Khung cảnh náo nhiệt rộn ràng hiện ra trước mắt anh ta.
Một buổi trưa hè thư thái, nhà mẹ chồng tụ họp một nhóm bạn.
Họ ăn mặc sặc sỡ, đang cười ha hả tìm cách quay video ngắn.
Bà nội như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, đang ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ trong cuộc sống của mình.
“Tụ họp cùng các chị em, nấu vài món ăn sở trường, xem mà ngon miệng quá đi!”
Một đoạn chưa được, lại quay đoạn khác.
“Tụ họp cùng các chị em, nấu vài món ăn sở trường, xem mà ngon miệng quá đi!”
Quay xong video, mẹ chồng cụng ly với mọi người.
“Lần tụ họp này không biết đến khi nào mới gặp lại nữa, bạn gái của con trai út nhà tôi có thai rồi, tôi phải qua chăm sóc bọn nó, biết đâu may mắn lại được bế cháu trai nội.”
Điện thoại bị ném xuống đất.
Trần Xuyên từ từ cúi đầu, tiếng rên rỉ than lên từ sâu trong đáy lòng.
10.
Trần Xuyên đối mặt với nguy cơ bị giáng chức, cuối cùng anh ta cũng buông bỏ hết mọi kiêu ngạo, suy sụp cầu xin tôi nói chuyện đàng hoàng với anh ta một lần.
Anh ta nói: “An Ninh, anh giống như một con ch.ó vậy.”
“Một con ch.ó hoang có tâm tư bẩn thỉu.”
Anh ta ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu: “Ảnh nhạy cảm tự ti, anh cẩn trọng hèn nhát. Anh không bao giờ dám cười thoải mái, không bao giờ có thể thật lòng với ai.”
“Anh luôn cố tỏ ra mình nghiêm khắc khó gần để che giấu sự thảm hại và hèn mọn của mình.”
“Anh không muốn như vậy, nhưng anh chỉ là một con ch.ó hoang mà thôi!”
Trần Xuyên nghiêng đầu, nở một nụ cười chua chát về phía tôi, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
“An Ninh, anh đã quen tính toán, tranh giành, nịnh nọt, anh thật sự sống rất mệt mỏi.”
Anh ta dè dặt kéo tay áo của tôi.
“An Ninh, anh đã nhận ra mình sai rồi, sai rất nhiều, bây giờ anh sửa chữa còn kịp không? Chúng ta có thể quay lại như trước không?"
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta, tôi nói rằng tôi cần thời gian để suy nghĩ có nên tha thứ cho anh ta hay không.
Nhưng mà bây giờ dự án của tôi đã kết thúc rồi, tôi có thể xin nghỉ để chăm Nữu Nữu.
Đối với chiêu bài tình cảm của anh ta, tôi không hề đáp lại, Trần Xuyên lúng túng lại đeo lên chiếc mặt nạ kiêu ngạo.
“Cảm ơn.” Anh ta nói.
“Chuyện trước kia đợi em hết giận rồi hãy nói, lần này em xin nghỉ giúp anh chăm con coi như anh nợ em một lần.”
Tôi đang chờ câu nói đó của anh ta.
Thực ra tôi đã định xin nghỉ từ trước rồi, vì sau khi Trần Xuyên đón Nữu Nữu về, mẹ chồng đã gọi điện cho mẹ tôi.
Bà ta nói: “Bà sui à, cháu nhà bà tôi không thể chăm được đâu, thể chất con bé kém quá, cách hai hôm một lần ốm vặt, cách ba hôm một lần ốm nặng, khắp người nổi đầy mẫn đỏ, vừa gãi vừa ho.”
“Miệng con bé đã quen ăn ngon nên giờ kén ăn lắm, cái này không ăn, cái kia không ăn, sang đây nửa tháng mà đã gầy đi ba cân rồi.”
“Hơn nữa, không biết con bé ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà tôi làm gì cũng không vừa ý, cứ đến tối ngủ là tìm bà ngoại, nửa đêm mơ thấy bà ngoại lại khóc lóc gọi bà.”
Mẹ tôi nghe xong không chịu được, bà nói đứa bé nhỏ xíu như vậy mà còn gầy đi mất ba cân.
Vậy là ai khuyên cũng không được, bà nhất định phải đặt vé máy bay về ngay.
Tôi đã an ủi bà một hồi, đảm bảo với bà nhiều lần là con bé không sao nhưng bà vẫn không yên tâm.
Không còn cách nào khác, vừa hay đơn xin nghỉ của tôi đã được duyệt, tôi liền chụp ảnh gửi cho bà xem.