Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 100: Chu sa



Bình minh hôm sau, Từ Tư Uyển nghe nói các triều thần lục tục tới, hoàng đế thức dậy liền qua Thanh Lương Điện nghị sự, bản thân nàng ở Phi Hương Điện nghỉ ngơi nửa ngày, sau giờ ngọ nghe bảo tất cả triều thần đã cáo lui, mới dẫn Niệm Quân qua đó.

Thấy các nàng, hắn buông tấu chương xuống, từ ái chơi với Niệm Quân.

Tới gần chạng vạng, lại có hai phong cấp tấu đưa tới, Từ Tư Uyển thấy hắn không thể không xem nên bế Niệm Quân ngồi xuống. Niệm Quân không giọng, chỉ thì thầm hỏi phụ hoàng đang xem gì.

Từ Tư Uyển kiên nhẫn giải thích thì thấy sườn má hắn cũng gợi lên ý cười. Hắn còn chưa xem xong, bên ngoài có hoạn quan vào báo: "Bệ hạ, Phương chiêu dung nương nương dẫn Tứ điện hạ tới vấn an."

Từ Tư Uyển nhíu mày im lặng.

Hắn theo bản năng nhìn nàng một cái, rồi nói: "Nói với nàng ấy trẫm đang bận, bảo nàng ấy về đi."

Hoạn quan kia khom người cáo lui, Từ Tư Uyển vẫn đang dỗ dành Niệm Quân, hoàn toàn không xen vào an bài của hắn.

Nếu đặt ở thời điểm mới tiến cung, thấy hắn như vậy, nàng chắc chắn sẽ rộng lượng khuyên hắn gặp. Nhưng hiện tại, nàng đã có thể yên tâm thoải mái làm sủng phi không biết khiêm nhượng.

Qua một lúc, hoạn quan lần nữa vào bẩm báo: "Bệ hạ, Khác phi nương nương cầu kiến."

Hắn vẫn đáp lại bằng câu nói đó: "Nói với nàng ấy trẫm đang bận."

Từ Tư Uyển nhìn về phía cửa điện, kéo ống tay hắn. Hắn nhìn nàng, nghe nàng nói: "Bình thường Khác phi tỷ tỷ ít ra ngoài, càng hiếm khi đến cầu kiến bệ hạ, hôm nay tới sợ là có chuyện quan trọng."

Hắn trầm mặc vào giây, nói lại với hoạn quan kia: "Mời Khác phi vào đi."

"Vâng." Hoạn quan lĩnh mệnh cáo lui.

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Vậy thần thiếp và Niệm Quân về dùng bữa trước.

Hắn gật đầu: "Lát nữa trẫm lại qua tìm nàng."

"Vâng." Nàng bế Niệm Quân hành lễ, ra ngoài. Bước qua ngạch cửa, nàng và Khác phi nhìn nhau, ở trước mặt cung nhân ngự tiền cả hai không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu.

Từ Tư Uyển đoán Khác phi chắc đã suy nghĩ thông suốt, cùng Niệm Quân về Phi Hương Điện dùng bữa xong không bao lâu, hoàng đế tới tìm, quả nhiên thần thanh khí sảng.

Lúc hành lễ nàng thấy hắn khẽ cười, làm bộ sửng sốt, tò mò hỏi: "Bệ hạ có chuyện vui gì sao?"

"Không thể tính là chuyện vui." Hắn thở dài, "Chẳng qua lần trước có vài lời không nói rõ với Khác phi, không ngờ tự nàng ấy đã suy nghĩ cẩn thận."

"Khác phi tỷ tỷ vốn là người hiểu lý lẽ." Từ Tư Uyển vừa rót trà cho hắn vừa hỏi, "Không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Tề Hiên vốn không định tò nàng, lại thấy nàng tò mò, nên kể chuyện hai nước định hòa thân cho nàng nghe. Nàng nghe xong lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói: "Việc này sao không phải chuyện vui? Hai nước ngưng chiến giảng hòa, là chuyện vui của vạn dân thiên hạ."

Khi nói chuyện, trà đã đưa tới tay. Hắn mở nắp chung trà thổi thổi, trầm giọng: "Chỉ là ủy khuất cho Giai Dĩnh. Thật ra trẫm hiểu hôm đó tại sao Khác phi không vui, lần này Giai Dĩnh đi sẽ rất khó trở về."

"Khác phi tỷ tỷ cũng vì lo cho nữ nhi mà thôi." Từ Tư Uyển ngồi xuống bên cạnh hắn, chậm rãi nói, "Tỷ tỷ có lòng từ mẫu, bệ hạ không thể để tỷ ấy thất vọng. Chúng phải phải chuẩn bị của hồi môn cho công chúa thật đầy đủ, còn phải phái nhân mã đáng tin cậy nhất đi theo. Nếu công chúa ở bên kia có thể sống hạnh phúc, tỷ tỷ cũng yên lòng."

"Nàng nói không sao." Hắn nắm tay nàng, "Khi phụ hoàng giao thiên hạ này cho trẫm, quốc khổ không quá đầy đủ, trận chiến này trẫm vốn không muốn đánh nhưng Nhược Mạc Nhĩ cứ khiêu khích không ngừng, bây giờ cuối cùng Nhược Mạc cũng chịu hòa đàm, triều đình cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức rồi."

"Bệ hạ nói đúng." Từ Tư Uyển mỉm cười, bộ dáng dịu dàng nhu nhược như của một hiền phi, "Thiên hạ thái bình mới là phúc của vạn dân."

Nhưng nàng biết thiên hạ này sớm đã không thể thái bình nữa, quốc khố trống rỗng còn phải chuẩn bị của hồi môn phong phú cho công chúa càng dậu đổ bìm leo.

Có câu không đương gia không biết củi gạo quý. Cái "nhà" được xưng là "nước" này càng là nơi có nhiều chỗ cần dùng đến tiền. Nếu không có tiền, dù đế vương có hùng tâm tráng chí cũng bất lực.

Nàng chỉ cần chờ hắn từ từ rơi vào đường cùng.



Tính ra Vệ Xuyên hơi khiến nàng thất vọng rồi. Nàng vốn tưởng khi mình vào lãnh cung viết bức thư kia cho y sẽ là một kích hữu lực, nàng tưởng sớm muốn gì y cũng sẽ khởi nghĩa vũ trang vì nàng. Nhưng qua ba năm, một chút động tĩnh cũng không có.

Xem ra nàng đã đánh giá cao tình cảm của hai người.

Cũng may, nàng chưa từng dồn tất cả hy vọng lên người y.

...

Hôm sau, buổi trưa khi nàng dùng bữa Nguyên Tranh lại tới vấn an. Khi đó trùng hợp bệ hạ cũng ở đây, Nguyên Tranh vấn an xong hắn vẫn không nói gì, đợi nàng bảo Nguyên Tranh và Niệm Quân cùng ra ngoài chơi, hắn mới hỏi: "Nguyên Tranh năm lần bảy lượt đến tìm nàng, nàng rốt cuộc có tính toán gì không?"

Từ Tư Uyển ngẩn ra: "Tính toán?"

Hắn nhìn nàng: "Túc thái phi không nói với nàng sao?"

"Thần thiếp đâu có gặp Túc thái phi." Nói tới đây, nàng lại hỏi, "Sao vậy?"

"Túc thái phi muốn tìm dưỡng mẫu cho Nguyên Tranh." Hắn thở dài, "Hôm qua bà ấy nhắc tới nàng với trẫm, trẫm nghĩ nàng phải chăm sóc Niệm Quân nên không ân chuẩn. Nhưng lời Túc thái phi nói không phải không có lý, hiện giờ phi tần có địa vị cao trong cung ngoại trừ Oánh phi và muội muội của nàng thì đều có hài tử. Với tính tình đó Oánh phi không hợp làm mẫu thân. Còn muội muội nàng... Trẫm sợ thấy hoàng tử nàng ấy lại thấy cảnh thương tình."

Từ Tư Uyển gật đầu: "Vậy bệ hạ định an bài thế nào?"

"Trẫm muốn nghe suy nghĩ của nàng. Trẫm không muốn nàng vất vả, nhưng Túc thái phi tính tới tính lui cũng nói nàng phù hợp nhất, trẫm không tiện từ chối bà ấy. Có điều tính tình Nguyên Tranh không tốt, nếu nhận nuôi sợ là sẽ chọc giận nàng. Trẫm nghĩ hay là chỉ nàng làm dưỡng mẫu trên danh nghĩa, Túc thái phi vẫn tiếp tục chăm sóc nó cũng được."

Năm ấy để Ngọc phi làm dưỡng mẫu của Nguyên Tranh cũng an bài như vậy.

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Những chuyện này Túc thái phi chắc luôn canh cánh trong lòng, bây giờ mở lời với bệ hạ có lẽ không chỉ vì muốn tìm dưỡng mẫu trên danh nghĩa cho Nguyên Tranh mà vì bản thân Túc thái phi đã lớn tuổi, không còn nhiều sức lực nữa."

"Đúng vậy." Hoàng đế gật đầu, "Có điều bên cạnh Nguyên Tranh cũng có cung nhân nhũ mẫu, không sợ không có ai chiếu cố."

"Thế thì Nguyên Tranh quá tủi thân." Từ Tư Uyển lắc đầu thở dài, "Thật ra thần thiếp không ghét Nguyên Tranh. Nếu bệ hạ thấy khó xử, thần thiếp tình nguyện nuôi nấng nó. Bệ hạ cũng đã nói bên cạnh nó có cung nhân nhũ mẫu, không sợ không ai chiếu cố, thần thiếp chỉ quan tâm nó chút thôi, không có gì vất vả."

Hắn im lặng không nói gì giống như vẫn còn chuyện khó xử. Từ Tư Uyển không thúc giục, chỉ nhìn hắn, đợi đến khi hắn nói: "Trẫm vẫn mong nàng có thể sinh được một hoàng tử."

Nằm mơ!

Đáy lòng Từ Tư Uyển cười lạnh, ý cười ngoài mặt lại không hề thay đổi: "Dù có hoàng tử của mình thần thiếp cũng không ý kiến chuyện của Nguyên Tranh. Huống hồ đều là hài tử của bệ hạ, có phải do thần thiếp sinh hay không thần thiếp đều thích."

Lời này làm hắn rung động, mà thê thiếp hiền đức cũng chính là như vậy.

Hắn nở nụ cười: "Nàng đã nói như vậy, trẫm sẽ sai người đi trả lời Túc thái phi. Có điều nàng đừng quá vất vả, nếu qua một thời gian cảm thấy mệt thì đừng cố gắng, phải nói thật với trẫm, trẫm sẽ nghĩ cách khác an bài cho nó."

"Vâng, thần thiếp tuyệt đối không khách sáo với bệ hạ." Từ Tư Uyển cười đáp.

Ba ngày sau, Túc thái phi để Nguyên Tranh dọn đến Phi Hương Điện, đi cùng Nguyên Tranh có còn bốn hoạn quan, bốn cung nữ và bốn nhũ mẫu.

Từ Tư Uyển gặp bọn họ, bảo Hoa Thần phát tiền thưởng, chờ bọn họ cáo lui liền dặn dò Đường Du: "Phân phó xuống, trông chừng thật kỹ cho ta. Nếu có tai mắt của kẻ khác cài vào thì không cần rút dây động rừng, cứ báo với ta là được."

"Vâng." Đường Du nhận lệnh, nhân lúc bốn bề vắng lặng, trầm giọng nhắc nhở nàng, "Mấy ngày nay hình như người ít qua lại với Duyệt quý tần quá rồi."

Ngoại trừ đêm Tư Yên đến hành cung thì cả hai chưa từng gặp lại.

"Không sao, trước khi vào lãnh cung bọn ta cũng không gặp nhau hằng ngày. Huống hồ ta còn đang bận, dù không có hiềm khích đó ta cũng thật sự không rảnh lo tới muội ấy." Từ Tư Uyển nói.

"Người tự có chừng mực thì tốt." Đường Du thở phào.

Từ Tư Uyển lại hỏi: "Rời đi bao năm, trong hậu cung này chúng ta còn bao nhiêu nhân thủ có thể dùng ngươi không biết không?"

"Sáu thượng cục đều có người. Có điều chưởng sự của Cung Chính Tư năm ngoái đã bị hoàng hậu nương nương đổi người khác, người chúng ta vốn an bài đi thay Ngô Thuật Lễ hiện bị điều đến Thượng Cung Cục, trong tay không có thực quyền. Tuy nhiên Oánh phi nương nương có hai nữ quan tin được làm việc ở Cung Chính Tư, sau này nếu bắt buộc phải cần Cung Chính Tư làm việc thì có thể nhờ hai người họ."

Từ Tư Uyển bình tĩnh gật đầu: "Cung Chính Tư chấp chưởng giới lệnh hình trách, là nơi có thể lật ngược phải trái trắng đen. Hoàng hậu muốn nắm nơi đó trong tay thì tạm thời mặc nàng ta đi. Phương chiêu dung thì sao?"

"..." Đường Du trầm mặc một giây, cười nhạo, "Nếu bảo nói thật, ta thấy nàng ta sinh đẹp bao nhiêu thì ngu xuẩn bấy nhiêu. Nghe nói nàng ta trước giờ là một chủ tử kiêu ngạo, sáu thượng cục đều bị nàng ta đắc tội, chẳng qua vì được sủng ái nên ai ai cũng nịnh bợ nàng ta mà thôi. Hơn nữa có hoàng hậu chống lưng, ngày tháng của nàng ta cũng coi như an nhàn."

"Thú vị." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Hoàng hậu chắc lại sợ có sủng phi đè đầu mình nên mới nâng đỡ một kẻ như vậy, đúng là giúp chúng ta tiết kiệm sức lực. Ngươi cứ quan sát cung nhân bên cạnh Nguyên Tranh đi."

"Được." Từ Tư Uyển gật đầu.

Từ Tư Uyển lơ đãng nhìn lướt qua mặt gã, lúc này mới phát hiện sắc mặt gã không tốt lắm.

"Sao vậy?"

"Tối qua không ngủ được." Gã tùy ý đáp.

Nàng chợt nhận ra tối qua gã là người trực đêm.

"Trực đêm lại không ngủ được?"

Gã cười cười: "Có ngủ một lát, chỉ là không thể như ở lãnh cung."

"Vậy sau này ngươi không cần trực đêm nữa. Hiện giờ có nhiều cung nhân, ngươi không cần vất vả như vậy."

"Ta không sao." Đường Du lắc đầu, không cho nàng cơ hội khuyên nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Gã không có cách nào nói với nàng gã không để ý chút vất vả đó. Điều gã quan tâm là từ khi rời khỏi lãnh cung, thời gian gã có thể một mình ở bên bầu bạn cùng nàng quá ít, chút khoảnh khắc như trực đêm rất khó có được.

Ra khỏi cửa điện, Đường Du nhìn sắc trời mùa thu mà thở dài, đi sắp xếp chuyện của Nhị hoàng tử.



Từ Tư Uyển an bài chỗ ở cho Nhị hoàng tử rất khá, phòng ngủ không thua kém gì của Niệm Quân. Vì thế Đường Du chỉ đi dạo một phòng theo phép rồi về phòng của mình, gọi Trương Khánh tới, cùng điều tra chi tiết những cung nhân hầu hạ Nguyên Tranh.

Điển tịch rất dễ bị làm giả, nhưng điển tịch dù có đẹp thế nào thì cũng có chỗ không làm giả được. Hoạn quan có tư lịch như họ cũng biết cách điều tra tung tích từ điển tịch để lại, cứ theo dấu vết tiếp tục điều tra, luôn có thể tra ra những điều hữu dụng.

Hai người mới bận rộn hai ngày đã có thu hoạch. Phương chiêu dung đúng là không có đầu óc, sắp xếp tai mắt chỉ biết làm sạch sẽ điển tịch và thưởng thêm bạc, còn lại không có an bài nào khác.

Đường Du nói với Từ Tư Uyển: "Bên cạnh Nhị điện hạ có một cung nữ tên Tơ Liễu và một hoạn quan tên Tiểu Lâm Tử đều nhận được tiền của Phương chiêu dung, đặc biệt là Tiểu Văn Tử trước khi tới Phi Hương Điện còn từng tới chỗ ở của Phương chiêu dung."

Từ Tư Uyển trêu ghẹo: "Muỗi (*)? Đã là cuối thu rồi, đáng chết."

(*) Con muỗi (蚊子) cùng âm với Văn Tử (文子) trong Tiểu Văn Tử.

Đường Du khẽ cười, nghĩ nghĩ, hỏi nàng: "Người định chờ bọn họ ra tay, bắt ba ba vào rọ?"

Từ Tư Uyển thấy trong điện không còn người ngoài, ra hiệu bảo gã ngồi xuống. Sau khi gã ngồi xuống nàng lại suy tư một lúc lâu, mới nói: "Việc Phương chiêu dung tuy đẹp nhưng lại ngu xuẩn có phải mọi người đều biết không?"

"Xem như vậy. Dù gì ngay cả Quách thị ở lãnh cung cũng nói thế. Huống hồ nếu một người vốn kiêu ngạo, muốn giả trang dịu dàng còn được, chứ bản thân ngu dốt, dù có làm gì cũng không thể ngụy tạo dáng vẻ thông minh."

Kẻ ngu dốt ngụy trang thông minh quá dễ để ra sơ hở?

Nhưng nếu là người thông minh ngụy trang ngu dốt thì sao?

Trong dự tính của nàng, nếu đến giờ Phương chiêu dung vẫn giấu dốt thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

Từ Tư Uyển cười nói: "Ngươi cứ theo dõi bọn họ, nếu bọn họ có động tĩnh gì, ví dụ như đưa thứ gì đó từ bên ngoài vào thì nghĩ cách thăm dò thật hư rồi tới nói với ta."

"Được." Đường Du gật đầu, đi an bài nhân thủ như nàng phân phó.

Từ lúc rời khỏi lãnh cung, nhân mạch trước đây nàng sắp xếp ở sáu thượng cục tuy bị hoàng hậu chia rẽ nhưng dùng người bên cạnh vẫn yên tâm hơn. Tám người theo nàng vào lãnh cung năm năm đều một mực trung thành, những người còn lại đều là cung nhân do chinh Vương Kính Trung lựa chọn, không sợ hoàng hậu nhúng tay vào. Có nhân lực như vậy, nàng làm gì cũng tiện.

Lại mười ngày trôi qua, vào tháng chín, gió mùa thu càng lúc càng lạnh. Ngày ngày được hoàng đế lấy lòng, Niệm Quân cuối cùng cũng chịu cho hắn ôm mà không khóc, nhưng nó lại lén nói nhỏ với Từ Tư Uyển: "Mẫu phi, con không thích phụ hoàng!"

Từ Tư Uyển sững sờ, hỏi nó tại sao.

Nó cau mày, nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Không biết, chỉ là không thích."

Từ Tư Uyển nghe vậy, đáy lòng không khỏi thở dài.

Tiểu hài tử đôi khi không nói đạo lý, nhưng trong việc thích hay không thích một người thì luôn làm theo trực giác. Biết Niệm Quân không thích Tề Hiên, nàng vô cùng thống khoái, đồng thời cũng cảm thấy yên tâm, hài tử và phụ thân này không thân, tương lai có rất nhiều chuyện có thể bớt khổ sở.

Từ Tư Uyển xoa đầu Niệm Quân, dặn dò: "Niệm Niệm, lời này con chỉ được nói với mẫu phi, hiểu không?"

Niệm Quân gật đầu. Khoảng thời gian bước ra khỏi lãnh cung không đủ để nó hiểu hoàng cung rốt cuộc là nơi thế nào, nhưng đủ để nó nhận thấy cái người nó gọi là phụ hoàng không phải người bình thường.

Từ Tư Uyển lại hỏi: "Vậy con thích ca ca không?"

Niệm Quân lập tức cau mày, nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Cũng không thích! Ca ca không để ý tới con!"

Lý do này đúng là chỉ có ở hài tử.

Từ Tư Uyển bật cười: "Ca ca thích an tích, không để ý tới con thì con đừng chọc ca ca, đi tìm Đường thúc thúc hay Hoa Thần của con chơi đi."

"Vâng..." Niệm Quân gật đầu, ghi nhớ lời nàng dặn.

Hai ngày kế tiếp, Từ Tư Uyển không còn thấy nó chạy đi tìm Nguyên Tranh.

Ban đêm, hoàng đế bận rộn chính vụ không lật thẻ bài, Phi Hương Điện vô cùng an tĩnh.

Lại là đêm Đường Du trực, các cung nhân vừa rời đi, gã vẫn canh giữ ở ngoại điện. Đợi khoảng một khắc, gã mới cửa đi vào. Từ Tư Uyển chưa ngủ, gã ngồi vào mép giường: "Có động tĩnh rồi. Hôm qua Tiểu Văn Tử xin nghỉ phép xuống cùng, đến chỗ sòng bạc nhóm hoạn quan hay đi, lúc về đưa cho Tơ Liễu một cái hộp. Hôm sau Trương Khánh nhân lúc nàng ta ra ngoài làm việc lén vào phòng nhìn, nói không giống phấn mặt mà giống chu sa nghiền thành phấn hơn."

Từ Tư Uyển căng thẳng: "Chắc không?"

Đường Du cẩn thận: "Trương Khánh cũng rất cẩn thận lấy một ít, ta cầm đi đưa cho Lộ thái y kiểm tra, chắc chắn không sai."

Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, dựa vào gối, rơi vào suy tư.

Đường Du nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ta suy nghĩ mấy ngày, không thể không nhắc nhở người một câu, hai kẻ đó chưa chắc đã nhằm vào người."

Nàng quay sang nhìn gã.

Gã tiếp tục: "Đúng là muốn cài tai mắt vào bên cạnh người không phải chuyện dễ, muốn đưa tai mắt vào Phi Hương Điện chỉ có thể thông qua Nhị hoàng tử. Nhưng người đừng quên Phương chiêu dung cũng có hoàng tử, diệt trừ Nhị hoàng tử có lẽ quan trọng hơn diệt trừ người."

Từ Tư Uyển bừng tỉnh.

Có lẽ sau khi thoát khỏi lãnh cung nàng quá hưng phấn, ý chí chiến đấu lại quá sục sôi, một lòng muốn thấy máu, muốn trực tiếp chém giết người ta, nhất thời quên rằng Nhị hoàng tử bị nàng tính kế vốn cũng là một nhân vật đáng bị kẻ khác nhòm ngó.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, nàng lại lắc đầu: "Phương chiêu dung không giống người có nhiều tâm tư như vậy. Huống hồ nếu nàng ta muốn tranh dành cho hoàng tử, hoàng hậu ở trên đầu đã không chứa chấp nàng ta. Mà nếu hoàng trưởng tử vẫn còn, nàng ta diệt trừ Nhị hoàng tử không được bệ hạ yêu thích cũng không có tác dụng."

"Nói vậy cũng đúng." Đường Du gật đầu.

Từ Tư Uyển lại nói: "Có điều ngươi cũng đã nhắc nhở ta. Bây giờ có Nguyên Tranh, hai kẻ kia chưa chắc đã trực tiếp ra tay với ta. Nếu Nguyên Tranh ở chỗ ta có sơ xuất gì đều là phiền toái. Muốn diệt trừ sủng phi trong cung, mắng nàng ta khắt khe với dưỡng tử luôn có tác dụng."

Đường Du nghe vậy thì ánh mắt tối sầm, suy nghĩ một lúc lâu, nói nhỏ: "Bệ hạ cũng không thích chuyện này."



"Ha ha. Có lẽ Phương chiêu dung cũng nghĩ thế, nhưng nàng ta tưởng bở rồi."

Hiện giờ trong lòng hoàng đế, ở hậu cung này không có ai tốt bụng hơn nàng. Thời điểm nàng lôi kéo Nguyên Tranh thậm chí không hề có ý muốn mượn Nguyên Tranh để tranh sủng, chẳng qua vì đau lòng cho tình cảnh của Nguyên Tranh. Điều này Phương chiêu dung không biết, có lẽ nàng ta chỉ suy nghĩ theo lẽ thường, cho rằng nàng vừa rời khỏi lãnh cung đã nhận nuôi Nhị hoàng tử chắc chắn vì tranh vị.

Nếu thế, nàng cứ thuận theo kế hoạch của Phương chiêu dung là được.

Từ Tư Uyển suy tư, chậm rãi nói: "Hai ngày nay bệ hạ khá bận, đêm nay không đến gặp ta, ngày mai chắc chắn sẽ tới Phi Hương Điện một chuyến. Đến lúc đó ngươi dẫn cả Nguyên Tranh và Niệm Niệm tới đây, dặn bếp nhỏ làm vài món điểm tâm, những món khác tùy họ, nhưng thạch hồng bắt buộc phải có hai chén."

Đường Du gật đầu: "Đồ bị bỏ vào thạch hoa hồng?"

"Ừ." Từ Tư Uyển cười cười, "Ta nhớ chu sa có thể bị kiểm tra bằng ngân châm, ngươi trực tiếp thêm đủ phân lượng là được."

Đường Du cứng họng: "Làm thế không khỏi quá bất cẩn."

"Có bất cẩn hay không phải xem ai đó." Từ Tư Uyển nói, "Phương chiêu dung không thông minh, nếu quá cẩn thận thì lại không giống nàng ta, trực tiếp cho đủ phân lượng để lấy mạng hợp với tính cách của nàng ta hơn."

"Có đạo lý." Đường Du cười cười, đứng dậy muốn ra ngoài.

"Ở trong điện nghỉ ngơi đi." Từ Tư Uyển gọi gã lại, "Dù gì bệ hạ cũng không ở đây, không cần giữ lễ nghĩa."

"Được." Đường Du không khách sáo, nghe nàng nói vậy liền đi đến trà tháp, châm đèn tìm sách.

Từ Tư Uyển không nói nữa, che màn, chìm vào giấc.

...

Hôm sau, sau giờ ngọ hoàng đế được nghỉ liền ngồi ngự liễn tới Phi Hương Điện.

Đường Du sớm đã cho người canh giữ bên ngoài, thấy thánh giá tới lập tức vào điện bẩm báo. Nguyên Tranh và Niệm Quân đều được dẫn tới, Từ Tư Uyển ngồi bên bàn trà chơi hoa dung đạo (*) cùng chúng, Niệm Quân rất vui, Nguyên Tranh tuy không có hứng thú lắm nhưng cũng chịu thử một lần.

Cho nên hoàng đế tới liền thấy bầu không khí vui vẻ hòa thuận. Niệm Quân và Nguyên Tranh đang tập trung chơi, không biết có người tới. Từ Tư Uyển cũng đang nhìn hoa dung đạo, mãi đến khi hoàng đế tới gần, nàng mới hoàn hồn, vội đứng dậy: "Bệ hạ."

Hai hài tử nghe tiếng quay đầu, Niệm Quân gọi một tiếng: "Phụ hoàng!"

Nguyên Tranh xuống trà tháp, đoan chính hành lễ: "Phụ hoàng."

Mấy ngày nay thái độ của hoàng đế với Nguyên Tranh đã tốt hơn, thấy thế liền cười: "Ngồi đi."

Hoa Thần vén bưng khay điểm tâm vào, ngẩng đầu thấy hoàng đế, giật mình hành lễ, sau đó vừa trình điểm tâm lên vừa hỏi: "Nô tỳ lập tức bảo bếp nhỏ làm thêm điểm tâm."

Nghe Hoa Thần nói, Tề Hiên nhìn qua khay điểm tâm, ngoại trừ mấy đĩa bánh bình thường thì chỉ có hai chén thạch hoa hồng, hẳn là lúc làm không biết hắn sẽ tới, bản thân Từ Tư Uyển cũng không muốn ăn nên chỉ chuẩn bị cho hai đứa nhỏ.

Hắn khoan dung cười: "Không cần, hôm nay trẫm ăn trưa muộn, không ăn nổi nữa."

Hoa Thần nghe vậy thì hành lễ, lặng lẽ cáo lui.

Hai đứa nhỏ lại bận rộn với các mảnh ghép của hoa dung đạo, tạm thời không muốn ăn. Từ Tư Uyển và Tề Hiên cũng không ăn, chỉ ngồi nhìn chúng chơi.

Được một lúc, Đường Du vào phòng, Từ Tư Uyển nghiêng đầu nhìn, sắc mặt gã trắng bệch, nhìn hoàng đế một cái rồi cúi đầu: "Nương nương... Có thể dời bước nói chuyện không?"

"Sao vậy?" Từ Tư Uyển cau mày, "Chuyện của bổn cung không cần gạt bệ hạ, ngươi cứ nói đi."

(*) Hoa dung đạo (华容道) còn gọi là Klotski, là một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định. Đây là trò chơi giải đố dân gian cổ xưa của Trung Quốc, được lấy cảm hứng từ câu chuyện nổi tiếng trong Tam Quốc Chí, Tào Tháo bị Lưu bị và Tôn Quân đánh bại trên trận Xích Bích, buộc phải rút lui về con đường Hoa dung, ở đây ông gặp phải phục kích của Gia Cát Lượng, Quan Vũ vì muốn báo đáp ơn của Tào Tháo nên đã giúp Tào Tháo bỏ trốn.