Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 20



Vài ngày trước trưởng nữ của tri phủ Hoài Châu gửi cho nàng thiệp mời. Nói rằng muốn mời nàng tham gia thu săn.

Hoài Châu chủ yếu là núi, và có nhiều rừng. Nhưng vào tháng chín mới nhập thu, sức nóng tan đi, cuối thu cũng mát mẻ, và các loài động vật đã trải qua mùa đông, mùa xuân và mùa hè. Dưỡng đến thân thể trắng mập, toàn mỡ.

Vào thời điểm này trong năm, tri phủ Hoài Châu sẽ tổ chức đi săn trong khu rừng Vân Tây gần đây.

Mà đích trưởng nữ của tri phủ Hoài cũng sẽ đi nên nàng ta mời tất cả những đích nữ của gia đình giàu có đi theo. Ngọc Kiều là đích nữ của gia đình giàu có nhất ở Hoài Châu. Nàng cùng đích nữ tri phủ cũng gặp mặt vài lần, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi được mời.

Ngọc Kiều vì lo chuyện của Bùi Cương nên đem chuyện này vứt sau đầu, mà Tang Tang cách ngày đi một ngày mới nhắc tới.

Giao hảo với đích nữ tri phủ Hoài Châu là điều tốt nên nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này. Vì vậy, cho nên liền hôm trước nàng liền chuẩn bị cung và ngựa. Vội vội vàng vàng sắp xếp trước khi đi ngủ.

Mấy ngày nay ngủ không được tốt, hôm nay lại vội vàng, nàng hoảng hốt, bò lên giường. Nàng sắp ngủ thì Tang Tang tiến vào hỏi: "Tiểu thư, quản gia mới hỏi ngay mai đi săn, tiểu thư muốn mang bao nhiêu người?"

Ngọc Kiều buồn ngủ và lẩm bẩm: "Bảo quản gia tự mình sắp xếp đi, ta ngủ.." Ngay

Sau khi nói xong, nàng ngủ ngay lập tức, nàng thật sự rất buồn ngủ.

Tang Tang bất đắc dĩ tắt ngọn nến, và cẩn thận ra khỏi phòng, tiếp tục kiểm tra mọi thứ để mai đi săn.

Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, Ngọc Kiều bị kéo ra khỏi giường khi đang ngủ ngon lành, nàng ngủ gật khi đang được các nha hoàn mặc y phục.

Nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, vì vậy nàng tiếp tục ngủ sau khi lên xe ngựa.

Mất khoảng hai giờ để đến núi Vân Tây. Bởi vì phải ở đây ba ngày, nhiều người đã dựng lều ở bìa rừng.

Ngọc Kiều vừa xuống kiệu, có ai đó ở đằng sau gọi nàng "Ngọc Kiều"

Nhìn lại, Ngọc Kiều thấy một cô nương với một thân thanh y vẫy tay với nàng.

Đây là khuê mật của nàng, tên là Mạc Thanh Đình.

Nhìn thấy Mạc Thanh Đình, Ngọc Kiều ngạc nhiên bước đến.

Hai tiểu khuê mật nắm lấy tay nhau. Nàng không nghĩ sẽ gặp Mạc Thanh Đình ở đây. Ngọc Kiều vui mừng khôn xiết và hỏi: "Tại sao ngươi cũng ở đây?"

Mạc Thanh Đình nhìn người nam nhân y phục trắng bên cạnh và nói: "Đại ca ta là môn sinh của tri phủ đại nhân. Lần này huynh ấy đáp ứng lời mời, ta liền xin theo huynh ấy tới."

Đại ca của Mạc Thanh Đình rất đẹp, một thân bạch y, với khí chất thanh nhã và khuôn mặt hiền hòa.

Ngọc Kiều nhìn người nam nhân bên cạnh Mạc Thanh Đình, nở nụ cười: "Tử Ngôn ca ca." Mạc Tử Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng với Ngọc Kiều, "Hai muội cứ nói chuyện, ta đi chuẩn bị trước."

Ngọc Kiều gật đầu và nhìn Mạc Tử Ngôn, và hỏi Mạc Thanh Đình: "Ta nghe nói ca của ngươi trong cuộc thi đứng đầu bảng, chắc phụ thân ngươi rất cao hứng."

Mạc Thanh Đình nói: "Tất nhiên, cao hứng đến nỗi ông ấy ngủ không được, giữa tháng này nhà ta sẽ mở tiệc. Nếu lúc đó Ngọc lão gia đến, ngươi cũng phải đi, không thì ta sẽ buồn đến chết mất."

Ngọc Kiều trả lời, "Được" Sau đó, hai người trò chuyện một lúc, và nói đến việc dựng lều, nghĩ đến ban đêm có thể nói chuyện thoải mái, liền phân phó hạ nhân đến dựng lều.

Có hai phần tư thời gian để bắt đầu săn bắn, và nữ tử cũng có thể tham gia, vì vậy Ngọc Kiều cũng có kế hoạch tham gia vào cuộc vui. Sau khi nói lời tạm biệt với Mạc Thanh Đình, liền hứng thú thay y phục.

Sự chú ý của nàng nằm vào khu săn bắn, nên nàng cũng không nhận ra rằng Bùi Cương cũng đến.

Ngoài Thẩm hộ vệ và Tần hộ vệ, còn có bốn hộ vệ ở ngoại viện. Mặc dù Ngọc Kiều đã chuyển hắn đi, nhưng hai ngày trước nàng đến gặp Bùi Cương, người quản sự thấy rằng Bùi Cương chưa bị thất sủng, vì vậy hắn tự chủ động thêm vào danh sách.

Khi nàng vào rừng để săn bắn, Ngọc Kiều đi cùng với Thẩm hộ vệ và Tần hộ vệ, chưa chú ý tới Bùi Cương đi theo sau xe ngựa.

Đôi mắt của Bùi Cương dán chặt vào người nàng đã thay y phục màu màu đỏ thường ngày thành một thân màu tím cưỡi trên lưng ngựa.

Một nụ cười vô thức xuất hiện trên khóe miệng.

Nữ nhi duy nhất của Ngọc gia là mỹ nhân của Hoài Châu. Mặc dù Ngọc Kiều ăn mặc giản dị, giảm bớt sự chú ý, nhưng nàng vẫn thu hút nhiều người với nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Những người nam nhân bên cạnh Ngọc Kiều đều cố tình hoặc vô ý liếc nhìn nàng, Ngọc Kiều cũng không quan tâm lắm.

Ngọc Kiều không quan tâm, nhưng Bùi Cương thì có. Khóe miệng mím lại, đôi mắt thâm trầm.

Nắm tay hơi siết chặt, không biết tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy.

Trời sắp tối, mọi người đều trở về với các con mồi.

Bùi Cương canh giữ xe ngựa thấy nàng còn chưa quay về, hơi nhíu mày chạy vào rừng.

Bỗng nhiên những con ngựa hí lên làm tất cả xung quanh trở nên ồn ào, dường như có sói.

Sói trước nay đều đi theo bầy, hiếm khi chỉ có một con sói đi riêng lẻ.

Bùi Cương không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng phi ngựa lên vào rừng tìm Ngọc Kiều.

Cưỡi ngựa tới thì thấy một nam nhân bạch y mới vừa rồi nói chuyện với Ngọc Kiều, và khi bên kia không chú ý, lập tức lấy cây cung và tên, hắn nói: "Cho ta mượn, sẽ trả lại sau". Một cơn gió lướt qua, lúc Mạc Tử Ngôn phản ứng kịp, thì người lấy cung và tên nhanh chóng chạy sâu vào rừng.

Bên cạnh có người giật mình nói, "Người đó là ai, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Mạc Tử Ngôn, người đang đứng bên ngựa, nhìn vào tấm lưng đang biến mất, sững người một lúc, rồi nói: "Mũi tên của ta chưa khai phong.."

"Có ai không, cứu mạng!"

Ngọc Kiều hướng phía trên hét, và trong một thời gian dài không thấy ai trả lời.

Ngọc Kiều hét đến không còn sức lực, Ngọc Kiều giận dữ vỗ đầu.

Sao nàng ngốc thế!

Thế mà lại rơi xuống hố!

Ngọc Kiều lo mãi đuổi theo con nai, lạc mất hai thị vệ. Khi nàng nhận ra thì nàng không biết nàng đang ở đâu.

Lúc này, nàng thấy một con thỏ hoang đang nằm trên một tảng đá lớn, nàng giương cung tên lên nhắm, nhưng nàng không đành lòng, buông cung xuống. Cẩn thận xuống ngựa, định bắt sống con thỏ.

Ai biết rằng con thỏ này nằm trên một cái hố được bao phủ bởi cỏ dại và những cành cây chết!

Con thỏ thì không bắt đước mà nàng còn rơi xuống hố.

Động hố nghiêng, cửa động kéo dài, phần rộng nhất chắc bằng một cánh tay. Hai mặt thật nhỏ, và một bên là một bức tường đá thẳng. Nếu muốn trèo ra ngoài, phải leo lên con dốc vừa trượt xuống dưới sườn dốc để bò lên trên. Nhưng những con dốc đều cao bằng Ngọc Kiều, làm sao nàng có thể trèo lên? Chưa kể khi nàng vừa rớt xuống, chân đã bị thương.

Ngọc Kiều thầm nghĩ chờ nàng thoát khỏi đây, chắc chắn sẽ ăn tất cả các món thịt thỏ để trả thù!

Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là trả thù, điều quan trọng nhất là ra ngoài trước. Nàng ở trong hố một lúc lâu và thấy bầu trời tối dần, tại sao không có ai đến cứu nàng?

Ngọc Kiều sợ tối, rắn và chuột và thậm chí cả yêu quái trong ngọn núi này.

Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều giật mình. Trong một không gain yên tĩnh nàng mơ hồ nghe tiếng vó ngựa, Ngọc Kiều lặng lẽ lắng nghe. Sau khi xác nhận rằng đó thực sự là âm thanh của vó ngựa, nàng mừng rỡ, bắt đầu kêu cứu.

Âm thanh của móng ngựa đến gần, và dừng lại gần cái hố, rõ ràng là nghe thấy tiếng kêu của nàng.

Rồi có tiếng giẫm lên cành cây và lá cây. Ngọc kiều nhìn lên trên, vui mừng hét lên: "Ta ở đây."

Lúc này, một hình bóng xuất hiện ở lối vào của hang: "Tiểu thư, nô tài ngay bây giờ sẽ kéo người lên."

Khoảnh khắc nàng nghe thấy giọng nói, nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Kiều dần cứng lại.

Sau đó, khuôn mặt của người nam nhân dần trở nên rõ ràng hơn.

Tại sao Bùi Cương lại ở đây?

Không mang theo sợi dây, Bùi Cương nói với Ngọc Kiều: "Nô tài đi tìm dây mây để kéo người lên."

Ngọc Kiều trong nháy mắt nghĩ rất nhiều. Nếu Bùi Cương kéo nàng lên, ở trong rừng này, cô nam quả nữ ở với nhau, hắn sẽ không làm gì nàng chứ?

Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều hoảng sợ và lập tức ngăn lại: "Không cần!"

Bùi Cương đang muốn xoay người tìm dây mây.

Ngọc Kiều lo lắng nói: "Dây mây không chắc, lỡ đâu ta ngã xuống thì phải làm sao? Vì vậy, ngươi, ngươi nhanh chóng quay lại gọi người đến cứu ta."

Bùi Cương im lặng một lúc, rồi bước đi.

Nhìn hắn đã đi, Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm. Ngoài trời đã tối, bên trong hố còn tối hơn. Sau mùa thu, thời tiết chuyển lạnh hơn và gió lạnh lọt vào hố.

Gió lạnh thổi qua, dường như có gì đó mới vụt qua.

Ngọc Kiều run rẩy.

Như muốn làm nàng sợ hơn, bỗng nhiên có tiếng sói hú. Ngọc Kiều sợ hãi, sợ chính mình bị bỏ lại nơi này, nàng kêu "Đừng đi, đừng đi!"

Ngọc Kiều hét to hơn, "Bùi Cương, ngươi đừng đi".

Không có tiếng đáp lại, theo sau là tiếng móng ngựa, nghĩ rằng nàng đã bị bỏ lại, Ngọc Kiều ngay lập tức sợ hãi, "Đừng bỏ ta ở lại đây một mình.."

Ngọc Kiều bình thường rất can đảm vì có những người xung quanh. Bây giờ nàng chỉ có một mình nên rất sợ hãi.

Ngọc Kiều khóc, có một giọng nói êm dịu từ ở lối vào của hang: "Tiểu thư đừng sợ, nô tài đang ở đây".

Ngọc Kiều ngừng khóc và nhìn lên hang nghẹn ngào nức nở, "Ta tưởng rằng ngươi thực sự bỏ đi.."

"Nô tài đã để con ngựa quay lại dẫn đường." Hắn cho con ngựa đi chính là con ngựa của Ngọc Kiều và người Ngọc phủ có thể nhận ra.

Mà con ngựa của nàng rất thông minh, chắc chắn sẽ dẫn người đến đây.

Ngọc Kiều hít một hơi vào và hỏi, "Tại sao ngươi không đi?"

Dứt lời, Bùi Cương trực tiếp nhảy xuống, làm cho Ngọc KIều không phản ứng kịp.

Ngọc Kiều rơi nước mắt và nhìn chằm chằm vào Bùi Cương.

Ngươi, ngươi.. tại sao lại nhảy xuống!

LỜI NHẮN

Mong mọi người ủng hộ, like or comment