Mỹ Nhân Bại Hoại

Chương 26: VÂN VŨ ĐIỆU



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-Á Á nhìn xem... Đàn cá kia ngộ nghĩnh quá!

Trương Lập Á đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Hoàng Tử San. Bên dưới một con suối nhỏ vắt ngang cây cầu họ đang đứng có đàn cá đang bơi lội. Chúng trong suốt như thủy tinh đến nỗi không thể thấy được nội tạng nào ở bên trong. Mỗi con còn mang một màu sắc khác nhau và lâu lâu lại phát sáng lên, rất đẹp.

Trương Lập Á cũng thích thú ngắm nhìn, Mộc Quế Anh ở một bên cũng trầm trồ tán thưởng...

-Đúng là tiên giới, vạn vật đều rất lạ và đẹp mắt!

-Phải... chúng được gọi là thủy tinh ngư... Chúng cũng được tạo ra từ tiên khí của chúng ta.

Tiên vương nói, Trương Lập Á liền hỏi

-Vậy không lẽ vạn vật ở đây đều được tạo ra từ tiên khí?

-Đúng! Thời tổ tiên ta không có nhưng đến đời ta... ta đã tự tay tạo ra thêm nhiều vạn vật khác như cỏ cây, muôn thú để tiên giới trông bớt tẻ nhạt hơn!


Trương Lập Á nhớ lại lời của hệ thống biếи ŧɦái kia, từ khi có lổ hỏng ở trong game thì các thế giới song song này đều tự mình điều khiển thế giới của họ, đó là lý do vì sao tiên vương có thể tự tay tạo ra vạn vật nơi đây.

-Vậy sao ông không tạo luôn cả bóng tối. Trời tối mà cũng như trời sáng như vậy làm sao sống được!

-Ở thế giới các ngươi ta không biết, nhưng ở tiên giới buộc phải có ánh sáng để hấp thụ tiên khí. Nếu không có tiên khí chế trụ... thì cả thế giới này cũng sẽ sụp đổ!

-Thế sao các ông biết được giờ giấc?

-Từ đời tổ tiên ta đã tự phân chia giờ giấc bằng cách nhìn vào con suối này. Nó không chỉ là một con suối đơn thuần, nó được gọi là suối thời gian... nó sẽ đổi màu để báo hiệu giờ giấc trong ngày. Ví dụ như buổi sáng nó sẽ phát ra màu vàng nhạt đến gần trưa thì vàng càng đậm hơn, chiều đến lại là một màu cam và tối là màu đỏ như máu.


-À... hèn gì bây giờ nhìn nó cứ như một dòng sông máu vậy!

Dương Ngọc Lan cũng cảm thán nói. Trần Ngọc Hà thì chít chít phụ họa nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt ghét bỏ của nàng khiến cô tiu nghỉu mà cụp đuôi lại. Nàng là vẫn chưa hết giận cô sao!?

-Á Á, nhìn kìa....

Hoàng tử San vui vẻ đuổi theo một đàn bướm vô cùng kiêu sa. Chúng tựa như bướm u hồn ở nhân gian nhưng lại kỳ ảo hơn rất nhiều.

-San nhi, coi chừng ngã...!

Mộc Quế Anh tính đưa tay nắm lấy tay Trương Lập Á nhưng cô lại không nhìn thấy nên cứ thế vuột ra khỏi tầm tay nàng mà nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hoàng Tử San.

-A...

Quả nhiên Hoàng Tử San vì đuổi theo những con bướm kia mà vấp ngã, cũng hên là Trương Lập Á đã đưa tay bắt được nàng nhưng không may... chỗ hai người đang đứng lại tự nhiên động đậy, thì ra họ đang giẫm trên một con vật toàn thân phủ đầy cây cỏ mà họ cứ ngỡ là một khu đất bằng phẳng cho đến khi... động vật kia động đậy, họ mới chao đảo ngã nhào về phía trước khiến ai cũng trở tay không kịp!


-Ây da...

Trương Lập Á ôm chặt Hoàng Tử San trong tay, khiến nàng ngã đè trên người cô còn tấm lưng cô thì vui vẻ chào nhau với mặt đất khiến cô đau đớn phát ra tiếng than nhẹ

Mộc Quế Anh và Dương Ngọc Lan lo lắng chạy nhanh đến đỡ cả hai dậy, Mộc Quế Anh gấp gáp hỏi Trương Lập Á

-Nàng không sao chứ?

Trương Lập Á nói không sao rồi vội vàng quay sang hỏi Hoàng Tử San

-Nàng có sao không, có đau ở đâu không?

-Không... San San không sao!

Hoàng Tử San sờ sờ bàn chân mình nhưng lại mỉm cười đáp lại! Trương Lập Á thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa để cô nhẹ nhõm được bao lâu thì động vật mang hình hài cây cỏ kia đã phát ra một tiếng kêu ken két như tiếng cánh cửa khi khô dầu vậy, rất nhanh... những chiếc xúc tu hình cành cây liền đánh đến chỗ Trương Lập Á

-Tiểu Á, cẩn thận!

Phụt_
Mộc Quế Anh lấy thân mình ôm chặt Trương Lập Á khiến xúc tu kia quật mạnh vào trong người nàng. Lực đạo quá mạnh khiến nàng phun ra một ngụm máu nhỏ.

-TIỂU DIỆP TỬ!!!

Tiên vương hét lớn rồi bắn ra một đạo tiên khí đánh vào động vật kia, khiến nó sợ hãi lui về sau. Nó cúi mặt, quỳ gối xuống trước tiên vương... Ông ta tức giận nói

-Ngươi thật hỗn láo, đây đều là khách của tiên giới chúng ta... ngươi lại dám đã thương họ?

Ken Két_

Động vật kia lại phát ra tiếng kêu nhưng lần này có hơi run sợ, Trương Lập Á biết nó dù sao cũng chỉ là một động vật ngu ngốc mà thôi nên cũng không trách làm gì, cô chỉ lo lắng bế Mộc Quế Anh lên, gấp gáp nói với tiên vương

-Bỏ qua cho nó đi, nó cũng đâu biết chúng tôi là khách, việc quan trọng là trị thương cho nàng

Tiên vương gật đầu rồi phất tay áo, một luồn án sáng bạc nhẹ nhàng xâm nhập vào cơ thể Mộc Quế Anh. Nàng ho lên một tiếng rồi mở mắt. Trương Lập Á mừng rỡ hỏi
-Sao rồi? Nàng cảm thấy sao rồi? Ta đưa nàng về phòng !

Dứt lời, Trương Lập Á lập tức bế Mộc Quế Anh về phòng nàng, Hoàng Tử San thì buồn bã nhìn theo bóng lưng cả hai

-Cũng tại San San vô dụng, lúc nào cũng gây chuyện cho Á Á với Anh tỷ

Dương Ngọc Lan vỗ về nàng...

-Không sao, không phải lỗi của người đâu, đừng tự trách nữa. Chúng ta cũng mau về thôi... ngày mai công chúa phải đại diện ra thi đấu rồi

-Ân!

Dương Ngọc Lan, Hoàng Tử San và Trần Ngọc Hà cùng bái biệt tiên vương rồi quay trở về phòng mình!

.

.

.

Mộc Quế Anh tuy được chữa khỏi nhưng lực đánh lúc nãy quá mạnh khiến nàng vẫn chưa thể khôi phục được. Trương Lập Á vô cùng lo lắng. Cũng tại cô, lúc nào nàng cũng là bảo vệ cô!! Là cô hại nàng...

Mộc Quế Anh biết được Trương Lập Á đang nghĩ gì, nàng đưa tay sờ mặt Trương Lập Á, cười yếu ớt
-Ta không sao! Nàng đừng lo!

-Sao nàng lại ngu ngốc vậy? Sao không để ta chịu lấy đòn đánh ấy?

-Ngốc!!... nàng bây giờ đang dẫn đầu một đoàn, đâu thể có chuyện gì...!! Vả lại nàng cũng chính là... Mạng sống của ta! Ta không thể trơ mắt nhìn

Trương Lập Á sững sờ... Cứ đến lúc cô muốn nói rõ với nàng tâm tư của mình thì y như rằng xảy ra chuyện, không lần nào cô có thể mở miệng ra nói được! Phải nói thế nào đây? Nói là cô không hề yêu nàng trong khi nàng vừa dùng cả mạng sống mà cứu cô?! Nhưng không nói cô sẽ áy náy mãi trong lòng...

-Anh nhi, ta...

-Tiểu Á, ta hơi mệt, ta muốn nghỉ ngơi !!

Mộc Quế Anh mỉm cười nói với Trương Lập Á, cô gật đầu rồi đi đến kéo tất cả màn che xuống tránh ánh nắng bên ngoài lọt vào phòng để nàng có thể ngủ ngon hơn. Trương Lập Á ngắm nhìn Mộc Quế Anh đang nhắm mắt ngủ, cô thở dài nói lẩm bẩm...
-Nàng đúng là người đầu tiên ta có cảm tình nhưng thứ cảm tình đó cũng chỉ là cảm tình của một người yêu thích cái đẹp dành cho nàng! Phải chi ngày đó ta không quá nôn nóng muốn có được nàng thì cả hai chúng ta cũng sẽ không phải khó xử như bây giờ!!! Biết sao được khi người ta yêu lúc này... lại là người khác rồi!!

Trương Lập Á thở dài, đắp chăn cho Mộc Quế Anh rồi buồn bã đi về phòng mình. Mộc Quế Anh mở mắt sau khi cảm nhận được trong phòng đã không còn người. Nàng cũng u sầu nhìn theo hướng Trương Lập Á vừa rời khỏi. Đôi mắt ngấn lệ nhưng tuyệt không rơi xuống! Bây giờ nàng đã xác định chắc chắn một điều... Người tiểu Á yêu thương đã không còn là nàng!!!!

Nàng nhớ lại lúc trước, chính nàng chém đứt bó hoa kia, chính nàng tự tay để quên con gấu bông ấy, cũng chính nàng gϊếŧ chết người mà tiểu Á không muốn gϊếŧ.... Là chính nàng tự tay chặt đứt đi tình yêu của Tiểu Á dành cho nàng!!!
.

.

.

.

.

.

Ngày mới rốt cuộc cũng đến sau một đêm dài vô tận!! Sáng sớm... Tiếng trống vang lên giữa một trời sương mù bao quanh, người ta nói điệu vũ đẹp không chỉ có người múa là được mà còn phải có khung cảnh đẹp... và buổi sáng sớm lại chính là thời điểm đẹp nhất của tiên giới.

Trên đỉnh núi cao chót vót, một tầng tiên khí cùng sương mù bao phủ chung quanh, cảnh vật tựa như tranh vẽ, rất hữu tình... Cả tiên giới đều tụ tập tại nơi đây, ngay cả những động vật nhỏ cũng vậy, chúng đều muốn đến xem tiên vương bọn chúng đã lâu không múa bây giờ lại xuất trận. Điệu múa của tiên vương chưa bao giờ làm bọn họ cảm thấy thất vọng!

Lần này là múa đối múa... Tất là tiên vương sẽ múa một điệu vũ và Hoàng Tử San phải tìm một điệu múa thích hợp để đối lại điệu múa ấy. Trương Lập Á biết chắc rằng vòng thi này sẽ sớm thua thôi, dù sao tiên vương có là nam đi nữa nhưng hắn cũng "gay ngầm" mà, à không... lộ luôn chứ. Cho nên chuyện biết múa là chuyện hiển nhiên. Nhìn xem... ai ai cũng điều háo hức trông chờ như vậy càng chứng tỏ điệu múa của hắn không phải tầm thường.
Nhưng dù sao cũng buộc phải hoàn thành phần thi đấu này, mất mặt thì cũng nên mất mặt trong hiên ngang chứ, đúng không?

Tùng Tùng Tùng_

Tiếng trống oai hùng lại vang lên, tiên vương xuất hiện, tạo hình này của hắn....

Trương Lập Á liên tưởng đến mấy điệu múa của Thái Lan mà có lần đi du lịch cô đã được chiêm ngưỡng, cách ăn mặc cũng y chang, không lẽ... Hắn tính cosplay Thái Lan hả? Haha không... Sao có thể!!!... ở nơi đây làm gì có nước nào mang tên Thái Lan. Chắc chỉ là trùng hợp!!![BHTT] MỸ NHÂN BẠI HOẠI - chương 26: VÂN VŨ ĐIỆU
Ở một bên là dàn nhạc cụ với rất nhiều thể loại, có nhiều loại Trương Lập Á cũng không tài nào biết được tên gọi. Tiên vương tươi cười vung tay nói

-Vòng thi thứ hai chính thức... Bắt đầu!!!

Dàn nhạc cụ sau cái vung tay của hắn liền tự động chơi thành một bản nhạc rất lạ tai. Lời nhạc vừa du dưa lại vừa hào hùng. Tiên vương giơ tay nhấc chân hòa vào điệu múa. Quả thật đừng nhìn hắn đô con mà lầm, đoạn cần cứng hắn sẽ cứng, đoạn cần dẻo hắn lại cực kì dẻo. Nói chung điệu múa này trong nhu có cương. Trong cương có cờ... à nhu!! Động tác dứt khoác, gọn gàng, kết màn cũng rất uyển chuyển. Cả tiên giới vỗ tay hoan hô đến rung cả một vùng. Tiên vương vì quá khích và vui vẻ nên hắn đã tiện tay quăng luôn cái mặt nạ mà hắn đang đeo khiến cả tiên giới đại loạn cả lên. Nhiều người ôm tim mà chết ngất...
-A... Tiên vương, tiên vương quá đẹp, tim ta chịu hết nổi rồi!!

Một người đứng gần Trương Lập Á la lớn khiến cô khịt khịt mũi khinh bỉ... Đẹp cỡ nào mà lại tới mức vậy chứ, cô cũng mong chờ hắn từ từ quay người về phía cô, chợt...

Phụt_

Trương Lập Á đang uống nước cũng phải phun ra, ướt cả người Trần Ngọc Hà khiến cô nhảy cẫng lên kêu 'chít chít' . Dương Ngọc Lan thì cười nói "đáng đời" ...

Làm sao Trương Lập Á lại không phun ra cho được khi nhan sắc tầm cỡ của ai kia lọt vào trong mắt cô!

Ôi... đây là tạo hình nhân vật trong những bộ phim của thánh hài Châu Tinh Trì mà.. Không phải chứ.... Nét đẹp chết người là đây sao?? Đúng là chết người thật!!![BHTT] MỸ NHÂN BẠI HOẠI - chương 26: VÂN VŨ ĐIỆU
ẢNH MINH HỌA GƯƠNG MẶT TIÊN VƯƠNG

(MỘT NHÂN VẬT TRONG PHIM CỦA CHÂU TINH TRÌ)

-Ọc... Ọc.... Ọc

Cả Mộc Quế Anh, Dương Ngọc Lan cùng Trần Ngọc Hà đều ói lên ói xuống trước nhan sắc tầm cỡ Hu Ly gút này... ( Hollywood)

-Tía má ơi, đẹp đó sao? Nét đẹp gì ngộ nghĩnh zị???

Trương Lập Á thốt lên lời, một tên đứng bên cạnh. Ánh mắt hắn có chút mơ màng nói...

-Đẹp phải không?  Ở đây tiên vương đẹp nhất không ai đẹp hơn đâu, ôi tim ta!

-Hở, cái mèo gì vậy? Định nghĩa chữ đẹp của các người thật đáng sợ hen!!!

-Được rồi, bây giờ đến lượt các ngươi!

Tiên vương vừa nói vừa đi đến gần Trương Lập Á khiến cô bụm miệng nhịn cười. Trần Ngọc Hà ở bên cũng chít chít nói với Trương Lập Á

-Chít chít chít chít [Má nó chứ, thằng cha hệ thống cũng ít có ác... Nghĩ sao tiên giới mà đi tạo hình y như quỷ giới vậy má, đã vậy còn bóng nữa chứ! Haha]
-Ê... tao nghĩ thế giới LGBT chúng mình không phải khen chứ mấy anh gay toàn đẹp nha mày, sao tới ông nội này nó tạo hóa sai trái ghê🤣

-Nè các ngươi cười cái gì??

Tiên vương nhíu mày nghi ngờ hỏi, Trương Lập Á bèn nín cười nhưng khi nhìn tới mặt tiên vương thì lại...

-Phụt...hahaha xin nhỗi tiên dương, ta hổng có nhịn được cười.... (Vì bã cười nhiều nên nói ngọng á🤣)

-Ngươi cười cái gì mới được? Ngươi dám cười điệu múa của ta???

-A... Không nha. Trương Lập Á ôm bụng xua xua tay, ta... ta với bạn ta mới kể một vài câu chuyện cười nên mắc cười thôi, tiên vương thứ lỗi. À mà ngài có thể nào tạm che đi cái nhan sắc chói chang này của ngài không chứ để thêm chút nữa chắc ta cười chết mất, à không.... ta choáng ngợp chết mất!

-Hahaha... Giờ các ngươi mới nhận thức được đẹp là phải như thế nào rồi, phải không?
-Phải.. haha.. phải.. Đẹp, vé rỳ đẹp, đẹp xúc phạm à không xúc sắc. Cỡ nhan sắc chúng tôi, ông chê xấu là phải dồi a hahaha...

-Nè ngươi bị đập trúng đầu hay sao? Còn không mau kêu người các ngươi lên biểu diễn!!!

-A... Được, haha được! Mà ngài có thể tạm che đi cái mặt ngài không? Van xin ngài đó! Cứ thế này ta bị choáng ngợp thì làm sao mà nói chuyện được?

-Ờ cũng đúng, tội nghiệp các ngươi lại không chống đỡ được trước cái nhan sắc lộng lẫy này của ta, nhìn xem... bao nhiêu kẻ đã xỉu vì ta rồi

"Chúng nó xỉu nhiều khi vì ông đẹp lạ quá đó ông cố nội ơi"

-San nhi, nàng vào lều thay đồ rồi chuẩn bị đi!

-Ân, San San biết rồi... San San sẽ cố gắng!

Trương Lập Á vịn lấy hai vai nàng, dặn dò

-Nhớ... cứ múa theo ý mình thích là được, như lúc trước nàng múa ta xem đó, đừng cố ép bản thân quá căng thẳng!
-Múa cho Á Á xem sao. Được!!... San San sẽ múa thật đẹp!

-Ừ, ngoan đi theo Ngọc Lan tỷ đi!

-Ân...!!

Tiên vương sau khi đã đeo lại mặt nạ che mặt hắn liền yên vị trên chiếc ghế đặt gần đài cao để tiện quan sát. Cả nhóm Trương Lập Á cũng đứng hai bên hắn hồi hộp chờ đợi màn múa của Hoàng Tử San. Cái khó bây giờ Hoàng Tử San phải đối lại được điệu vũ của tiên vương còn phải múa trên nền nhạt hắn đưa ra... Haizzz thật lo lắng!!

Dương Ngọc Lan từ xa gật đầu ra hiệu, tiên vương liền phất tay, nhạc cụ lại bắt đầu vang lên.. Giai điệu này là một giai điệu của Trung Quốc thường hay có những đoạn hý y như nhạc phim Diên hy công lượt vậy, vừa ma mị lại vừa u ám... (Bài nhạc Ry sẽ để trên đầu truyện!)

Ngay khi nhạc vừa cất lên, trên cao đài đã hiện ra bóng dáng yêu mị của Hoàng Tử San. Tiên khí lượn lờ khắp nơi khiến hình bóng nàng vừa thật lại vừa ảo làm tim Trương Lập Á đập thật mạnh. Khung cảnh bồi mỹ nhân, thật như trong một giấc mơ đẹp![BHTT] MỸ NHÂN BẠI HOẠI - chương 26: VÂN VŨ ĐIỆU
Hoàng tử San mặt một kiện y phục màu xanh da trời lộ ra phần eo uyển chuyển cùng ống quần như đuôi cá, khiến điệu vũ của nàng càng thêm phần thanh thoát hơn. Y phục này là Dương Ngọc Lan thiết kế rồi đưa bản vẻ cho tiên vương để hắn biến hóa ra... Mặc lên người Hoàng Tử San thật sự rất yêu mị.

Điệu múa này đúng là vô tình lại có thể đối được với điệu vũ kia của tiên vương, nhẹ nhàng nhưng dứt khoác, lâu lâu lại xen thêm chút mạnh mẽ khiến tiên vương cũng phải bật thốt lên

-Không ngờ đứa ngốc này cũng có thể múa đẹp như vậy!! Hảo...hảo!!

Trương Lập Á tự hào mỉm cười, phải công nhận khi Hoàng Tử San múa.... Không một ai có thể đoán biết được nàng là một kẻ ngốc vì nàng cứ như đang hòa mình vào điệu vũ ấy, cứ như bộ môn múa này sinh ra là vì nàng!!
Bóng dáng Hoàng Tử San thoắt ẩn thoắt hiện bên trong những làn tiên khí mờ ảo, những làn tiên khí ấy lâu lâu còn tạo ra hơi sương phủ đầy trên người nàng, lấp lánh như những hạt châu.... đẹp vô cùng. Trương Lập Á cứ thế ngẩn ngơ ngắm nhìn và trong mắt Hoàng Tử San cũng chỉ có hình bóng cô, điệu múa này nàng cũng là dành tặng cho riêng cô.

Khi nhạc sắp kết thúc chợt tiếng la của Hoàng Tử San đánh thức tâm tình Trương Lập Á, khiến cô hoảng hốt nhanh chóng chạy nhanh đến đài cao...

Hoàng tử San đã bị trượt chân té ngã. Nàng nước mắt lưng tròng vì đau đớn, cúi đầu nói với Trương Lập Á đang chạy tới bên cạnh nàng

-Á Á, San San xin lỗi. Là do hôm qua bị té ngã nên chân của San San không được tốt, vì vậy...

Trương Lập Á đau lòng ngồi xuống nắm lấy bàn chân trái đang bầm tím của nàng, cô tức giận trách nàng
-Tại sao không nói với ta? Chúng ta có thể hủy bỏ vòng thi này, sao nàng ngốc đến vậy!?

Hoàng tử San tưởng Trương Lập Á trách móc nàng vì thua cuộc cho nên rơi lệ, nàng sợ hãi nói

-Xin lỗi, Á Á.... xin lỗi vì đã khiến Á Á tức giận, nhưng San San chỉ muốn múa cho Á Á xem thôi, đã lâu rồi San San không múa cho Á Á xem. San San thật không biết làm gì ngoài múa hết, San San không giúp được gì cho Á Á ngoài múa cả huhu...

Trương Lập Á nhói đau ôm lấy Hoàng Tử San vào lòng, cô vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng nhẹ nhàng nói

-Không sao, đừng khóc.... ta không phải trách nàng vì thua cuộc, ta chỉ đau lòng nàng mà thôi! Ngoan... đừng khóc nữa!!

-Thật sao?

Hoàng tử San hé mở đôi mắt long lanh nhìn Trương Lập Á khiến cô phải phì cười

-Thật !!

Tiên vương lúc này mới ho khan lên tiếng

-Ta rất tiếc nhưng cũng phải thông báo... vòng này các ngươi đã thua vì vậy chúng ta sẽ định ra người thắng cuộc ở vòng thi cuối cùng. Nhưng ta thật cảm động về điệu múa của nàng. Ta sẽ đặt cho điệu múa ấy là Vân vũ điệu. Nó vừa nhẹ nhàng như mây lại pha chút mạnh mẽ như mưa bão. Thật rất giống với điệu múa kia của ta!
Nói xong tiên vương phất tay, chân của Hoàng Tử San cũng biến mất vết bầm tím kia. Mộc Quế Anh cùng Dương Ngọc Lan đỡ Hoàng Tử San dậy, còn Trương Lập Á thì chắp tay nói

-Đa tạ tiên vương. Chúng tôi lui về nghỉ ngơi trước!

-Được, cần gì cứ sai người đến nói với ta!

-Vâng!

Cả nhóm Trương Lập Á cùng quay về lại nơi nghỉ ngơi của họ. Dù sao họ cũng đã thua trong sự hãnh diện! Bây giờ tất cả sẽ đánh cuộc ở vòng thi cuối cùng diễn ra vào đêm nay!!

— QUẢNG CÁO —