Việc Ngọc Kiều an bài một mã nô trở thành hộ vệ của mình, đã truyền đến tai phụ thân nàng, vì vậy Ngọc lão gia đã gọi hai hộ vệ bên cạnh nữ nhi mình để hỏi về Bùi Cương.
Ngọc lão gia cúi đầu xuống khảy bàn tính và hỏi, "Người này có lai lịch thế nào?"
Thẩm hộ vệ cung kính nói: "Thưa lão gia, hắn được tiểu thư mua ở chợ đen vào một năm trước, trước đây hắn ở khu săn bắn."
Ngọc lão gia đùa giỡn các hạt bàn tính, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Là nô lệ của khu săn bắn?"
Thẩm hộ vệ gật đầu: "Hắn đã sống ở đó mười năm rồi, hiếm khi có một nô lệ ở khu săn bắn sống lâu như vậy".
Ngọc lão gia im lặng một lúc, và tiếp tục hỏi: "Thân thủ của người này như thế nào"
Thẩm hộ vệ: "Thân thủ người này cực tốt, nhưng có điều kỳ lạ"
Ngọc lão gia có nhướng mày hỏi: "Có gì lạ?"
"Mặc dù hắn ra chiêu phức tạp, nhưng không khó thấy rằng hắn đã học võ từ nhỏ. Với nền tảng cơ bản như vậy, người dạy hắn chắc là một người có võ thuật thâm hậu."
"Chắc hắn là một công tử thế gia nào đó gặp chuyện chẳng lành, ta thấy chẳng có gì kì quái." Tần hộ ở một bên nói.
Tần hộ vệ cũng gặp Bùi Cường vài lần. Người nọ là một bộ dáng lạnh lùng. Khi mình trò chuyện với hắn, hắn ta trả lời rất ngắn gọn. Sau vài lần nói chuyện, Tần hộ vệ cũng lười với phản ứng của hắn.
Ngọc lão gia nói nhẹ nhàng: "Ta không quan tâm hắn là ai, miễn là hắn không gây hại cho Kiều nhi, hai ngươi hãy để ý hắn, nếu hắn có ý gây rối, báo cho ta ngay lập tức"
Hai người đồng thanh trả lời: "Vâng"
"Có một điều nữa hai người cần phải chú ý."
Tần hộ vệ: "Lão gia cứ nói."
"Hai ngươi thuận tiện chú ý đến Kiều nhi với Hoành Kính đã có chuyện gì xảy ra."
Khi Ngọc lão gia trở về từ Cẩm Châu lần này, cảm thấy Kiều nhi có gì đó kỳ lạ. Ban đầu, hắn để thê tử đi hỏi nữ nhi một chút, nhưng hai ngày trước tìm Thẩm Hoành Kính nói chuyện, cũng thấy có gì kỳ lạ.
Có lẽ bọn họ đã có chuyện gì giấu hắn?
Khi Thẩm Hoành Kính đến tìm Ngọc Kiều một lần nữa, Ngọc Kiều không chịu gặp. Lại để Tang Tang ra truyền lời là cho hắn thời gian ba ngày. Nếu hắn không chịu nói, nàng sẽ dùng cách của mình giải trừ hôn ước.
Sau khi Tang Tang quay lại nói chuyện, nàng nói: "Tiểu thư, Thẩm thiếu gia truyền lời với người là cây ngay không sợ chết đứng."
Khuôn mặt của Thẩm Hoành Kính đúng là dày thật, câu trả lời này đã nằm trong dự đoán của nàng.
"Tiểu thư.. Tại sao người đột nhiên muốn hủy hôn ước với Thẩm thiếu gia vậy?" Tang Tang nghe tiểu thư nói muốn hủy hôn, nàng ngu ngốc đi, giờ nàng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Ngọc kiều không trả lời, nhưng hỏi: "Biểu huynh đã đi rồi à?"
Tang Tang gật đầu: "Vâng. Nô tỳ đã thấy thiếu gia quay về."
Ngọc Kiều cầm quạt tròn đứng lên, nói: "Trời nóng quá, đi đến ao bên đình cho mát."
"Tiểu thư.." Tang Tang gọi, có chút lo lắng.
Tang Tang lo lắng, Tiểu thư lại thờ ơ với vị hôn phu mà người thích, nhưng lại quan tâm đến mã nô.
Tang Tang bí mật suy đoán tiểu thư thật sự thích tên mã nô kia? Nếu vậy, lão gia sẽ đồng ý sao? Trong trường hợp lão gia không đồng ý, chẳng lẽ tiểu thư với tên mã nô sẽ bỏ trốn, nàng có nên đi theo không?
Ngọc Kiều không biết rằng những suy nghĩ trong đầu của nha hoàn đang tưởng tượng một chuyện hết sức hoang đường.
Nàng mỉm cười và nói, "Hắn không coi trọng ta, tại sao ta cứ phải bỏ tự trọng bám theo hắn"?
*
Hôm nay là phiên trực của Bùi Cương, giống như bức tượng đá đứng yên canh giữ Xích Ngọc tiểu uyển ở ngoài cửa.
Sau khi Ngọc Kiều đến, Nàng ngồi trong đình nhỏ để nghỉ mát. Nàng gõ ngón tay lên bàn, rồi nhìn vào bóng của Bùi Cương.
Ngọc kiều chú ý nhiều hơn đến Bùi Cương vì thân phận sau này của hắn.
Sau nhiều ngày quan sát, Ngọc Kiều thấy rằng Bùi Cương thực sự là một người nhàm chán, vô vị. Ngoài việc làm nhiệm vụ trong sân của nàng mỗi ngày, hắn còn ở hậu viện làm những việc không phải là của hắn nữa.
Ngọc Kiều yêu cầu Phúc Toàn hỏi hắn ta muốn gì, nhưng Bùi Cương không trả lời. Bùi Cương tiếp tục hỏi. Tuy nhiên, bị Bùi Cương liếc nhìn một cái, hắn không bao giờ dám hỏi nữa.
Ngọc Kiều không biết Bùi Cương thực sự muốn gì. Nếu nàng hiểu rõ, có thể dễ dàng giao hảo với hắn, nhưng hắn dường như không thích gì. Đây là điều khó khăn nhất.
Bởi vì Bùi Cương sau khi trở lại Hoài Châu với thân phận là Hoài Nam vương sau ba năm, và tai họa của Ngọc gia là một năm sau đó, nàng không thể dựa vào hắn vào lúc này, phải tìm cách khác đễ tổng binh Hoài Châu không dám đụng vào Ngọc gia.
Ngọc Kiều chuẩn bị đứng dậy rời đi. Thấy hai nha hoàn đang đi vào, tốc độ của họ rất chậm, vừa đi vừa liếc trộm nhìn Bùi Cương.
Thấy vậy, Ngọc Kiều lại ngồi xuống.
Tang Tang rót trà vào cốc và nhìn theo tầm mắt của tiểu thư, nhìn thấy có hai nha hoàn đang nhìn Bùi hộ vệ mà mỉm cười, và nói: "Bùi hộ vệ vốn có gương mặt ưa nhìn, bây giờ lại mặc y phục này, thì đúng là" soái "làm cho các nha hoàn trong phủ xuân tâm nhộn nhạo."
Ngọc Kiều nghe thấy điều này và hỏi một cách tình cờ, "Chẳng lẽ ngươi cũng xuân tâm nhộn nhạo với hắn?"
Tang Tang nhanh chóng vẫy tay: "Nô tỳ nào dám!"
Ngọc Kiều hơi nhíu mày và quay sang nhìn Tang Tang. "Không dám?"
Lời này nghe sao có chút kỳ lạ?
Tang Tang đưa trà cho Ngọc Kiều và đổi chủ đề: "Gần đây, những nha hoàn trong phủ đầu ái mộ Bùi hộ vệ, không biết sua này ai sẽ lọt vào mắt xanh của Bùi hộ vệ đây."
Ngọc Kiều uống trà và suy nghĩ. Không biết Bùi Cương sẽ thích một người như thế nào.
Trong giấc mơ, hắn ta không có phu nhân cũng như thiếp thất. Nàng là người duy nhất..
Dường như nàng đang nghĩ đến điều gì đó. Bỗng nhiên, Ngọc Kiều phun trà ra, đôi mắt nàng mở to nhìn Bùi Cương.
Có thể nào.. hắn đối với nàng là?
Ngọc Kiều cảm thấy trời như muốn sập, trái tim nàng đột nhiên đập mạnh, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tiểu thư người sao vậy?" Tang Tang thấy chủ tử phun trà, Tang Tang liền lấy khăn lau chỗ dính nước trà.
Lau lau lau, nàng đụng phải nơi mềm mại, mặt Tang Tang hơi ửng đỏ, nàng theo tiểu thư từ nhỏ, cũng không kén ăn, làm sao nơi đó của nàng không có thịt như chủ tử?
Ngọc Kiều vỗ tay Tang Tang, tâm nàng đang ngũ vị tạp trần.
Trong giấc mơ của nàng, nếu hắn giam nàng trong phủ Hoài Nam vương, chắc chắn hắn không thích nàng. Nếu hắn thích nàng, hắn sẽ không đối xử với nàng như vậy, mà sẽ làm cho nàng vui, mà trong giấc mơ nàng luôn chống cự những hành động thân mật của hắn.
Vì vậy, trong giấc mơ Bùi Cương không chỉ là trả thù, mà còn là sự thèm muốn của hắn!
Nghĩ về điều này, lòng của Ngọc Kiều cũng rất mâu thuẫn. Cảm thấy tên Bùi Cương này rất chướng mắt, rõ ràng không muốn hắn ta xuất hiện trước mắt mình, nhưng vì thân phận của hắn sau này và tương lai của Ngọc gia, không phải nàng cảm thấy Ngọc gia là một phiền toái, mà nàng còn yêu quý, biết ơn, nên nàng phải bảo vệ nó.
Vì vậy nàng phải tính toán kế lâu dài, thà thêm một bằng hữu còn hơn là thêm một kẻ thù.
Nhưng mã về mã, nếu bây giờ hắn có tâm tư gì với nàng, thì chắc nàng sẽ bóp chết tâm tư đó!
Ngọc Kiều buông thật mạnh cái ly xuống, đứng dậy và đi đến sân của mình và dừng lại trước mặt Bùi Cương.
Khi Ngọc Kiều dừng lại trước mặt Bùi Cương, Bùi Cương biết Ngọc Kiều không thích mình bị nhìn thẳng, nên hắn cúi đầu xuống. Nhưng vào khoảnh khắc mắt nhìn xuống, nhìn thấy mảnh ướt ngay chỗ mềm mại kia, đôi mắt đột nhiên mờ đi.
Cổ họng hắn lên xuống, và nhiệt độ của cơ thể đột nhiên nóng hơn ánh nắng mặt trời.
Ngọc Kiều nói: "Nghe quản sự nói ngươi đã vào phủ gần một năm, chưa bao bao giờ thấy ngươi xin nghỉ, ta luôn đối với hạ nhân luôn nhân từ, hôm nay ta cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày."
Hôm nay Ngọc Kiều không muốn nhìn thấy hắn. Nên nàng cho hắn nghỉ ngơi, đối xử hắn tốt, coi như tạo một ấn tượng tốt với hắn.
"Nô tài không muốn nghỉ ngơi, nếu lương đã làm bằng nhau thì phải làm nghiêm túc." Có lẽ miệng hơi khô, nên giọng hắn khàn khàn hơn bình thường.
Ngọc Kiều nói: "Ta cho phép ngươi nghỉ ngơi thì ngươi cứ nghỉ, đừng cãi lại mệnh lệnh của ta." Khi những
Lời đó phát ra, nàng cảm thấy giọng điệu của mình nặng hơn một chút, cảm giác như đang bắt nạt nên nói thêm: "Ngươi đang bị thương. Lại để ngươi đứng dưới ánh nắng mỗi ngày như vậy, người không biết lại tưởng ta đang bắt nạt ngươi".
Bùi Cương không biết Ngọc kiều cho mình nghỉ ngơi vì không muốn thấy hắn. Ngược lại, sau khi thấy thái độ của Ngọc Kiều đối với hắn có sự biến hóa, Khóe miệng hắn vô thức cong lên.
Bùi Cương cuối cùng cũng không nhiều lời, nàng liền đi về sân.
Sau khi Ngọc Kiều rời đi, Bùi Cương ngước đôi mắt ảm đạm, nhưng có gợn sóng, ham muốn nhìn Ngọc Kiều mà đến hắn cũng không biết.
Có một sự thôi thúc kỳ lạ và mãnh liệt muốn làm gì đó từ đáy lòng hắn lan ra các tứ chi, làm máu hắn sôi trào.
Từ ngày Ngọc Kiều tìm hắn vào đêm đó, Bùi Cương mỗi lần chú ý tới nàng đều có xúc động này.
Mặc dù Bùi Cương đã trưởng thành, nhưng hắn đã bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài mười năm kể từ khi hắn có ký ức, và hắn cũng không lui tới với những người trong phủ, điều này làm cho sự hiểu biết của hắn về vấn đề nam nữ không được toàn diện.
Hắn nhắm mắt lại và điều chỉnh hơi thở. Hắn khẽ thở ra rồi lại mở mắt ra. Đôi mắt đen lấy lại sự bình tĩnh và kiềm chế trước đó.
Mong mọi người ủng hộ, hãy like và comment để mình có động lực để ra chương mới nhanh hơn