Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 30



Thở dài, rồi nói: "Chưa kể vẻ ngoài đẹp trai và tính tình điềm tĩnh của hắn, chỉ nói đến sức mạnh và sự liều mạng cứu Kiều nhi. Đã làm ta hài lòng, điều quan trọng nhất nếu hắn thành hôn với Kiều nhi thì Kiều nhi không cần tới ở nhà người khác, khỏi làm cho ta và nàng suốt ngày phải lo lắng. Hơn nữa chúng ta có thể giữ Kiều nhi ở bên người. Huống hồ Kiều nhi không phải không thích tên hộ vệ kia."

Ngọc phu nhân ngạc nhiên một lúc: "Là sao?"

Ngọc Thịnh lắc đầu và mỉm cười: "Phu nhân mới vừa rồi không thấy được khi ta bảo đem hộ vệ kia ra đánh tàn phế, Kiều nhi đã lộ ra là bao nhiêu lo lắng."

*

Trên đường trở về sân của mình, Ngọc Kiều đi rất chậm.

Thực tế, Ngọc Kiều vẫn có chút khó chịu trong lòng. Nàng luôn cảm thấy phụ thân nói rằng Bùi Cương rất là ổn chính là nói láo.

Từ ngày nàng bị bệnh. Bây giờ đã hơn ba ngày rồi. Có thật là Bùi Cương ổn không?

Ngọc Kiều sẽ cảm thấy chóng mặt nếu một ngày không ăn. Ngay cả khi Bùi Cương rất mạnh, nhưng hắn không ăn uống ba ngày. Có khi hắn ngất xỉu mà không ai biết!

Thấy tiểu thư dường như có tâm sự, Tang Tang suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi: "Tiểu thư vẫn còn lo lắng cho Bùi hộ vệ?"

Ngọc Kiều thở dài.

Bây giờ Ngọc Kiều rất bối rối với suy nghĩ của Bùi Cương. Một mặt, nàng cảm thấy rằng hắn sẽ không bắt nạt mình như trong giấc mơ, và mặt khác, nàng cảm thấy hắn sẽ bắt nạt mình. Giờ nàng chỉ đành mặc kệ hắn thôi.

Vì là hắn đã cứu mạng nàng, hơn nữa vì thân phận sau này của hắn, và nàng cảm thông về quá khứ của Bùi Cương. Bước chân của Ngọc Kiều đột ngột dừng lại, Tang Tang nghi hoặc kêu một tiếng: "Tiểu thư?"

Nhìn vào Tang Tang, nàng tự nhủ: "Vẫn là nên đến xem hắn như thế nào."

Gạt chuyện hắn thích nàng sang một bên, trước tiên xem hắn có bị ngất không.

Ngọc Kiều yêu cầu các nha hoàn khác trở lại sân, chỉ mang theo Tang Tang.

Ngay bên ngoài căn phòng củi của sân phía đông, nàng di chuyển rất nhẹ nhàng, như một tên trộm.

Tang Tang cảm thấy kì quái hỏi: "Tiểu thư, người đây là.." Trước khi

Nói xong, Ngọc Kiều vội vàng kêu "im lặng" về phía Tang Tang, và khẽ nói: "Tai của hắn rất thính, hắn sẽ nghe thấy." "

Tang Tang đầy nghi ngờ. Điều gì xảy ra nếu Bùi hộ vệ nghe được?

" Nhưng tiểu thư, chúng ta giống như là kẻ trộm.. "Tang Tang cũng thì thầm như tiểu thư mình.

Nói vậy, Ngọc Kiều cũng cảm thấy hành vi của mình không giống như đang ở nhà của mình, mà giống như một tên trộm đang lẻn vào nhà của người khác.

Nhưng vẫn không thể kiểm soát mà vẫn bước đi nhẹ nhàng. Tới gần cửa sổ nàng cẩn thận dùng tay mở một khe nhỏ, sau đó đưa mắt vào khe rồi nhìn vào bên trong.

Chỉ sau khi tìm kiếm một lúc, không nhìn thấy một bóng dáng nào.

" Tiểu thư đang nhìn gì vậy? "Một

Giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau, cơ thể Ngọc Kiều đột ngột cứng đờ, hai tay nàng vô thức nắm chặt.

Ảo não nhắm mắt lại và mím môi. Sau khi hít một hơi, nàng đứng thẳng người, rồi quay lại nhìn Bùi Cương đang đứng sau nàng cách năm bước.

Bui Cương vẫn là khuôn mặt buồn tẻ đó, sắc mặt của hắn cũng không kém, nhìn không ra bộ dáng hắn bị bỏ đói.

Khi Ngọc Kiều nhìn thấy Bùi Cương, nàng nhớ lại đêm đó. Tuy lúc đó nàng không nhìn thấy gì nhưng mà vẫn cảm nhận được.

Ngọc Kiều mặt đỏ bừng khi nghĩ đến việc bị đẩy vào tường tối hôm đó, và ngay cả trái tim nàng cũng đập dữ dội.

Nàng chỉ liếc nhìn hắn, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi. Ngay khi nàng hướng ánh mắt ra xa, nàng có thể thấy cánh cửa phòng củi đang mở!

* * *

Nàng thật là ngốc!

Nàng không hiểu tại sao hắn ra được và xuất hiện phía sau nàng. Nàng cảm thấy xấu hổ và khó chịu khi nghĩ về ngày đó, và không muốn nói chuyện với hắn. Liền nói

Với Tang Tang:" Chúng ta đi về. "Nàng nói xong liền quay lại và rời đi. Đôi mắt của Bùi Cương hơi nheo lại, nhìn bóng lưng nàng, cầm chiếc hộp gỗ trên tay, rồi từ phía sau hỏi nàng:" Ba ngày trước có phải tiểu thư đã đến tìm nô tài? "

Ngọc Kiều dừng bước chân.

Thấy bước chân của nàng cuối cùng cũng dừng lại, Bùi Cương khẽ thở dài," Nô tài hôm đó đã uống rượu, nên nô tài đã không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. "

Ngọc Kiều chớp mắt khi nghe những lời đó, và có một chút nghi ngờ trong mắt nàng,

Không nhớ rõ?

Ngọc Kiều nhớ trước kia khi nàng lén uống một ít rượu trái cây. Sau khi say, nàng ôm cây cột rồi nói chuyện với nó, sau đó nàng ngủ say đến đêm hôm sau nhưng mà không nhớ mình đã làm gì. Chuyện nàng ôm cây cột cũng do Tang Tang nói cho nàng biết.

Bùi Cương từ trước đến nay luôn thành thật, chắc hắn sẽ không nói dối? Hơn nữa, bản thân nàng cũng đã trải qua việc say rượu sau đó và không nhớ việc đã xảy ra, vì vậy Bùi Cương có thể đã quên.

Nghĩ về điều này, không biết vì sao nhưng nàng thở một hơi nhẹ nhõm. Nếu Bùi Cương quên việc hắn đã nói thích mình, ngay cả khi bây giờ hắn vẫn nói thích mình, liệu nàng vẫn có thể coi mọi chuyện chưa từng xảy ra hay không?

Ngọc Kiều cảm thấy rằng nếu có xảy ra, nàng chắc sẽ không dám gặp hắn. Dù sao, việc này chỉ có hai người họ biết. Bùi Cương không nhớ và nàng chắc chắn sẽ đem việc đó chôn xuống đất.

Sau khi suy nghĩ về nó, Ngọc Kiều quyết định bỏ qua việc đó!

Hít một hơi, với quyết định trong lòng, Ngọc kiều quay lại, muốn cười, nhưng không thể tránh khỏi khuôn mặt nàng có chút cứng đờ.

Nàng cười đến cứng đờ, đơn giản không ép buộc bản thân được, và giả vờ hỏi vài câu mang một chút kiêu ngạo," Làm sao ngươi đi ra được? "

" Lão gia vừa sai người đến mở cửa, thả nô tài ra. Nô tài quên đồ ở trong này nên quay lại lấy. "

Nhưng thực tế, Bùi Cương không có quên gì. Hắn ở viện phía đông thấy nàng. Nàng không nhìn thấy hắn. Thấy nàng đi tới viện phía đông, hắn bất giác đi theo.

Bùi Cương biết rằng hành động và lời nói của mình đêm hôm đó thực sự khiến nàng sợ hãi và cũng cảm thấy hối hận sau khi bị giam cầm trong vài ngày qua.

Hắn không nên quá nôn nóng.

Ngay khi hắn nghĩ rằng sau này nàng sẽ không quan tâm hắn nữa, hắn thấy nàng đến sân phía đông, tiến tới phòng củi nơi hắn bị nhốt.

Vào lúc đó, Bùi Cương biết rằng mọi thứ có thể cứu vãn được và sau khi suy nghĩ trong một thời gian dài, trong lòng hắn đã có biện pháp.

Khi còn ở trong khu săn bắn, nhà quyền quý sẽ dỗ dành những nô lệ trong khu săn bắn, nói với họ rằng cuộc săn đã kết thúc, và sau đó một số nô lệ sẽ thực sự tin điều đó, do đó thả lòng đề phòng.

Sau khi nghe những gì hắn nói, Ngọc Kiều suy nghĩ một lúc, và hỏi," Tại sao ngươi lại uống rượu? "Nói về rượu, Ngọc Kiều chắc chắn nhớ đến hơi thở có mùi rượu của Bùi Cương rơi trên mặt nàng.

Nghĩ đến đây, tai nàng đỏ lên.

Đối với Ngọc Kiều, Bùi Cương bất đắc dĩ mới giấu diếm, vì vậy hắn có điều dấu giếm nói:" Hằng thiếu gia đã tìm nô tài rồi dẫn nô tài đến một nơi. "

Ngọc Kiều cau mày. Làm sao việc này lại rơi trên người hỗn trướng biểu ca của nàng? Sẽ không có gì tốt đẹp xảy ra với bất cứ ai có mối quan hệ với biểu ca của nàng.

" Tửu lâu à? "

Bùi Cương lắc đầu:" Vạn Hoa Các. "

" Vạn Hoa Các? "Tại sao nghe tên không giống là địa phương tốt?

Tang Tang thường trò chuyện với các hạ nhân, nói về trời nam đất bắc, liền hiểu biết nhiều hơn so với Ngọc Kiều, ngay lập tức nhận ra nơi đó là gì, nàng dán vào tai Ngọc Kiều thì thầm:" Nơi mà Ngọc thiếu gia đưa Bùi hộ vệ đi là thanh lâu. "

Ngọc Kiều nhìn chằm chằm vào Bùi Cương sau khi nghe những lời đó, khiếp sợ hỏi:" Ngươi đi thanh lâu? "

Khuôn mặt của Bùi Cương không biến đổi, nghiêm túc mà biện giải:" Có uống một ly rồi rời đi, không có chạm những nữ nhân ở đó. "

Ngọc Kiều như cũ vẫn khiếp sợ. Có vẻ đã hiểu hành vi không thích hợp của hắn vài ngày trước.

Vậy Bùi Cương đã theo Ngọc Hằng đến thanh lâu học thói hư? Đó là lý do tại sao hắn đẩy nàng vào tường?

Nhờ vị biểu ca này ban tặng, Ngọc Kiều mới biết rằng thanh lâu không phải là một nơi tốt đẹp gì. Trước đây nàng không biết gì, nhưng từ sau khi nàng nằm mơ, lại làm mấy phen liên tưởng mới biết đó là nơi các nam nhân dùng tiền mua vui, nhưng là địa ngục của nữ nhân!

Ngọc Hằng một cái hỗn đản!

Nàng hiện tại đều nhìn thấy các mặt tốt của Bùi Cương. Nàng vẫn muốn bồi dưỡng Bùi Cương để ở bên cạnh?

Việc Bùi Cương đáng sợ như trong giấc mơ, Ngọc Hằng lại liên quan đến!

Nghĩ về điều này, cơn giận của Ngọc Kiều trỗi dậy.

" Ngươi đi về trước đi, ta có việc phải xử lý. "Rồi nàng quay người bỏ đi, đôi chân đi nhanh mà nặng.

Tang Tang đuổi theo nàng một cách nhanh chóng và hỏi:" Tiểu thư, chúng ta hiện tại muốn đi đâu? "

Ngọc Kiều nói ra từ kẽ răng:" Quay trở lại phòng, lấy roi đánh người! "

Ngọc Kiều kêu hộ vệ đên sân của nhị phòng. Sau đó, khi Ngọc Hằng trở lại, nàng nói phụ thân của nàng đang tìm hắn.

Vào buổi chiều, khi Ngọc Hằng trở về nhà, vì đã không trở về trong vài ngày, hắn không biết rằng Bùi Cương đã bị nhốt, chứ đừng nói rằng Ngọc Kiều bị bệnh, vì vậy hắn cũng tin thật nên đi tìm đại bá.

Nhưng khi hắn đến sân phía đông, thấy Ngọc Kiều ở phía sau còn có mấy hộ vệ. Nhìn Ngọc Kiều cầm một cây roi trong tay, hắn cảm thấy hơi choáng váng, và lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi trong lòng mắng một tiếng Bùi Cương không phúc hậu, nhìn vào những hộ vệ ở đằng sau của Ngọc Kiều, muốn chạy trốn cũng không được.

Vì cửa sân đã đóng.

Ngọc Hằng: .

Không nên mang theo nhiều người như vậy khi dễ người chứ!

Ngọc Hằng run rẩy như cầy sấy, lùi về sau, trên trán chảy nhiều mồ hôi và giọng nói run rẩy:" Nhị muội, mặc dù chúng ta không sinh ra cùng cha mẹ, nhưng chúng ta là một gia đình. Là một gia đình có gì từ từ nói.. Nhị muội! Không, Nhị cô nãi nãi hãy tha cho ta! "Vào

Ngày hôm đó Ngọc Hằng bị Ngọc Kiều đuổi chạy nửa cái sân, ăn được một cây roi. Lực đánh của nàng được điều chỉnh, sẽ không để lại sẹo để hắn đi cáo trạng, nhưng vẫn sẽ làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Cuối cùng, Ngọc Hằng không chạy nữa, hắn sợ bị đánh, nên trốn sau một cây cột, khóc lên nói mình thật sự sai rồi và nói rằng không nên đưa Bùi Cương đến thanh lâu, về sau hắn cũng không dám nữa.

Ngọc Hằng không sợ phụ thân hoặc mẫu thân, nhưng hắn sợ không có tiền, và thậm chí còn sợ biểu muội của mình, từ nhỏ nhà hắn xem biểu muội này như bồ tát mà cung phụng.

Trong mắt Ngọc Hằng, nơi nào giống biểu muội, mà chính là cô nãi nãi của hắn!

Kể từ khi Ngọc Kiều tìm phụ thân vào ngày đó. Bùi Cương bị đưa đến bên người Ngọc Thịnh mà làm hộ vệ.

Xung quanh Ngọc Thịnh không thiếu hộ vệ, nhưng nếu muốn bồi dưỡng Bùi Cương, tự nhiên muốn đem hắn bên người để dạy dỗ.

Chỉ là trong vài ngày qua, Bùi Cương luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Ngọc Thịnh thấy điều đó thật thú vị, vì vậy liền hỏi:" Làm hộ vệ cho ta ngươi không vui à? "

Bùi Cương mặt không biểu tình hỏi:" Nếu thuộc hạ nói không vui, lão gia có cho nô tài đến chỗ tiểu thư làm hộ vệ hay không? "

Ngọc Thịnh lắc đầu:" Tất nhiên là không, bất quá ta rất tò mò. Trước mặt nữ nhi của ta ngươi xưng là nô tài, lại gọi là ta trước mặt người khác và ngươi tự xưng là thuộc hạ trước mặt ta? "

Khuôn mặt của Bùi Cương hơi hoãn," Tiểu thư là chủ tử, còn lão gia là phụ thân của tiểu thư. "

Ngọc Thịnh nghe vậy liền cười:" Hóa ra là ta là do dính một chút hào quang của nữ nhi. "

Sau khi nghe điều này, Ngọc Thịnh hài lòng hơn với Bùi Cương.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngọc Thịnh nói với Bùi Cương:" Ta không hề thiếu hộ vệ, nhưng ta đang cần một người giúp ta về kinh doanh ở bên ngoài. Nếu ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ xem xét cho phép ngươi quay lại làm hộ vệ chỗ Kiều nhi.. "

Bùi Cương lúc này mới nhìn Ngọc Thịnh và hỏi:" Bao lâu? "

Ngọc Thịnh mỉm cười:" Tùy vào khả năng của ngươi, có thể là một tháng, có thể là một năm, nếu nó không như mong đợi của ta, cứ như vậy ngươi đừng nghĩ quay về. "

Mà bên kia, Ngọc Kiều có chút không thoải mái.

Nàng đã là phu tử của Bùi Cương được nửa tháng, và đột nhiên ngừng giảng dạy, cảm thấy mình có chút thanh nhàn, không có việc gì làm.

Vì thanh nhàn nên bây giờ ở trong đình nàng đang cho cá ăn, bỗng nhiên hạ nhân truyền đến Mạc tiểu thư đến tìm nàng, rủ nàng đi Hoa Quế Viên dạo chơi.

Ngọc Kiều chính mình nhàm chán vô cùng, liền muốn ra ngoài chơi, nghe vậy nàng buông thức ăn cho cá xuống bỏ đi

Mới vào thu không bao lâu, những bông hoa ở Hoa Quế Viên đã nở rộ, với hương thơm mạnh mẽ, rất hấp dẫn. Vào thời điểm này, nhiều người sẽ đến Hoa Quế Viên này để chơi.

Khi Ngọc Kiều và Mạc Thanh Đình đến, cũng có rất nhiều người. Vì khu vườn rất rộng, cũng có nhiều người bày những sạp nhỏ trong vườn bán đồ.

So với việc đi dạo, Ngọc Kiều lại thích chơi ném vòng hoặc ném tên vào bình rượu.

Không có nhiều người trong gian hàng ném tên, vì vậy Ngọc Kiều đã đưa Mạc Thanh Đình đến quầy hàng.

Tang Tang đưa cho người bán một đồng, và lấy năm mũi tên cho Ngọc Kiều.

Bởi vì Ngọc Kiều và Mạc Thanh Đình lớn lên đều rất đẹp, mọi người gần đó đều nhìn hai nàng.

Ngọc Kiều nín thở và tập trung nhìn cái bình, ném một mũi tên ra, cái thứ nhất quá mạnh nên ra ngoài. Tới cái thứ hai, mũi tên phóng vào hũ rượu!

Những tràng pháo tay bất chợt vang lên, và những người xem lần lượt hét lên" Hảo ".

Khuôn mặt của Ngọc Kiều cũng nhiễm lên ý cười. Nụ cười tự tin và cởi mở, tươi sáng và rực rỡ, khác hoàn toàn với các cô nương trang nghiêm và hướng nội bất đồng, mọi người không thể không nhìn nàng.

Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang dội đến đình cách đó không xa. Ngoài đình đều có người canh giữ, đường mòn lên đình cũng bị chặn, ngoại trừ những người đó thì xung quanh đều không có người.

Trong đình là một nam nhân mặc bộ y phục đỏ sẫm. Người nam nhân đang uống trà. Sau khi nghe thấy âm thanh, hắn ta đứng dậy, đi đến chỗ dựa trên lan can, và tò mò nhìn xuống.

Ánh mắt rơi vào Ngọc Kiều, người đang cười rất quyến rũ, những ngón tay từ từ chạm xuống nhẫn ngọc bích trên ngón tay, khóe môi khẽ cong lên, và mang theo một ý cười:" Thực sự là một đứa trẻ rất đẹp."