướt nhẹp. Cậu lờ mờ cảm thấy đây là loại triệu hoán không bình thường, như thanh xuân mất đi, tình yêu tan biến, lại như sinh mệnh sắp ngã xuống.

Gần đây Hạ Tri Thư đã chọn quà tặng cho tuổi ba mươi mốt của mình – một mảnh đất nghĩa địa.

Lúc Ngải Tử Du biết chuyện này cũng đã qua mấy ngày. Gần đây nhĩ lực của Hạ Tri Thư không được tốt, khi mê mẩn đọc giấy quảng cáo, có người đi đến cũng không phát hiện.

Ngải Tử Du ôm Hạ Tri Thư vào lòng từ phía sau, cằm đặt nhẹ trên bả vai cậu: “Em đang xem cái gì thế?”

Động tác trốn tránh theo bản năng của Hạ Tri Thư khiến Ngải Tử Du phát giác không đúng, lúc đoạt lấy tờ giấy trong tay cậu kia, nó đã nhăn nhúm hết cả.

Sắc mặt Ngải Tử Du từ bình thường soạt một cái trở nên trắng bệch, sau đó là vô cùng phẫn nộ. Anh nắm cằm Hạ Tri Thư ép cậu phải đối mặt với mình: “Em xem thứ này làm cái gì?”

Hạ Tri Thư bị nắm hơi đau, khẽ giãy dụa: “Không phải anh là bác sĩ sao?”

Câu trả lời này của cậu có vẻ không liên quan, nhưng hai người đều hiểu rõ trong lòng người kia đang nói gì.

Ngải Tử Du mất hứng thả tay: “Em đừng nghĩ những chuyện này được không.”

Lần này Hạ Tri Thư lại không nhương bộ, cậu chẫm rãi vuốt phẳng tờ giấy kia: “Nơi ở lâu dài sau này, còn không để tôi tự lựa chọn một chỗ ư?” Hạ Tri Thư chớp chớp mắt, cười cười như trẻ con: “Trong thẻ của tôi còn chừng mười lăm vạn, nếu thật sự không đủ thì anh giúp tôi thêm một chút nhé.”

Nụ cười của Hạ Tri Thư cứng lại, ưu tư dâng đầy trong mắt, tựa như đang đưa ra một quyết định không chắc chắn: “Tôi chết rồi… Anh hãy hoả táng đi. Lúc trước anh trai anh đến tôi cũng đại khái biết tại sao. Nếu như tên khốn kiếp Tưởng Văn Húc kia vẫn còn muốn tìm tôi, anh hãy đưa tro cho hắn… Tất nhiên không thể cho không, phí tổn thất tinh thần phí thuốc thang đều phải tính hết. Nếu hắn không chịu trả tiền thì anh đừng đưa tôi cho hắn, ném đi hay chôn tuỳ anh…”

Toàn thân Ngải Tử Du lạnh lẽo, rõ ràng là anh đã nhìn sinh tử quen rồi, nhưng hoá ra mình vẫn không hờ hững được như tưởng tượng.

“Hắn có đưa bao nhiêu tiền anh cũng sẽ không trả lại.” Ngải Tử Du đồng ý.

Hạ Tri Thư hơi mệt, nghiêng người cuộn tròn trên đùi Ngải Tử Du: “Không chừng người ta cũng không muốn đâu, sợ xúi quẩy. Như anh là người ngốc lắm tiền nhỉ?”

Ngải Tử Du vuốt ve tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Không phải ngốc đâu…” Chỉ là vì yêu sâu đậm mà thôi.

_______________

Cục cảnh sát giao thông mất bốn mươi tám giờ mới xác định ra một con đường. Trong thời gian này Tưởng Văn Húc không hề chợp mắt. Tốc độ suy yếu của thân thể hắn có thể nhìn rõ, thậm chí trong túi áo hắn còn chuẩn bị thuốc có hiệu quả nhanh.

Mỗi một khắc Tưởng Văn Húc đều không rảnh rỗi, hắn bỏ số tiền lớn ra mời chuyên gia giỏi nhất của nước Mỹ, thậm chí còn tài trợ cho bệnh viện đổi thiết bị trị liệu tiên tiến nhất. Hắn nghĩ, chờ lúc Hạ Tri Thư trở về không được chậm trễ chữa bệnh phút nào, giờ khắc nào hắn cũng đang nghĩ, liệu Hạ Tri Thư còn thiếu cái gì nữa không.

Sau khi Hạ Tri Thư đi rồi Tưởng Văn Húc mới nhận ra cái gì chỉ để vui đùa phút chốc, cái gì mới thật sự là lẽ sống còn. Nếu như Hạ Tri Thư có thể khoẻ mạnh, có thể tiếp tục bên cạnh mình, cho dù có trải qua cuộc sống cực khổ mười năm trước cũng có ý nghĩa.

Giờ Tưởng Văn Húc đã gặp báo ứng. Đến nhung nhớ hắn cũng không dám quá dùng sức, vì tim sẽ đau, là cơn đau có thể khiến hắn nghẹt thở hoặc bị sốc.

Sau khi tra được phương hướng đại khái Tưởng Văn Húc liền đặt trước một chuyến bay sớm nhất vào xế chiều hôm đó, chỉ là khoang phổ thông, không duỗi được chân. Tưởng Văn Húc sợ mình sẽ không chịu đựng được, nên cố gắng ngủ một giấc.

Lúc đến sân bay quốc tế Tiêu Sơn Hàng Châu đã hơn bảy giờ tối, trời đang mưa, mặt đất ướt sũng.

Giám đốc chi nhánh tự mình đến sân bay đón người. Tưởng Văn Húc cũng có ý nghĩ không cậy mạnh để tiết kiệm chút thời gian. Nếu như ở mấy năm trước, Tưởng Văn Húc có năng lực vì một hợp đồng mà ba ngày hai đêm không hề chợp mắt.