Vì Bùi Cương đã giết con sói đầu đàn, nên bầy sói bị dọa, đồng thời, những người nhìn thấy tín hiệu pháo hoa đều cầm đuốc chạy đến, những con sói sợ hãi, cụp đuôi chạy đi.
Máu dính trên người Bùi Cương, hắn không biết đó là máu của sói hay là máu của chính mình.
Khi mọi người đến, Bùi Cương đã giết đỏ cả mắt. Không có một bộ dáng nhút nhát làm cho mọi người kinh hãi, nhưng cũng làm cho mọi người khâm phục.
Có thể đi giết sói đầu đàn mà không có một chút sợ hãi thì bọn họ không làm được.
Sau khi trở về nơi tập kết, sau một chút chỉnh đốn, mọi người cũng giải tán.
Ngọc Kiều cau mày khi ngửi thấy mùi máu nồng và hỏi Bùi Cương: "Ngươi có bị thương không?"
Bùi Cương một thân xiêm y màu đen, nhưng nàng có thể nhận ra những chỗ ướt đều là máu. Hơn nữa, có nhiều nơi trên cơ thể hắn bị sói đụng tới. Thật khó tin rằng hắn không bị thương, nhưng hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi nàng cảm thấy rằng không có vết thương nào trên cơ thể.
Nhưng phản ứng bình tĩnh sau khi Bùi Cương bị đánh đòn lần trước, Ngọc Kiều không dám xác định.
Bùi Cương trả lời thành thật: "Cánh tay và bắp chân bị cắn và lưng bị trầy xước."
Nghe vậy, đôi mắt của Ngọc Kiều mở to, hỏi một cách hoài nghi: "Ngươi không cảm thấy đau sao?"
Bùi Cương nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của nàng ban đầu muốn trả lại một câu không cảm thấy đau đớn, nhưng khi lời nói ra miệng, lại thành: "Thật đau." Mặc dù nó có nghĩa là đau đớn, "nỗi đau" này phát ra từ miệng Bùi Cương không có biểu hiện đau đớn. Nó giống như một câu trả lời bình thường như bao người khác "tốt".
Khi Ngọc Kiều nghe thấy tiếng đau của Bùi Cương, nàng vội vàng nói với nha hoàn của mình: "Mau đi mời đại phu!"
Vì sợ rằng các công tử và tiểu thư có thể gặp nạn khi đi săn, nên đại phu cũng đi theo.
Bên kia đại phu xem vết thương của Bùi Cương, và bên này Ngọc Kiều phân phó Tang Tang: "Ngươi mau đi lấy kim sang dược đến đưa cho hắn."
Tang Tang quay lại chỗ xe ngựa lấy kim sang dược, và Ngọc Kiều vội vàng hét lên với nàng: "Đợi đã, ngươi chuẩn bị chút ít thức ăn, Bùi hộ vệ bị thương, nên không thể ăn thức ăn có thịt. Ngươi đem một chút điểm tâm mà hồi chiều ta ăn đem đến cho hắn"
Tang Tang không thể nhịn được cười: "Tiểu thư còn có gì phân phó nữa không?"
Nàng dùng đều là những thứ cực hảo, Bùi Cương xém chút nữa mất mạng vì mình, nên những thứ đó đều không là gì.
Ngọc kiều cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: "Ngươi đi hỏi đại phu về thương thế của Bùi hộ vệ và quay lại nói cho ta biết." Sau khiTang Tang lui ra ngoài, Ngọc Kiều ngồi đợi một lúc lâu, vội hỏi: "Thế nào rồi?"
Khuôn mặt của Tang Tang có chút ngưng trọng.
"Đại phu nói rằng vết thương rất sâu, đặc biệt là vết thương trên bắp chân."
Ngọc Kiều nghe vậy, nghĩ đến Bùi Cương xuống ngựa và đến gần nàng, tốc độ hắn đi nhìn không ra là trên chân hắn bị thương.
Ngọc Kiều đột nhiên cảm thấy rằng có một con kiến nhỏ đang bò trong tim, nàng muốn đuổi nó đi nhưng vẫn bò xung quanh, điều này thật kỳ lạ và khó chịu.
Do dự, cuối nàng từ giường nhỏ ngồi dậy: "Ta đi xem hắn."
Tang Tang vội tiến đến đỡ nàng, khuyên: "Chân của tiểu thư bị trẹo, đại phu nói nên nghỉ ngơi tốt"
"Nếu không tĩnh dưỡng sẽ.."
Ngọc Kiều rời khỏi giường và bước ra khỏi lều với cây gậy mà Tang Tang đã chuẩn bị cho mình.
Vì chuyện xảy ra vào hôm nay, vào giờ này, bên ngoài có rất nhiều lính canh, các công tử và tiểu thư cũng trở về lều, nên rất yên tĩnh.
Các hạ nhân và hộ vệ cũng có lều nghỉ ngơi, Tang Tang đi đến lều kêu một tiếng, mới nhận ra bùi Cương không có ở trong lều, thấy hắn dường như ở dưới một cái cây bên trái gần lan can.
Khi Ngọc Kiều nghe những gì Tang Tang nói, khuôn mặt nàng ngay lập tức không tốt.
Cái người này không hảo hảo ở trong lều, lại chạy đến gốc cây, đúng là khiến người khác không bớt lo?
Ngọc Kiều chống gậy dựa vào Tang Tang hướng bên trái đi. Đúng như dự đoán, nàng thấy một dáng người ngồi trên mặt đất dựa vào gốc cây.
"Tại sao Bùi hộ vệ lại kỳ quái vậy, lại không ở trong lều ngủ, nhưng chạy xuống dưới gốc cây để ngủ?"
Ngọc Kiều nghe nói ở Ngọc phủ, cũng tự mình sống riêng ở chuồng ngựa. Sau khi suy ngẫm, có thể là do lúc trước hắn sống ở khu săn bắn quá nguy hiểm. Nếu có những người xung quanh, hắn không thể nghỉ ngơi?
Nghĩ vậy, Ngọc Kiều cảm thấy rằng quá khứ của Bùi Cương thực sự đau khổ.
Ngọc Kiều và Tang Tang đứng im chỗ này. Nàng có lời muốn nói với Bùi Cương. Mặc dù Tang Tang không yên tâm, nhưng tiểu thư đã lên tiếng thì nàng cũng đành đứng theo.
Bùi Cương dường như nhận thức được có người bên cạnh, đột ngột mở mắt ra. Dưới bóng của cái cây, mở đôi mắt nhìn nàng.
Dự định ban đầu là đi ngủ, vì vậy Ngọc Kiều không có bất kỳ trang sức nào trên búi tóc của nàng, và nàng cũng không mặc quần áo sáng màu.
Ánh mắt nhìn vào cái cổ trước ngực, Bùi Cương nhớ lại sự mềm mại chạm vào lưng hắn khi ở hố, hắn đột nhiên cảm thấy miệng mình khô khốc.
Hắn vô tình đặt lòng bàn tay lên ngực và sờ soạng một lúc, nhưng chả có xúc cảm và mềm mại nào, Bùi Cương nhăn mặt.
Nó bằng phẳng, và cứng. Tại sao của nàng lại mềm?
Đang nghi hoặc, hắn thấy nàng đang đi về phía mình bằng đôi nạng.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy.
Ngọc Kiều nhìn thấy bóng dáng đứng dưới gốc cây. Mặc dù nàng không thể nhìn rõ mặt và y phục, Ngọc Kiều vẫn có thể phân biệt Bùi Cương đang bước đến tới chỗ nàng.
Sau khi đi một đoạn ngắn, Bùi Cương chỉ cách nàng một bước chân.
Ngọc Kiều ngượng ngùng thì thầm: "Lúc ở trong rừng, đa tạ ngươi."
Nếu nói với người khác lời cảm tạ, nàng sẽ không ngượng ngùng, nhưng thái độ nàng đối với hắn trước đây rất giả tạo, nên nàng cảm thấy xấu hổ trong lòng.
Ngọc kiều mừng ở đây tối nên Bùi Cương sẽ không nhìn thấy xấu hổ trên khuôn mặt.
Nhưng Ngọc Kiều không biết rằng Bùi Cương có thể nhìn rõ mọi thứ vào ban đêm.
Bùi Cương nhìn thấy sắc mặt không tự nhiên trên khuôn mặt của nàng, và sau một lúc, hắn trả lời: "Đó là việc của nô tài, tiểu thư không cần đa tạ".
"Ngươi đã cứu ta, đó là ân tình, ta không thể nhận không cái ân tình này, vì vậy ngươi có thể đưa ra yêu cầu, miễn là ta có thể làm được, ta sẽ làm."
"Nô tài làm việc những gì mình nên làm, tiểu thư không cần làm như vậy đâu."
Ngọc Kiều nghe những lời đó, khẽ cau mày và nói một cách cứng rắn: "Không được, ngươi cứ yêu cầu. Nếu bây giờ ngươi không nghĩ ra, thì chờ lúc nào ngươi nghĩ ra có thể đến nói với ta."
Sau khi nói điều này, nàng sợ Bùi Cương hiểu lầm, và nói thêm: "Bất kể hôm nay ai cứu ta, thì ta cũng sẽ đa tạ thôi, vì vậy ngươi không cần cảm thấy gánh nặng đâu."
"Nô tài đã hiểu, nếu có yêu cầu gì, nô tài sẽ đến nói tiểu thư."
Ngọc Kiều hài lòng gật đầu, và sau một lúc im lặng, nàng nói lại: "Ngươi bị thương vì cứu ta, nhưng ngươi lại nằm ngủ ở đây, nếu để mọi người nhìn thấy sẽ cho rằng ta bạc đãi ngươi, làm vậy chẳng khác bôi đen thanh danh ta?"
"Nô tài không quen ở chung với mọi người. Nếu điều đó
Gây rắc rối cho tiểu thư, nô tài sẽ quay lại ngay bây giờ." Ngọc Kiều biết Bùi Cương ở đây là có nguyên nhân. Nếu để hắn quay trở lại lều, ở trong lều còn có hai hộ vệ. Chỉ sợ không những hắn ngủ không được mà còn làm phiền tới hai người kia.
"Ngươi không cần phải quay trở lại, ngươi có thể vào trong xe ngựa của ta" Sợ hắn bằng mặt không bằng lòng, nàng kiên quyết nói: "Đây là mệnh lệnh"
Bùi Cương cúi đầu xuống trả lời: "Vâng"
"Vậy thì đi ngay bây giờ đi, ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi."
Bùi Cương nghe những lời đó, và im lặng, "Tiểu thư cứ đi trước."
Ngọc Kiều dựa vào cây nạng và đi trên đôi chân của nàng. Tang Tang thấy tiểu thư của mình chuẩn bị rời đi, nàng liền đến đỡ.
Mấy người bọn họ liền đến chỗ xe ngựa Ngọc gia, Bùi Cương bước vào xe ngựa dưới cái nhìn của Ngọc Kiều.
Cỗ xe đầy hương thơm, và có cùng mùi thơm nhẹ và ấm áp như nàng.
Bùi Cương khẽ vén màn lên, nhìn nàng và nha hoàn của nàng quay mặt đi, và đôi mắt hắn rơi xuống lưng của nàng.
Cho đến khi hình bóng nàng biến mất, Bùi Cương buông rèm xuống. Hắn ngồi xuống xe ngựa, nhắm mắt lại và hít mùi hương mờ nhạt trong cỗ xe, miệng hơi nhếch lên.
Bùi Cương cảm thấy rằng tâm trạng mình đang rất tốt.
Sau khi nhìn Bùi Cương lên xe ngựa, Ngọc Kiều trở về lều cùng với Tang Tang.
"Tiểu thư, người đối đãi với Bùi hộ vệ rất tốt."
Ngọc Kiều cởi áo ngoài và mỉm cười: "Ta sẽ đối xử với hắn tốt hơn và sau này cũng vậy."
Tang Tang nói: "Tiểu thư không sợ bị người khác hiểu lầm sao, lúc trước Thẩm thiếu gia hiểu lầm bôi nhọ danh dự tiểu thư."
Ngọc Kiều cởi giày, đặt chân lên giường thoải mái nằm xuống. "Ta thanh thanh bạch bạch, không sợ những hiểu lầm đó, và.. sau này ta cũng không muốn cưới chồng."
Cuối cùng, nói một cách ngắn gọn, Ngọc Kiều thì thầm, nhưng Tang Tang vẫn nghe thấy, nhìn chằm chằm và ngạc nhiên: "Tại sao tiểu thư lại có ý nghĩ như vậy? Lại không phải làm ni cô, nữ tử bình thường tất nhiên phải cưới chồng chứ."
Ngọc Kiều kéo chăn lên và che nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình. Nàng thì thầm: "Tang Tang, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu đâu."
Tang Tang chớp mắt bối rối: "Nô tỳ còn nhỏ, nhưng tiểu thư cũng đâu có lớn. Tiểu thư sao có thể hiểu?"
"Ta, ta tất nhiên là hiểu, dù sao, cưới chồng là một chuyện kinh khủng, ta không muốn cưới chồng đâu."
Mặc dù Ngọc Kiều chưa bao giờ đọc xuân cung đồ, nhưng trong giấc mơ có khi sống động hơn những bức tranh đó, với lại chính bản thân nàng cũng ở trong đó!