“Cháu nội của bà khổ quá rồi, bà sẽ dạy dỗ bọn họ!”
“An Ninh này, khi mẹ con về thì con phải nói với bà ấy, không cần phải chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng mỗi bữa, như vậy bà ấy cũng khỏi phải than mệt mỏi nữa.”
Những lời này vừa trách tôi có gen không tốt, lại vừa trách mẹ tôi nuôi con không ổn.
Tôi không phản bác ngay lập tức, chỉ muốn xem phản ứng của Trần Xuyên.
Trần Xuyên thông minh như vậy, làm sao không nghe ra được ý tứ trong lời nói của mẹ mình, mặt anh ta đỏ bừng lên, nhưng chỉ hạ giọng bảo mẹ mình nói ít thôi.
Tôi dựa vào khung cửa, từ từ đứng thẳng người.
Thấy vậy, Trần Xuyên vội vàng ngăn tôi lại: “Đừng để bụng, mẹ anh chỉ vì thương cháu thôi.”
Tôi đẩy anh ta ra, đi về phía mẹ chồng.
“Thế nên sau khi nói cả tràng như vậy, mẹ vẫn không định giúp đỡ con trai mẹ trong lúc khó khăn, phải vậy không?”
Mẹ chồng lau mặt.
“Mẹ có nói là không giúp đâu, chỉ là thể chất của đứa bé này…”
Tôi cắt ngang lời bà ta: “Nhà mọi người mấy năm trước làm ruộng có phải là thu hoạch không được tốt lắm đúng không?”
“Thu hoạch không tốt thì mẹ biết đi tìm người bán hạt giống mà khóc lóc om sòm còn đói thắt cổ, sao giờ thể chất của con bé yếu lại chỉ đổ lỗi cho mình cơ địa của con không tốt?”
Mẹ chồng sực tỉnh, mặt mày sa sầm lại.
“Thể chất của Trần Xuyên nhà mẹ tốt lắm…”
“Trần… Xuyên…” Tôi kéo dài giọng gọi.
“Anh hãy nói cho mẹ biết, có phải anh bị dị ứng cơ địa không? Cái bệnh dị ứng của Nữu Nữu thừa hưởng từ ai?”
Mẹ chồng mặt mày tối sầm nhìn chằm chằm Trần Xuyên, còn tôi thì ung dung thưởng thức vẻ mặt bối rối của anh ta.
Anh ta lắp bắp nửa ngày mới nói ra được một câu: “Con… quả thật bị dị ứng.”
Thấy mẹ mình cau mày, anh ta liền tiếp lời: “Nhưng mà không nghiêm trọng đến vậy đâu.”
Mẹ chồng liếc xéo anh ta một cái: “Sao mẹ không biết con bị dị ứng từ nhỏ?”
Tôi thản nhiên mở miệng: “Vậy xem ra hồi nhỏ Trần Xuyên không phải do mẹ chồng chăm sóc rồi.”
“Chẳng trách, không phải mẹ chồng đã nói dù đứa trẻ có thể chất yếu đến đâu, nếu chăm sóc tốt thì cũng nuôi lớn được sao? Nếu do mẹ chồng chăm sóc chắc chắn sẽ không như bây giờ đâu.”
Mấy người có mặt đều hiểu rõ, hồi nhỏ Trần Xuyên được mẹ chồng tự mình trông nom.
Vì vậy, sau khi nghe tôi nói xong, mặt bà ta lúc xanh lúc trắng.
Cuối cùng, như nghĩ ra được cách đối phó, bà ta cứng cổ chuyển sang chủ đề khác.
“Mẹ có nói là không giúp con trai của mẹ đâu mà, mẹ đã nói từ lâu rồi là mẹ có thể chăm sóc Nữu Nữu, nhưng phải đưa nó về quê, là các con không muốn để mẹ đưa đi, chuyện này đâu phải lỗi của mẹ.”
Lại là chiêu này.
Trước đây, quả thật tôi đã vì không muốn con bị đưa đi mà khiến mẹ mình phải chịu oan ức, bây giờ nghĩ lại, mẹ chồng đâu có thực sự muốn đưa cháu đi, bà ta chỉ đoán chắn rằng tôi không nỡ thôi.
Bà ta cứ như nắm được điểm yếu của tôi, tiếp tục ra vẻ uy hiếp:
“Nếu các con bằng lòng, chiều nay mẹ sẽ đưa cháu đi ngay, lát nữa mẹ sẽ đi mua vé, các con nhớ con thì đừng có trách mẹ không có thời gian đưa nó đi đi về về.”
Nghe vậy, Nữu Nữu ngẩng đầu lên khỏi lòng bà ta, thút tha thút thít nhìn tôi.
Tôi bước tới, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt con bé.
Thấy vậy, mẹ chồng đắc ý lên.
“Thấy chưa, là các con không nỡ chứ không phải do mẹ…”
“Đừng khóc nữa.” Tôi dịu dàng nói với Nữu Nữu: “Bà ngoại thật xấu tính, sau này mẹ không để bà ấy đến nữa.”