Không nói không rằng Phó Duật Nhiên đứng phắt dậy sau đó cầm lấy áo khoác lên nhìn Doãn Kiên nhàn nhạt lên tiếng.
_ Không nói nhảm với với cậu nữa tôi đi ăn trưa với Thanh Thanh đây
Chưa để Doãn Kiên nói lời nào thì đã thấy bóng lưng của anh đã khuất khỏi cửa, khoé môi an ta không tự chủ liền co giật.
_ Chậc, lúc nào cũng chỉ có Thanh Thanh rốt cuộc trong đầu đang nghĩ cái gì vậy ?
Anh ta cứ thế mà lẩm bẩm trong miệng nhưng nhanh chóng nhấc mông lên rời đi.
Mắt thấy Mộc Uyển Thanh đang từ sảnh đi đến, khoé môi Phó Duật nhếch lên sau đó đi nhanh đến chỗ cô, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
_ Thanh...À không Thư ký Mộc này tôi có thể mời em đi ăn trưa không ?
Mộc Uyển Thanh nhún vai khẽ cười rồi nhởn nhơ đồng ý.
_ Được
_ Thật sao, vậy chúng ta đi thôi
Phó Duật Nhiên lâng lâng vui mừng bất giác anh cầm lấy tay cô rồi cùng đi, cơ thể Mộc Uyển Thanh thoáng chốc sững sờ nhìn vào cổ tay bị anh nắm.
Nhưng không hiểu sao cô không muốn kháng cự chút nào, nên mặc cho anh nắm đi.
Phù.
" May quá, không từ chối "
Trong lòng Phó Duật Nhiên liền thở phào nhẹ nhõm, may cho anh vì Mộc Uyển Thanh không từ chối nếu không thì anh lại ngượng mất.
Tại nhà hàng, Phó Duật Nhiên chọn một nơi vừa mát mẻ vừa yên tĩnh để không ảnh hưởng đến Mộc Uyển Thanh, anh ga lăng kéo ghế giúp cô.
Mộc Uyển Thanh chỉ khẽ cười nhạt rồi đặt mông xuống ghế sau đó cả hai người bắt đầu lên món.
Trong lúc Phó Duật Nhiên đang thao thao bất tuyệt với cô thì tất cả món ăn đã được dâng lên.
Thoáng chốc ánh mắt Phó Duật Nhiên va phải món Sandwich dưa chuột của Mộc Uyển Thanh liền sững người, cô tinh mắt thấy ánh mắt căng thẳng của anh liền lên tiếng.
_ Anh muốn ăn Sandwich dưa chuột sao ? nếu anh muốn ăn thì tôi có thể nhường phần của tôi lại cho anh
Ách.
Phó Duật Nhiên trở nên thêm căng thẳng khi nghe Mộc Uyển Thanh nói, nhưng anh khó mà từ chối khi được người mình yêu nhường lại đồ ăn.
Lần nữa anh đưa mắt nhìn dưa chuột trong Sandwich khẽ nuốt nước bọt, nhìn chúng như kiểu :
Xin chào tôi là dưa chuột này, hãy cắn thử một miếng đi !!!
Dưa chuột ? đây không phải là món anh cực kỳ ghét sao.
Nhưng anh không nỡ lòng nào từ chối khi mà Mộc Uyển Thanh đang di chuyển đĩa Sandwich dưa chuột sang chỗ anh.
Xung quanh Phó Duật Nhiên đột nhiên trở nên có sát khí bay vòng quanh, bàn tay anh run run cầm lấy một miếng Sandwich dưa chuột rồi đưa trước mặt.
Ánh mắt không ngừng thù địch nhìn chúng.
" Thực sự là phải tống thứ này vào miệng sao ?"
Không nghĩ nhiều nữa anh từ từ đưa chúng vào trong miệng khẽ nhai nhồm một tiếng.
Khoé môi Mộc Uyển Thanh nhếch lên một cách thích thú, đã không ăn được thì thôi đi có cần phải miễn cưỡng như vậy không ?
Cô cũng đưa cưỡng cầu anh.
_ May quá, đó là món khoái khẩu của tôi nên không biết anh không ăn được chúng
_ Không sao tôi ăn được mà
Sau khi cắn một miếng dưa chuột vào miệng hai mắt anh liền sáng lên.
" Dưa chuột xem ra...cũng không khó ăn đến thế !"
Vài phút trôi qua cuối cùng hai người ăn xong rồi nhanh chóng đi đến tập đoàn làm việc.
Đến chiều Phó Duật Nhiên cùng trợ lý Hạ Vũ và cái tên Doãn Kiên lên máy bay sang thành phố D công tác.
Ban đầu anh rất muốn Mộc Uyển Thanh đi cùng nhưng nghĩ lại công việc ở đó rất nhiều nên anh không muốn cô mệt nhọc nên mới không đề nghị cô đi theo.
Khoảng một tiếng sau máy bay cũng hạ cánh, ba người bọn họ nhanh chóng đến khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng trước khi lên nhận phòng của mình, Doãn Kiên không may thấy một cô em gái xinh đẹp đi ngang qua cái tính phong lưu của anh ta bắt đầu trỗi dậy.
Ánh mắt anh ta không ngừng nhìn chằm chằm vào cặp đùi của cô gái kia, sau đó giở giọng mê hoặc.
_ Này cô em xinh đẹp, có muốn vui vẻ với anh không ?
???
Cô gái kia không những không mê hoặc mà còn tỏ thái độ chán ghét lẫn khinh thường, cô gái kia nhàn nhạt bỏ vài câu rồi đi.
_ Đồ thần kinh, đẹp trai mà bệnh nặng
Gương mặt Doãn Kiên liền tối sầm lại, thật không ngờ trên đời này còn có con gái phản kháng anh ta, đây không khác là sự sỉ nhục anh ta.
Doãn Kiên hậm hực quay sang muốn lên tiếng thì không thấy người đâu, anh ta lúc này mới nhìn về phía trước thì thấy Phó Duật Nhiên sắp đến phòng của mình.
Anh ta nhanh chân nhanh tay chạy đến chỗ anh.
_ Này Phó Duật Nhiên, sao bỏ đi một cách lặng lẽ như thế ?
_ Vì tôi đang xấu hổ
_ Hở ? cậu nói sao cơ ?
Trên gương mặt Doãn Kiên càng thêm tối sẫm hơn, Xấu hổ ư ? rốt cuộc cái tên Phó Duật Nhiên này đang nói gì vậy, anh ta không cam tâm lên tiếng.
_ Xấu hổ ? ý cậu là sao chứ ?
_ Không phải sao, giữa thanh thiên bạch nhật mà cậu lại đi cua gái không những thế còn bị người ta khinh thường, cậu bảo tôi không xấu hổ thì là gì ?
Dứt lời, Phó Duật Nhiên đút hai tay vào túi quần lạnh lùng rời đi. Còn Doãn Kiên kia liền bực bội trong người, không an ủi anh ta thì thôi còn mở miệng nói anh ta.
Sau đó anh ta nhanh chóng đuổi theo anh mà chất vấn :
_ Hừ ! cậu không gần nữ sắc thì thôi, nên đừng kéo tôi làm hòa thượng cùng chứ