“Nếu bà ngoại tha thứ cho cháu, cháu sẽ không bao giờ ăn vặt nữa.”
12.
Đến giờ phút này, mọi thứ đều đã chín muồi.
Tôi đưa ra yêu cầu ly hôn với Trần Xuyên và xin được quyền nuôi con.
Cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Tôi có thể bỏ chồng nhưng tuyệt đối không thể bỏ con.
Tôi đã đưa con bé đến thế giới này mà không hề hỏi ý kiến con, tôi có trách nhiệm nuôi dưỡng và giáo dục con bé.
Con bé thiếu tinh tế là lỗi của tôi, con bé không phân biệt được đúng sai cũng là lỗi của tôi.
Trước khi con bé trưởng thành, tôi có nghĩa vụ dốc hết sức mình để dạy con làm người.
Về việc trước đây tôi đã mặc kệ, để cho mẹ chồng đưa nó về quê, đó chỉ là cách giải quyết tạm thời.
Thực ra, ngay từ lúc Trần Xuyên trách móc mẹ tôi, tôi đã nảy sinh ý định ly hôn.
Nhưng sau khi ly hôn, đứa trẻ sẽ ra sao lại là một vấn đề khác.
Nếu để con bé đi theo anh ta, cho dù mẹ chồng có đồng ý giúp đỡ, tôi cũng không muốn để con bé phải chịu một nền giáo dục bóp méo như vậy.
Vì vậy, tôi phải tìm cách giành được quyền nuôi con.
Nhưng Trần Xuyên kiếm được nhiều tiền hơn tôi, lại rất quan tâm đến con, muốn anh ta tự nguyện từ bỏ quyền nuôi con là điều rất khó.
Do đó, tôi đã nghĩ ra cách này, tạo ra tình huống đưa con bé về quê.
Camera là do tôi đề xuất lắp đặt.
Tôi để cho Trần Xuyên tận mắt chứng kiến con gái bảo bối của anh ta bị chăm sóc một cách buông thả.
Để anh ta tận mắt thấy rằng việc để mẹ anh ta chăm con là chuyện không khả thi.
Ngoài ra, điều mà Trần Xuyên không biết là trước khi mẹ chồng tôi đi, tôi đã cố ý gọi điện trước mặt bà ta.
Tôi giả vờ như không biết bà ta đang đứng ngoài cửa, giả vờ nói với không khí: “Mẹ, cuối cùng con bé cũng được bà nội nó đưa đi rồi, quả nhiên cách của mẹ rất hiệu quả, bây giờ mẹ rảnh rỗi rồi.”
Mẹ chồng ra đi mang theo oán hận, tôi đoán bà ta nhất định sẽ tìm cách để trả thù.