Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 45: 45




Qua hai ba ngày, các cung nhân đã điều tra rõ về Lộ Dao, bẩm báo từng chi tiết cho Từ Tư Uyển.
Điển tịch trong cung do Đường Du điều tra, điển tịch ghi chép Lộ Dao làm việc ở Thái Y Viện chưa đủ mười năm, tư lịch còn thấp, thường ngày không đến phiên hắn chiếu cố phi tần, càng không tới lượt hắn chẩn trị cho đế hậu, ngay cả khi Oánh quý tần bị bệnh, nếu đế hậu sai người đi thăm khám cũng không đến lượt Lộ Dao.

Có thể thấy hắn chỉ có quan hệ cá nhân với Oánh quý tần.
Theo tư lịch hắn chỉ có thể chữa trị cho cung nhân, từ điểm tịch mà xem hắn rất tận tâm, gần mười năm qua trong tất cả cung nhân được hắn chữa trị ngoại trừ một người bị bệnh hiểm nghèo không trị được mà chết, một người không theo lời dặn mà uống rượu bậy dẫn tới bệnh phát thân vong thì còn lại đều được hắn chữa khỏi.
Suy xét nghiêm túc, người trong cung ti tiện khác bệnh, nhưng nếu người bệnh tới tìm thì chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn.

Tính ra, các phi tần thường bỏ nhiều tiền để mua dược liệu tốt nhằm đổi lấy tuổi thọ, mà đa số cung nhân chỉ được dùng liệu tầm thường.

Trong tình huống này, Lộ Dao lại trị liệu cho các cung nhân đến tận đây thì thấy được y thuật của hắn không tệ.
Còn về đầu mối bên giáo phường là do Hoa Thần tự đi một chuyến, bởi vì trong giáo phường có nhiều ca vũ, Hoa Thần là nữ tử dễ nói chuyện hơn.
Vì thế lúc chải đầu cho Từ Tư Uyển, Hoa Thần vừa làm việc vừa nói: "Có thể thấy vị Lộ thái y này rất có tâm, người trong Giáo Phường Tư khen hắn không dứt.

Nô tỳ còn gặp một tiểu đồng, nghe nói Tết năm trước bệnh nặng.

Nương tử cũng biết ăn Tết mà tìm đại phu thì không được may mắn, trong cung lại có rất nhiều kiêng kị, đa số thái y đều không muốn dính vào việc này.

Nhưng trùng hợp khi ấy Lộ thái y không về nhà, không nói hai lời đã mang hòm thuốc đi, thuốc đến bệnh trừ, tính ra là có ân cứu mạng với tiểu đồng kia."
Từ Tư Uyển ngồi trước bàn trang điểm nhắm mắt lại, thản nhiên "Ừ" một tiếng, chỉ hỏi: "Gia cảnh tiểu đồng kia thế nào?"
"Là cô nhi.

"Phụ mẫu đều bị định tội chết, chỉ có nó bị đưa vào giáo phường, thường ngày phải làm việc nặng, mỗi khi rảnh rỗi sẽ đi theo nhóm nhạc sư học về nhạc cụ, không có tiền." Nói tới đây, Hoa Thần cẩn thận giải thích, "Nô tỳ cũng đã hỏi thăm những người khác trong giáo phường, bọn họ đều nói Lộ thái y tốt bụng.

Khi họ có ít tiền biếu hắn để tỏ lòng biết ơn thì hắn nhận, nhưng nếu không có, hắn cũng không hề tỏ vẻ bất mãn, vẫn tận tâm trị liệu, xứng với câu lương y như từ mẫu."
Từ Tư Uyển gật đầu: "Như thế rất tốt."
"Nô tỳ chỉ sợ quá tốt.

Người tốt như vậy sao có thể chịu nổi tàn khốc trong cung? Lỡ như sau này nương tử cần hắn làm việc, hắn lại mềm lòng, nhẹ thì làm hỏng chuyện, nặng thì không chừng sẽ đi tố cáo nương tử, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức."
Từ Tư Uyển mở mắt nhìn bản thân trong gương: "Không đâu.

Hắn là người thông minh,biết trong cung có nhiều sự bất đắc dĩ, có một số việc không thể không làm, cũng biết bối cảnh nhà ta hắn không thể đắc tội.

Người như vậy vốn thích hợp với cuộc sống trong cung, còn về lòng từ bi kia giữ lại cũng tốt, con người dù sao cũng cần chút có tình cảm mới tính là con người."
Cho nên nếu mất đi sự tốt bụng sẽ bị mắng là "mất đi nhân tính".

Từ Tư Uyển tự biết mình không tốt đẹp, nhưng cũng hay ép bản thân làm chút việc thiện, ví dụ như đối với Đường Du, đối với Trương Khánh, đối với Ninh Nhi, tuy nàng muốn lợi dụng, nhưng có khi vẫn làm việc thiện không cần thiết chính vì để bản thân không đi đến bước điên cuồng.
Nàng là người sống sót cuối cùng của Tần gia.

Nếu nàng nổi điên, chỉ sợ Tần gia trên trời cũng sẽ không yên lòng.
Oan có đầu nợ có chủ, nàng không thể quên mất điểm này.
Trang điểm xong, Từ Tư Uyển dùng bữa sáng đơn giản rồi ra ngoài, tới Diệu Tư Cung vấn an Cẩm bảo lâm.
Lần trước khi đi nàng không mang gì, chỉ chuẩn bị chút bạc vụn, một phần để Hoa Thần chia cho cung nhân cạnh Cẩm bảo lâm, một phần thưởng đưa cho hoạn quan chưởng sự, xem như nhận thay Cẩm bảo lâm, hỗ trợ cho cuộc sống về sau.
Lần này, nàng không mang gì nhiều, bạc vụn cho cung nhân vẫn có, nhưng không hề chuẩn bị lễ vật cho Cẩm bảo lâm.

Có điều, nàng vẫn lệnh người của mình mang hai xấp vải tốt nhất và chút món ngon qua cho nàng ta.
Hoa Thần thấy nàng muốn tặng đồ ăn, không khỏi căng thẳng: "Đồ ăn là thứ dễ xảy ra vấn đề nhất, nương tử phải cẩn thận một chút, đừng để Cẩm bảo lâm tìm được cơ hội lợi dụng."
"Nàng ta dám?" Từ Tư Uyển cười lạnh, "Nàng ta muốn lợi dụng cơ hội này hại ta cũng phải xem có ai tin không.


Đúng rồi, chuẩn bị thêm mấy đĩa điểm tâm, lát nữa đưa cho Ninh Nhi, bảo nàng ta chia cho các cung nhân, cứ nói ta đau lòng cho họ."
"Vâng." Hoa Thần nhận lệnh, nhìn Lan Huân.
Lan Huân liền vội xuống bếp nhỏ dặn dò.
Từ Tư Uyển không chờ, trực tiếp dẫn cung nhân ra ngoài, tới Diệu Tư Cung, vừa tới cửa viện của Cẩm bảo lâm thì nghe trong phòng ngủ truyền tới tiếng đánh mắng và tiếng khóc lóc thảm thiết, có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Lắng tai nghe, hình như là động tĩnh từ hai người.
Từ Tư Uyển nhíu mày dừng chân, nhìn tên hoạn quan đứng cạnh cửa viện.

Hoạn quan kia trông chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vốn đang quét tước trong sân, thấy nàng liền hành lễ.
Nàng đi tới đỡ gã dậy, liếc nhìn về phía phòng ngủ, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Cẩm bảo lâm đang trách phạt ai vậy?"
Nghe nàng nói, hốc mắt hoạn quan kia lập tức đỏ lên, cúi đầu trả lời: "Là Ninh Nhi.

Vì hôm ấy nương tử thưởng nàng ấy một hộp mứt, bảo lâm mắng nàng ấy ăn cây táo rào cây sung, mấy ngày nay cứ đánh chửi không ngừng, ép hỏi nàng ấy đã nói gì với nương tử."
Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, lại lắng tai nghe, tiếng khóc bên trong quả nhiên là của Ninh Nhi.

Nàng ta đã khóc đến mức giọng khàn khàn, đang cầu xin: "Nương tử tha mạng! Nô tỳ thật sự...!Thật sự không nói gì cả...!Chuyện trước đây của nương tử nô tỳ cũng không biết!"
Cẩm bảo lâm càng tức giận, cười lạnh trách mắng: "Chuyện trước kia gì hả? Có phải ngươi cũng biết trước đây ta đã làm chuyện gì không? Còn ra ngoài nhiều lời hả? Ngươi nói đi!"
Kế tiếp là tiếng đánh đòn.
Từ Tư Uyển xua tay ý bảo hoạn quan kia lui xuống, không quên trấn an để gã yên tâm: "Ngươi cũng không nói gì với ta cả."
Dứt lời, nàng liền đi vào, vào nhà chính liền vào thẳng phòng ngủ, vòng qua bình phong thì thấy Cẩm bảo lâm đầu bù tóc rối đang đứng giữa phòng, hiện tại mặt trời đã lên cao, nàng ta vẫn còn mặc áo ngủ, tóc tai tán loạn.
Nàng ta đang cầm một cây chổi lông gà dùng hết sức đánh Ninh Nhi.

Ninh Nhi quỳ rạp dưới đất, không dám trốn tránh, thân thể yếu đuối cố gắng chịu đựng, đau đến toàn thân run rẩy.
Từ Tư Uyển lên tiếng: "Trông bảo lâm có vẻ đang nổi trận lôi đình, sao thế?"
Cẩm bảo lâm run lên, tay giơ chổi lông gà lên đột nhiên dừng lại.

Nàng ta nhìn Từ Tư Uyển, ánh mắt có chút kinh hoảng và quẫn bách.
"...!Uyển nghi nương tử an." Nàng ta hành lễ.
Từ Tư Uyển không nói gì, cũng không để ý tới Ninh Nhi, tự ngồi xuống giường trà.
Đợi ngồi xuống, nàng mới ngước mắt, cười quan sát Cẩm bảo lâm một lúc lâu, mới thong dong nói: "Hôm ấy tới đây ta thấy Cẩm bảo lâm không khỏe nên cố ý khuyên bảo lâm tĩnh dưỡng cho tốt.

Bây giờ xem ra bảo lâm đúng là nghe lọt lời ta khuyên, tinh thần không tệ, thậm chí còn có sức lực đánh mắng cung nhân."
Cẩm bảo lâm đỏ mặt tai hồng: "Thần...!Thần thiếp chỉ là...!Chỉ là..."
Từ Tư Uyển không rảnh nghe nàng ta ấp úng, lại nhìn Ninh Nhi: "Tiểu nha đầu này đã phạm lỗi gì mà chọc bảo lâm giận như vậy? Nếu không ngại bảo lâm nói thử ra xem, nếu là lỗi lớn, cứ đày đi khổ dịch là được, vô cớ đánh mắng như thế ngược lại khiến bảo lâm phải gánh ác danh khắt khe hạ nhân."
Cẩm bảo lâm cứng họng.
Với thân phận của nàng ta, xử phạt cung nhân không phải chuyện lớn gì.

Nhưng danh tiếng "khắt khe hạ nhân" truyền ra ngoài dù sao vẫn không dễ nghe, nàng ta cũng hiểu.
"Là vì..." Nàng ta vắt óc tìm lý do giải thích với Từ Tư Uyển, nhưng ấp a ấp úng một hồi vẫn không thể nói ra cái cớ, cuối cùng chỉ đành nói, "Là vì nàng ta làm vỡ một miếng ngọc bội của thần thiếp."
"Chỉ vì một miếng ngọc bội?" Từ Tư Uyển hào hứng nhìn nàng ta chật vật.
Nàng ta lập tức đáp: "Miếng ngọc bội kia thần thiếp mang bên mình từ nhỏ, là mẫu thân một bước ba dập đầu xin từ trong miếu cho thần thiếp."
Lý do như vậy nghe hợp lý hơn nhiều.

Từ Tư Uyển đương nhiên sẽ không truy cứu thật giả, chỉ bật cười: "Nếu đã thế, nha đầu này đúng là không vụng về.

Nếu bảo lâm không thích, chi bằng cho ta đi, ta sẽ phái đại cung nữ đắc lực tới đây hầu hạ bảo lâm, chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm lớn như thế."

Cẩm bảo lâm hoảng hốt, miễn cưỡng cười nói: "Sao thần thiếp dám xin người của nương tử...!Dùng nha đầu này vẫn khá tiện tay, chẳng qua tuổi còn nhỏ thôi.

Thần thiếp...!Thần thiếp dành thêm thời gian dạy dỗ nàng ta là được." Nói rồi, nàng ta liếc xéo Ninh Nhi, "Còn không lui xuống! Ở đây làm chướng mắt, lỡ bất cẩn làm hỏng đồ của uyển nghi nương tử, cái mạng này của ngươi chưa chắc đã đền nổi!"
Từ Tư Uyển chỉ cảm thấy lời này rất giấu đầu lòi đuôi.

Ninh Nhi không dám nhiều lời, co rúm người dập đầu lui xuống.

Từ Tư Uyển thấy thế cũng cho Hoa Thần ra ngoài, còn lặng lẽ ra hiệu, Hoa Thần tự biết nên đi chăm sóc Ninh Nhi.
Trong phòng an tĩnh lại, Từ Tư Uyển mới liếc nhìn bên còn lại của giường trà, ý bảo Cẩm bảo lâm ngồi xuống.

Cẩm bảo lâm tự biết bản thân vừa khắt khe cung nhân, không khỏi như đứng trên đống lửa ngồi trong đống than, câu nệ đi đến.
Từ Tư Uyển làm như không phát hiện, chỉ cười cười vuốt ve mấy xấp tơ lụa Hoa Thần đặt trên bàn: "Bảo lâm trở thành mẫu thân của quý tử, ta đây không biết nên tặng gì.

Vừa lúc hiện giờ thời tiết ấm lên, ta có chọn vài tấm lụa mới mang tới, bảo lâm thích thì giữ lại dùng đi, nếu không thì cầm đi thưởng cho người bên dưới cũng được."
Hai mắt Cẩm bảo lâm lập tức sáng ngời.
Với tình cảnh lúc này của nàng ta vốn không đảm đương nổi câu "mẫu thân của quý tử".

Hoàng đế không chịu thừa nhận nàng ta là mẫu thân của nhị hoàng tử, bốn chữ này nghe sủng phi Từ Tư Uyển nói ngược lại dễ khiến người ta mơ màng.

Cẩm bảo lâm theo bản năng cảm thấy có phải hoàng đế đã buông lỏng, vì thế sủng phi ngày ngày bầu bạn với đế quân mới "nghe tin lập tức hành động", chịu lấy lòng nàng ta như vậy.
Vì thế nàng ta cười đáp: "Đa tạ uyển nghi.

Thần thiếp ở trong phòng buồn chán lâu như vậy, cũng nên may mấy bộ y phục mới rồi."
"Bảo lâm thích thì tốt." Từ Tư Uyển vừa nói cười vừa nghiêng người mở hộp đồ ăn trên bàn, không hề gọi cung nhân tới mà tự mình dọn từng món ra, "Mấy món này do phòng bếp của ta làm, cũng không biết có hợp với khẩu vị của bảo lâm hay không.

Bảo lâm cứ tùy ý dùng thử đi."
Lời này cũng rất êm tai, rõ ràng nàng thấy Cẩm bảo lâm cứng đờ.
Điều này cũng không quá khiến nàng ta bất ngờ, bởi vì chỗ Cẩm bảo lâm không có bếp nhỏ.

Không có bếp nhỏ, ba bữa một ngày đều phải đến Thượng Thực Cục thấy.

Nhưng Thượng Thực Cục lại phải chuẩn bị đồ ăn cho nhiều phi tần như vậy, xem nhẹ kẻ thất sủng là đương nhiên.

Nhóm sủng phi đều được cung phụng, nhóm kém ân sủng nếu có gia thế lại chịu bỏ thêm bạc cũng có thể hưởng thụ những món trân quý.
Nhưng như Cẩm bảo lâm bị vắng vẻ, sinh hài tử ngay cả vị phân cũng không được tăng, e rằng đồ ăn mang tới có thể còn nóng đã tính là Thượng Thực Cục rất chiếu cố nàng ta.
Vì thế Từ Tư Uyển tươi cười đưa cơm cho nàng ta, hiện giờ chưa đến giờ cơm trưa, Cẩm bảo lâm vẫn ma xui quỷ khiến đi tới.
Thái độ của Từ Tư Uyển không hề thay đổi, còn đưa nàng ta đôi đũa, bản thân cũng cầm một đôi gắp đồ ăn, thoải mái ăn cùng nàng ta.
Con người rất phức tạp, nhưng khi tới đường cùng lại trở nên đơn giản.

Quyền thế, vinh quang đều là thứ người không lo ăn mặc khát cầu, nhưng đối với người tình cảnh không tốt, ăn uống mới là dục vọng thật sự, nàng làm vậy xem như "đúng thuốc chữa bệnh".
Từ Tư Uyển gắp một miếng măng chua ngọt ăn, đồng thời lặng lẽ nhìn Cẩm bảo lâm.

Cẩm bảo lâm ăn rất chuyên chú, có điều không ngấu nghiến như nàng tưởng tượng, ngược lại trông vô cùng ưu nhã.
Lúc này, Từ Tư Uyển mới phát hiện mình sai rồi.


Cẩm bảo lâm không bị đày vào lãnh cung, cho dù Thượng Thực Cung coi thường nàng ta nhưng cũng không đến mức bỏ đói.
Như thế, tình hình của nàng ta hiện giờ đúng là "vừa cao vừa thấp".

Do vậy bày món ngon trước mặt nàng ta, một nửa là để thỏa mãn cơn thèm ăn, một nửa để khiến nàng ta nghĩ tới phong cảnh trong quá khứ.
Từ Tư Uyển nhìn Cẩm bảo lâm một lúc, cảm xúc lẫn lộn.
Nếu gạt bỏ mưu mô đấu đá, Cẩm bảo lâm trước đây dịu dàng nho nhã bao nhiêu thì hiện tại điên cuồng bấy nhiêu.
Có lẽ nhận ra Từ Tư Uyển đang nhìn mình, Cẩm bảo lâm hoàn hồn, ngước mắt nhìn nàng: "Uyển nghi nương tử, Tranh Nhi nó..."
"Mới qua tiệc đầy tháng mấy ngày không phải sao? Bảo lâm đừng sốt ruột." Từ Tư Uyển cười nói.
Cẩm bảo lâm mím môi, tâm trạng khá mâu thuẫn, nhưng nàng ta không nói gì, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Từ Tư Uyển biết Cẩm bảo lâm đang tự vật lộn, nàng cũng nhớ lý do mình tới đây.

Nhưng với tình hình của Cẩm bảo lâm lúc này, nếu quá vội chỉ khiến nàng ta cảm thấy bản thân bị người khác lợi dụng, có khi sẽ phản kháng lại.

Ngoài tiến hành từ từ Từ Tư Uyển cũng không còn cách nào khác, thấy nàng ta im lặng nàng cũng không hỏi lời nào, như thể mình tới đây chỉ vì Cẩm bảo lâm, lần trước nhắc tới Ngọc phi chỉ là thuận miệng.
Cứ thế, nàng kiên nhẫn cùng Cẩm bảo lâm dùng bữa.

Đợi nàng ta ăn xong, Từ Tư Uyển gọi Hoa Thần vào, bảo nàng ấy dọn dẹp và thưởng cho cung nhân bên dưới.

Sau đó, nàng tới cái bàn để mấy xấp vải lụa, nhìn nhìn.
Từ Tư Uyển mang mấy mẫu cho Cẩm bảo lâm xem, cùng nàng ta thảo luận lụa này nên may xiêm y thế nào, phối với trang sức gì cho hợp, dáng vẻ cứ như bằng hữu thân thiết của Cẩm bảo lâm.
Mãi đến trưa, Từ Tư Uyển mới rời đi.

Khoảng thời gian đó, tâm trạng Cẩm bảo lâm đã khá hơn nhiều, nàng ta tươi cười tiễn Từ Tư Uyển ra ngoài, thậm chí còn gọi cung nhân đang chờ ở viện tiễn nàng.
Từ Tư Uyển thuyết phục nàng ta về phòng nghỉ ngơi.

Vừa ra khỏi viện, sau lưng đột nhiên có tiếng gọi: "Uyển nghi nương tử..."
Nàng dừng bước, quay đầu, thấy Ninh Nhi chạy tới.

Thấy nàng xoay người, Ninh Nhi đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy góc váy nàng, cầu xin: "Uyển nghi nương tử, người đưa nô tỳ rời khỏi đây đi, bắt nô tỳ làm việc nặng nhọc cũng được, chỉ cần nương tử cứu mạng nô tỳ!"
Từ Tư Uyển nhìn về phía cửa viện của Cẩm bảo lâm, sau đó nhìn cơ thể co rúm của Ninh Nhi, thầm khen: Cung nữ này đúng là can đảm.
Nàng mỉm cười, cúi người đỡ Ninh Nhi dậy, đồng thời ngồi xổm xuống, thái độ vô cùng thân thiết: "Cô nương tốt, ta cũng rất muốn cứu ngươi, nhưng ngươi xem, địa vị của ta không cao, không thể tự tiện điều động cung nhân tới chỗ của mình."
Ninh Nhi ngước mắt, không dám khóc, chỉ biết vén tay áo để lộ vết sẹo đáng sợ: "Nô tỳ không chịu nổi nữa..."
Nhìn vết thương kia, Từ Tư Uyển hít sâu một hơi.
Ba ngày trước, trên cánh tay Ninh Nhi chỉ có vài vết bầm, nhưng hiện giờ các vết thương đều đang rỉ máu.
Chẳng trách nàng ta liều lĩnh đánh cược như vậy.
Từ Tư Uyển nắm chặt tay nàng ta: "Ta chỉ có hai câu, ngươi nhất định phải nhớ."
Ninh Nhi sửng sốt nhìn nàng.
"Một câu là trời không tuyệt đường người, hai là trời cao có đức hiếu sinh.

Ta biết ngày tháng của ngươi khổ cực, nhưng ngươi phải nhẫn nhịn một chút, cũng phải cho ta chút thời gian.

Nếu tìm được cơ hội cứu ngươi ra, ta nhất định sẽ cứu."
Ninh Nhi nức nở, yếu ớt hỏi: "Thật sao?"
"Thật." Từ Tư Uyển mỉm cười, "Ngươi phải cố gắng cho đến khi cuộc sống tươi đẹp tới.

Nếu ngươi chết rồi, ngươi sẽ chẳng còn gì cả, hiểu không?"
Ninh Nhi cắn môi, gật đầu.
Từ Tư Uyển bổ sung: "Ngươi cũng có thể nói mấy câu này với những người khác, cổ vũ họ.

Không ai đáng phải sống trong địa ngục nhân gian cả.

Chỉ cần tìm được cớ, ta chắc chắn sẽ giúp các ngươi tìm nơi tốt để về.

Có điều các ngươi cũng nên biết Cẩm bảo lâm hiện giờ rất dễ tức giận, những câu này tuyệt đối không thể để nàng ta nghe thấy.


Nếu không một khi nghi ngờ hay nóng giận, e rằng nàng ta sẽ đánh chết ngươi, các ngươi phải cẩn thận một chút, cố gắng tự bảo vệ chính mình."
Ninh Nhi gật đầu thật mạnh.
Từ Tư Uyển dịu dàng mỉm cười, đưa tay sờ cái trán bầm tím của Ninh Nhi, chua xót: "Ta đã bảo Hoa Thần chuẩn bị chút bạc vụn cho các ngươi cũng vì sợ các ngươi không kiên trì được, khi nào rảnh rỗi, nhớ cầm bạc tới Thái Y Viện xin ít thuốc trị thương về dùng, nhớ chưa?"
"Nô tỳ nhớ rồi, đa tạ uyển nghi nương tử." Ninh Nhi thành thật trời, biết bản thân không thể tiếp tục ở đây nhiều lời với Từ Tư Uyển, vì thế cúi đầu, "Cung tiễn nương tử."
"Ừ, ngươi về đi." Nàng đứng dậy, xoay người rời đi.
Tình cảnh của Ninh Nhi dễ khiến người ta chua xót.

Vì vậy, cả đoạn đường trở về vô cùng an tĩnh.

Về Niêm Mai Các, Hoa Thần và Đường Du theo Từ Tư Uyển vào phòng.

Nhìn nhau thăm dò, Hoa Thần tiến lên, nhẹ giọng hỏi: "Nương tử định giúp Ninh Nhi thật sao?"
"Ừ." Từ Tư Uyển bình tĩnh đáp.
Đường Du xác nhận: "Thật?"
Từ Tư Uyển nhìn gã, trong mắt gã có oán hận nhưng không giống hướng về phía nàng, đồng thời cũng sáng ngời: "Những lời nương tử vừa nói nghe có vẻ như muốn mượn sức bọn họ, mượn sức từng người bên cạnh Cẩm bảo lâm.

Nếu nương tử thật sự muốn giúp Ninh Nhi, với sự sủng ái bệ hạ dành cho nương tử lúc này, người chỉ cần nói một câu mà thôi."
Từ Tư Uyển mỉm cười, nàng thích sự thẳng thắn của Đường Du.
Dám thẳng thắn như vậy, chứng tỏ gã không có khúc mắc với nàng.
Nàng thở dài: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta giống kẻ vô nhân tính ngay cả hài tử cũng lợi dụng kia à?"
Đường Du cúi đầu, lời nói cuối cùng cũng nhẹ nhàng chút: "Đang ở trong cung, nương tử muốn lợi dụng người khác cũng chẳng có gì, nhưng ta muốn nghe một câu thật lòng.

Nếu nương tử không có ý định giúp Ninh Nhi, ta muốn tìm lối thoát giúp nàng ta."
"Lời này là thật.

Ta sẽ cứu nàng ta, nhưng ta không thể trực tiếp đưa nàng ta đi." Vừa nói, nàng vừa đứng dậy, từng bước đi về phía Đường Du, mỗi một bước đi đều vô cùng bình tĩnh, "Ngươi cho rằng ta đang lợi dụng nàng ta, vậy ngươi cũng biết Cẩm bảo lâm hận ta thế nào đúng không? Ngươi có biết thời điểm không có mặt các ngươi, Cẩm bảo lâm đã nói gì với ta không?"
Đường Du sững sờ: "Cẩm bảo lâm nói gì?"
Từ Tư Uyển mím môi, đôi mắt cụp xuống, giống như bản thân phải chịu không ít khổ cực.
"...!Thôi." Nàng lắc đầu, "Ta sẽ cứu Ninh Nhi, ngươi biết thế là được.

Đừng lén lút sắp xếp cho nàng ta, tránh lại gây họa."
Đường Du khó hiểu, nhưng nàng không nói gì, dứt khoát xoay người, lạnh nhạt ngồi xuống.
Đường Du chần chờ mãi, cuối cùng cũng không ép hỏi.

Nhưng bắt đầu từ hôm ấy, Từ Tư Uyển gặp ác mộng hai đêm liên tiếp, luôn bừng tỉnh giữa khuya.
Hoa Thần vô cùng lo lắng, nhưng Từ Tư Uyển chỉ khẽ cười, may mà nguyệt sự tới hai ngày trước, do vậy chuyện nàng không ngủ được hai đêm hoàng đế không biết.
Ngày thứ ba, Đường Du trực đêm.
Nàng bừng tỉnh giữa khuya, qua một lát chợt nghe tiếng mở cửa, Đường Du cầm ngọn nến đi vào: "Nương tử?"
Gã tới quá gấp, cửu liên hoàn mới giải một nửa còn cầm trong tay, mãi đến khi đặt giá nến lên đầu giường gã mới hoàn hồn, liền gác cửu liên hoàn xuống.
Sau đó gã vén màn giường, cờn chưa kịp định thần, Từ Tư Uyển đã bắt lấy vạt áo gã: "Đường Du...!Đường Du, giúp ta!"
"Nương tử?" Đường Du thở dài.
Gã là hoạn quan, không cần phải đắn đo chuyện phòng the nam nữ, nhưng có một số việc vẫn không nên làm.

Chỉ là thấy nàng sợ hãi, trái tim gã thắt chặt, cứ thế ngồi xuống giường, đưa tay giữ chặt bả vai cô.
Nàng có thể cảm nhận đầu ngón tay gã run lên khi chạm vào mình, nhưng nàng không để ý, mặc kệ tất cả mà lao vào lòng gã, bật khóc.
Nàng khóc, không ngừng lẩm bẩm mấy câu vừa rồi.
Đường Du sững sờ rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng khom người ôm nàng vào lòng.
Hồi lâu, nàng mới ngừng khóc, nước mắt của nàng sớm đã thấm ướt y phục của gã.
"Ta sợ..." Nàng nghẹn ngào.
Gã chưa từng thấy nàng mong manh như vậy, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể vụng về thuyết phục: "Nương tử đừng sợ.

Đã xảy ra chuyện gì, kể ta nghe được không?"
Nàng như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, lần nữa nắm lấy vạt áo của gã, toàn thân run lên: "Ngươi giúp ta giết người được không? Ta...!Ta không thể khiến nàng ta ra tay trước! Ta không thể...".