Trước kia ca ca từng nói ta không thể giấu được chuyện, nếu ta không vui, hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.
Bất kể là mấy thứ tỷ muội âm dương quái khí hay là những thủ đoạn nhỏ không lên được mặt bàn, hay là di nương trong phủ chiếm tiện nghi lúc ta còn nhỏ, dù là thứ đệ không hiểu chuyện dọa mèo của ta, ca ca đều sẽ thay ta ra mặt.
Ca ca nói, “A Nhàn quá đơn thuần, vui buồn đều viết ở trên mặt.”
“A Nhàn, có phải ta đã làm chuyện gì khiến nàng không vui?”
Nhìn xem, Tạ Diễm cũng có thể nhận ra ta không vui dễ như trở bàn tay.
Ca ca nói, một mình ấm ức không tốt cho sức khỏe, kim chi ngọc diệp như ta, có chuyện gì không vui thì trực tiếp phát tác cũng không sao.
Ta nghĩ ca ca nói đúng, không thể để cho bản thân không vui vẻ.
“Tạ Diễm.” Có vẻ như đây là lần đầu tiên ta gọi cả họ lẫn tên của hắn.
“A Nhàn?” Tạ Diễm khẽ nhíu mày.
“Chàng đang mưu đồ cái gì?” Quanh co lòng vòng từ trước đến nay không thích hợp với ta, “Chàng nói chàng không tin nhất kiến chung tình, vậy chàng cưới ta để mưu đồ cái gì?”
“Chàng đang mưu đồ Đại Cảnh sao?”
“Hay là, thiên hạ này?”
Hỏi ra xong, trong lòng ta nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tạ Diễm có chút kinh ngạc, ta nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Ta vốn không muốn nói cho nàng biết sớm như vậy.” Tạ Diễm thở dài, “Ta là A Nghiên, Trần Nghiên.”
“A Nghiên!” Ta giống như bị sét đ.ánh, “Dung mạo của chàng...”
“Lúc ta đi du lịch đã cứu một vị nhân sĩ giang hồ, hắn đem kỹ năng dịch dung dạy cho ta.” Tạ Diễm giải thích, “Sau khi nàng cứu ta ở vọng lâu, ta muốn báo ân, ngày đó ta nhìn thấy ngọc bội bên hông nàng có kí hiệu của An vương phủ, lúc ta đi tìm nàng vừa vặn là lúc thế tử An vương chiêu mộ thị vệ thiếp thân cho muội muội Hoài An quận chúa, không ngờ, người cứu ta lại chính là Hoài An quận chúa.”
“Chàng...” Ta mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
“Lúc đó ta còn chưa học xong giọng Cảnh quốc, vì vậy mới kiệm lời ít nói, sợ bại lộ thân phận người Yến quốc của ta, vốn muốn bảo vệ ở bên cạnh nàng để báo ân, cũng thuận tiện trốn tránh người mà đại cữu phái tới.” Tạ Diễm nắm lấy tay ta, “Nhưng A Nhàn, nàng quá tốt, ta càng ngày càng lún sâu.”
“Vậy là chàng giả c.hết?” Cuối cùng ta cũng hỏi được một câu.
“Ta không phải cố ý muốn lừa gạt nàng.” Tạ Diễm siết chặt tay ta, “Ta bị mắc kẹt trên cây, vì vậy chỉ bị thương, ám vệ tìm được ta, nói với ta phụ hoàng ta đã băng hà, ta không kịp tìm nàng liền vội vàng trở về. Ta vốn nghĩ rằng nàng biết được ‘A Nghiên’ c.hết rồi có lẽ sẽ buông xuống, cho nên cũng muốn buông tay nàng, nhưng mà ta không buông được.”
“Vậy nên ta đã quét sạch tất cả chướng ngại ngăn cản ta cưới nàng, đợi đến đi đại công chúa xuất giá, liền lập kế hoạch hòa thân, may mắn là nàng còn chưa định thân.”
“Hải Đường nàng...” Ta đột nhiên nghĩ đến.
“Là người của ta.” Tạ Diễm thẳng thắn thừa nhận, “Là ta để cho Hải Đường mượn danh nghĩa của a tỷ chăm sóc nàng.”
“Vạn nhất ta không còn thích chàng nữa thì sao?” Ta không biết hắn đã làm nhiều điều cho ta đến như vậy.
“A Nhàn, đừng khóc.” Tạ Diễm dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt ta, ta mới phát hiện bản thân vậy mà rơi lệ, “Ta cũng từng lo lắng, nhưng khi ta biết được thị nữ của nàng, Hào – Mặc – Chỉ*, ta liền biết, nàng vẫn còn nhớ đến A Nghiên...”
*Bút, mực, giấy, nghiên là 4 món vật quý dùng nơi thư phòng – văn phòng tứ bảo.
Nước mắt ta rơi xuống như sợi châu đứt đoạn.
“Cho dù nàng đã buông xuống,” Tạ Diễm hôn lên nước mắt trên mặt ta, “Ta cũng sẽ khiến cho nàng yêu ta lần nữa.”
“A Nhàn…”
“Thứ ta mưu đồ không phải Cảnh quốc, cũng không phải thiên hạ này.”
Tạ Diễm nâng mặt ta lên, ánh mắt sáng quắc.
“Thứ ta mưu đồ…”
“Chính là nàng…”
16
Ta ôm Tạ Diễm khóc không biết đã qua bao lâu.
Tuy rằng hắn chẳng qua chỉ nói qua loa một câu “bị thương”, nhưng rơi xuống từ vách núi cao như vậy, cho dù mạng lớn mắc kẹt trên cây, sợ rằng tình huống lúc đó cũng là nguy cơ hung hiểm một sớm một chiều.
Ta ôm hắn gọi lung tung “A Diễm” “A Nghiên”, hắn làm thế nào cũng không dỗ được ta, chỉ đành phải tùy ý để cho ta ôm.
Đợi đến lúc ta trở lại bình thường, mới khóc thút thít bảo hắn sau này không được lừa gạt ta nữa.
“Sao ta có thể nỡ lừa gạt nàng...” Tạ Diễm nhẹ nhàng hôn lên môi ta, giống như đối đãi với trân bảo quý hiếm, “Sau này ta sẽ không bỏ lại nàng nữa, ta hứa sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng.”
“A Diễm...” Nước mắt của ta lại sắp trào ra.
“Đừng khóc, A Nhàn.” Tạ Diễm vuốt tóc ta, “Ta ở đây.”
Tâm trạng thay đổi lên xuống như vậy, ta buộc phải uống thuốc đắng mấy ngày liền.
Nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của ta, Tạ Diễm không chút đồng tình, thậm chí còn tỏ ra vô tội nói, “Vốn cũng không muốn nói cho nàng biết toàn bộ ngay lập tức, nhưng A Nhàn nàng hoài nghi ta.”
“Ai bảo chàng không sớm nói cho ta biết!” Ta oán hận nhét một miếng mứt kẹo vào miệng.
“Được được được, là ta không đúng.” Tạ Diễm bất đắc dĩ mỉm cười, làm khó ta, “Vậy A Nhàn thích A Nghiên hay A Diễm hơn đây?”
“Hả? Có gì khác nhau?” Ta không thèm mắc bẫy của hắn, “Dù sao có thích ai thì đều không phải thích chàng.”
Thuốc quá đắng rồi!
“A Nhàn còn muốn thích ai nữa?” Tạ Diễm ôm ta vào lòng, ghé vào tai ta, trong giọng nói mang theo uy h.iếp.
“Thích chàng, thích chàng, như vậy được chưa?” Ta đẩy hắn ra.
Lúc này Tạ Diễm mới miễn cưỡng buông tha ta.
“Đúng rồi, người của Cảnh quốc lúc nào sẽ đến?” Ta vẫn mong gặp được những người từ cố hương.
“Mười mấy ngày nữa.” Tạ Diễm lại ôm lấy ta, “A Nhàn nhớ nhà rồi sao?”
“Ừm.” Ta gật đầu, quả thật rất nhớ.
“Đợi hai năm nữa, ta sẽ dẫn nàng trở về xem.”
“Có thể sao?” Ta có chút mong đợi, “Nhưng quân vương và hoàng hậu của một nước...”
“Yến quốc cũng không có nhiều quy củ như nàng nghĩ.” Tạ Diễm ấn trán ta, “Đừng lo lắng, năm đó phụ hoàng cũng dẫn mẫu hậu ra ngoài chơi.”
Đến Yến quốc đã lâu như vậy, chuyện xưa của đôi thần tiên quyến lữ tiên hoàng và thái hậu kia, ta cũng đã nghe không ít.
Tiên hoàng và thái hậu là thanh mai trúc mã, khi còn là thái tử đã cưới Trần đại tiểu thư Trần Nghiên làm thái tử phi, thẳng cho đến khi đăng cơ cũng không nạp thiếp, cho dù ngồi lên bảo tọa chí tôn kia, cũng kiên trì không nạp phi.
Ta nhìn Tạ Diễm một cái, có lẽ hắn giống như tiên hoàng, là một kiểu si tình?
Đảo mắt một cái, sứ giả Đại Cảnh đã đến Nghiệp thành.
Ta giải thích với Thu Hào các nàng tất cả đều là hiểu lầm, mới ngăn được Thu Hào vội vàng đi tìm đoàn sứ giả.
“Có điều Thu Hào, ngươi đi một chuyến cũng được.” Ta suy nghĩ một chút nói, “Lâm tam phu nhân các nàng nhờ một vị phó tướng họ Mạnh mang lễ vật đến cho ta, ngươi đi tìm hắn.”
“Vâng.” Nghe được có thể xuất cung, Thu Hào rất vui vẻ đáp ứng.
“Nương nương có muốn nói với bệ hạ một tiếng không?” Trì Mặc từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ.
“Bệ hạ sẽ không để ý.” Ta khoát tay, “Tối đến ta nói với hắn một câu là được.”
“Nương nương và bệ hạ tình cảm thật tốt.” Tuyên Chỉ cảm thán nói, “Thế tử biết được nhất định sẽ rất cao hứng.”
“Ca ca...” Nghĩ đến ca ca, ta lại có chút thương cảm, “Không biết ca ca sống có tốt không...”
Trì Mặc trừng mắt với Tuyên Chỉ một cái, an ủi ta, “Nương nương đừng lo lắng, thế tử thông minh tài giỏi, chắc hẳn trên dưới An vương phủ đều rất tốt!”
“Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng thế tử còn phái người tặng đại lễ cho nương nương đó!” Tuyên Chỉ bổ cứu đáp.
Nghe xong lời này, ta lại có chút mong đợi yến tiệc tối nay.
17
Ta và Tạ Diễm ngồi ở phía trên, tiếp nhận lời chúc mừng của các đại thần bên dưới.
Trên mặt ta mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại bay về phía cửa, khi nào thì sứ giả sẽ đến đây...
“A Nhàn đợi đến sốt ruột rồi sao?” Tạ Diễm cười nhìn ta, “Đợi lát nữa còn có một kinh hỉ.”
“Kinh hỉ gì?” Ta tò mò hỏi.
Tạ Diễm chỉ cười cười, dáng vẻ thần thần bí bí, bất luận ta có cầu xin thế nào thì hắn cũng không chịu nói.
“Sứ giả Cảnh quốc đến —”
Ta vội vàng nhìn về phía cửa, một đoàn người chậm rãi tiến vào.
“Ca ca!” Ta nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, không kìm được mà rơi nước mắt.
“Tham kiến Yến quốc bệ hạ, nương nương.” Ca ca mỉm cười hành lễ.
“Thế tử, mời đứng lên. Ta và huynh đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.” Tạ Diễm vỗ vỗ tay ta, ta mới lau nước mắt.
“Lễ không thể bỏ.” Cũng vì thế, ca ca vẫn chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, “Nương nương gần đây có khỏe không? Phụ vương rất nhớ mong.”
“Bản cung hết thảy đều tốt, làm phiền phụ vương nhớ mong.” Ta tha thiết nhìn ca ca, rất muốn hỏi thăm tình hình trong nhà.
Tạ Diễm nắm chặt tay ta, nhỏ giọng vỗ về nói, “Đợi đến khi yến tiệc kết thúc rồi mời đại ca ở lại nói chuyện.”
Ta gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người ca ca.
Tạ Diễm lại nói vài câu khách sáo với các sứ giả khác, ta mới chú ý đến vị Mạnh phó tướng kia.
Vị Mạnh phó tướng này trông còn khá trẻ tuổi, chẳng qua trông dung mạo chỉ mới mười lăm tuổi... Rất xinh đẹp. Tuy nói dùng từ xinh đẹp để miêu tả một nam hài tử dường như có chút không ổn, nhưng hắn quả thật rất thanh tú xinh xắn.
Có lẽ phát hiện ra ta đang nhìn hắn, hắn còn nháy mắt lại với ta, ngược lại cũng là người to gan.
Trong bữa yến tiệc này, các đại thần đều rất thành thật, không để cho nữ nhi tôn nữ nhà mình ra thể hiện, có lẽ là Tạ Diễm đã nói cái gì đó rồi.
Một bữa yến tiệc đã kết thúc một cách êm dịu như vậy.
Tạ Diễm đưa ta đến thiên điện, một người đang ngồi đó uống trà, chính là ca ca!
“Ca ca!” Ta gần như vội vàng chạy đến.
Ca ca quay đầu lại, đưa tay ra vững vàng ôm lấy ta, trong giọng nói mang theo chút trách móc và thân thiết, “Đều đã sắp làm nương rồi, vẫn còn không thận trọng như vậy.”
“Phiền bệ hạ đã chăm sóc cho A Nhàn.” Ca ca chắp tay với Tạ Diễm.
“Đại ca khách khí rồi, đều là người một nhà, lúc ở riêng cứ gọi ta A Diễm là được.” Tạ Diễm khẽ cười, “A Nhàn là thê tử của ta, chăm sóc nàng là chuyện nên làm.”
“Nếu A Diễm đối xử không tốt với A Nhàn, cho dù có là thiên tử cao quý, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Ca ca vẫn mỉm cười ôn hòa lễ độ, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta không dám xem nhẹ.
“Đại ca chớ lo lắng.” Tạ Diễm nghiêm nghị đáp, “Tạ Diễm ta cả đời này, chỉ có một thê tử là A Nhàn, tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.”
Ca ca có chút kinh ngạc, sau đó cười gật đầu, “Như thế, ta liền yên tâm.”
“Mọi việc trong nhà thế nào? Phụ vương có khỏe không? Tẩu tẩu thì sao? Còn cả A Uyên?” Ta có chút khẩn thiết.
“Đều tốt đều tốt.” Ca ca bất đắt dĩ xoa đầu ta, “A Nhàn không cần lo lắng, đã có ca ca chăm sóc mọi người.”
“Tẩu tẩu của muội...” Ca ca dừng một chút, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, “A Uyên sắp có thêm đệ đệ muội muội rồi.”
“Vậy thì phải chúc mừng tẩu tẩu rồi!” Ta cũng rất vui vẻ, “Vậy muội phải chuẩn bị một ít lễ vật cho điệt tử điệt nữ chưa chào đời của muội, còn có A Uyên, muội cũng đã chuẩn bị lễ vật, vừa vặn ca ca đến rồi thì đem về cho A Uyên.”
“Ở nhà cũng không thiếu cái gì.” Ca ca bật cười đáp, “Không cần đâu...”
“Đại ca đem về đi.” Tạ Diễm cũng mở miệng nói, “Điệt nhi của A Nhàn chính là điệt nhi của ta, ta cũng chuẩn bị một ít lễ vật cho các điệt nhi của ta.”
Tạ Diễm đã mở miệng, ca ca cũng không khước từ nữa.
Trước khi rời đi, ca ca nhẹ nhàng nói với ta, “Thấy hắn đối xử tốt với muội, ca ca cũng yên tâm.”
18
Sáng nay thức dậy, ta liền bảo Hải Đường và Trì Mặc đem lễ vật của ca ca và của Triều Triều bọn họ đến.
Hôm qua trở về quá muộn, không kịp để xem.
Ca ca biết ta thích ngọc đẹp, tặng một cây bút lông bạch ngọc, còn có một vài bức tượng ngọc bích không lớn.
Lễ vật mà tẩu tẩu và Triều Triều bọn họ tặng đều là một ít lễ vật dành cho hài tử, khóa trường mệnh, vòng cổ vàng, thậm chí còn có cả y phục cho hài tử mặc, vừa nhìn liền biết là do tẩu tẩu và Oản Oản làm, Triều Triều và A Nhược cũng giống như ta, nữ hồng kém đến mức không chịu nổi.
Ngay cả A Uyên cũng tặng một chuỗi cửu liên hoàn, còn đính kèm một phong thư, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết là tặng cho biểu đệ biểu muội tương lai của mình, thuận tiện chào hỏi cô cô là ta.
*Cửu liên hoàn (九连环): trò chơi trí tuệ dân gian của người Trung Hoa, gồm một chuỗi chín vòng tròn bằng kim loại được gắn lên một cái giá hoặc một cái khung, người chơi phải nghĩ cách gỡ chín vòng tròn này.
Ta dở khóc dở cười, để cho Hải Đường và Trì Mặc các nàng chuẩn bị tốt lễ vật, qua mấy ngày nữa ca ca trở về thì để cho hắn đem mang theo.
Ca ca bọn họ ở lại vài ngày liền phải trở về, mặc cho ta có không nỡ như thế nào thì cũng không thể giữ bọn họ ở lại thêm được.
Tạ Diễm hết lần này đến lần khác cam đoan nhất định sẽ dẫn ta trở về Đại Cảnh, ta mới ủy khuất tiễn ca ca bọn họ rời đi.
Thời gian mấy tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến lúc ta sắp lâm bồn.
Chịu ảnh hưởng sâu sắc của thoại bản, ta luôn sợ lúc ta mang thai lâm bồn sẽ có kẻ gian h.ại ta, tỉ như các loại thủ đoạn của nữ tử hậu cung. Thẳng đến khi ta nhớ ra, hậu cung của Tạ Diễm chỉ có một mình ta, ta không cần nghĩ đến mấy chuyện lục đục với nhau kia.
Ai da, ngẫm lại thì vẫn có một chút tiếc nuối, ta đã học được không ít kỹ xảo cung đấu từ trong thoại bản đó!
Đọc quá nhiều thoại bản cũng không tốt, thế cho nên lúc ta lâm bồn vẫn còn nghĩ ngợi lung tung.
Kỳ thật ta đau đớn kinh khủng, nhưng vẫn an ủi nàng, “Đừng sốt ruột, có bà đỡ ở đây.”
Ngay khi ta đau đến mức ý thức mơ hồ, ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay ta.
“Bệ hạ! Ở đây có chúng nô tì, người...”
“Bớt nói lời vô ích.”
“A Diễm...” Ta cố hết sức để mở mắt.
“A Nhàn, đừng nói chuyện, ta ở đây.” Tạ Diễm nắm chặt tay ta, “A Nhàn, đừng ngủ.”
Từng cơn đau đớn ập đến dữ dội, ta đau đến mức siết chặt lấy tay Tạ Diễm.
Không biết đã qua bao lâu, ta mới nghe được một tiếng khóc nỉ non của hài nhi.
“Chúc mừng bệ hạ, nương nương, là một vị hoàng tử!”
Ta cực kỳ yếu ớt, muốn đưa tay ra ôm lấy hài tử, nhưng vẫn vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi ta tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.
“Hài tử đâu?” Ta mở mắt liền nhìn thấy Tạ Diễm đang nằm sấp bên cạnh giường ta.
“Để cho nãi nương ôm đến đây đi.” Tạ Diễm phân phó, lại hôn lên trán ta, “Cực khổ rồi, A Nhàn.”
Nãi nương rất nhanh ôm hài tử đến.
“A, thật xấu xí.” Ta ghét bỏ nhìn vật nhỏ này.
“Nương nương, hài tử mới sinh đều như vậy.” Hải Đường che miệng cười nói.
“Sao có thể nói hài tử của mình xấu xí?” Tạ Diễm cũng bất lực cười một tiếng, “Lớn một chút nữa mới đẹp mắt.”
“Đã đặt tên chưa?” Ta cẩn thận từng li từng tí ôm lấy vật nhỏ này, hài tử này cũng không ầm ĩ, chỉ phì ra bong bóng.
“Thế hệ này đặt theo sông, gọi là Tạ Hoài đi.” Tạ Diễm nhìn ta, khóe miệng mang theo ý cười, “Nhưng Trần Tư Hoài lại phạm húy, đổi tên thành Tư An đi.”
*Hoài (淮) trong Tạ Hoài đồng âm với Hoài (怀) trong Trần Tư Hoài.
“Đa tạ bệ hạ ban tên.” Trần Tư Hoài, không, Trần Tư An cực kỳ bất lực.
Đây chính là đích trưởng tử của Tạ Diễm, không chỉ chúng ta coi trọng, ngay cả trên dưới triều đình đều cực kỳ coi trọng, nhất thời mọi ánh mắt đều đặt trên người Hoài nhi.
Tạ Diễm cực kỳ cao hứng, trắng trợn phong thưởng, thể hiện sự yêu mến và coi trọng của hắn với Hoài nhi.