Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 58: Sửa giày 1





Editor: Trâu lười

Trình Dao Dao mới ăn kem đường xong, giọng nói mang theo vị ngọt mát lạnh, trong mắt kinh ngạc: “Anh muốn em đi sao?”

Lòng bàn tay Tạ Chiêu chảy mồ hôi, lời nói lăn mấy vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng nói không lưu loát: “Đoàn văn công là nơi tốt, em…”

Trình Dao Dao lấy phiếu báo danh trong túi ra, lung lay trước mặt Tạ Chiêu: “Tốt, vậy em đi báo danh luôn. Đãi ngộ đoàn văn công tốt, còn phân ký túc xá. Hôm nay em báo danh, ngày mai có thể vào.”

“Nhanh như vậy?” Tạ Chiêu vội nâng mắt, không kịp che giấu nỗi buồn không nỡ xa cô, bị Trình Dao Dao vừa vặn thấy: “Không phải anh nói… Không muốn em đi à?”

Gương mặt Tạ Chiêu từ trước đến nay luôn bất động, lúc này cơ bắp căng cứng, bộ dáng nói một đằng nghĩ một nẻo rơi vào mắt Trình Dao Dao, cô thấy mới mẻ thú vị. Cô nghiêm túc nói bừa: “Lâm Gia Kỳ nói có lý, đãi ngộ đoàn văn công tốt, còn có thể giúp em làm hộ khẩu trong huyện. Không phải anh muốn em báo danh sao?”

Không, anh không muốn! Tạ Chiêu hận không thể gào thét, yết hầu như bị một bàn tay vô hình bóp lấy không có cách nào nói ra.

Trình Dao Dao dịu dàng đứng trước mặt hắn, xinh đẹp rực rỡ, hai chân thon dài, còn có chỗ nào thích hợp với cô hơn đoàn văn công? Khuôn mặt xinh đẹp này, thật sự bảo cô ở nông thôn qua loa cả đời?

Trình Dao Dao chờ một lúc, khuôn mặt nhỏ căng thẳng: “Em đi!”

Cô hầm hừ nhấc chân đi, ngẩng đầu đi được mấy bước,dưới chân đột nhiên uy: “Ai u!”

Thân thể cô ngiêng về sau ngã xuống, phía sau có hai bàn tay vững vàng đỡ cô, không để cô ngã xuống.

Trái tim Trình Dao Dao nhảy bùm bùm, vịn tay Tạ Chiêu đứng thẳng, vừa tức giận vừa mất mặt, cúi đầu nhìn, kêu lên: “Giày của em!”

Trên chân Trình Dao Dao đi một đôi giày xăng đan bằng da buộc dây trắng, nổi bật lên mắt cá chân xinh xắn, mu bàn chân trắng như tuyết. Lúc này chỗ dây giày xăng đan ở mắt cá chân bị đứt ra, chính nó là thủ phạm hại Trình Dao Dao ngã.

Trình Dao Dao tức giận cắn răng. Khẳng định lúc sáng Ngô Man đẩy cô một phát, làm dây quai kéo hỏng, vừa ròi lại nổi khùng một trận, dây xăng đan không đứt mới lạ.

Tạ Chiêu nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng mắt cá chân và mũi chân của Trình Dao Dao nói: “Động một chút, bị trật chân không?”

Trình Dao Dao thử giật giật chân: “Không đau, không trật. Nhưng giày của em…”

Tạ Chiêu nói: “Gần đây không có cửa hàng sửa giày. Có thể cố gắng đi được không?”


Trình Dao Dao vừa nhấc chân lên, giày treo lên mũi chân cô, vết rách lớn xấu xí: “Không được! Xấu như vậy!”

Tạ Chiêu thấy thế, nói: “Anh đi cung tiêu xã mua một đôi giày vải cho em.”

“Em không đi đâu giày vải đâu!” Giày da ở cung tiêu xã phải cần phiếu giày, không cần phiếu có giày vải, phần lớn là màu nâu đậm và màu đen, vừa vướng chân vừa quê mùa. Hơn nữa hôm nay Trình Dao Dao mặc một chiếc váy nhỏ, phối với giày vải, hình dáng ra sao?

Trình Dao Dao chỉ tưởng tượng một chút đã hít thở không thông, liều mạng lắc đầu: “Quá xấu, em không muốn đi giày vải, em thà đi chân trần còn hơn!”

Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn gương mặt mềm mại của Trình Dao Dao, thở dài nói: “Nơi này cách xưởng máy móc không xa, anh đưa em về, lấy công cụ sửa.”

Trình Dao Dao sờ cằm, thận trọng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Vậy được rồi.”

Tạ Chiêu lấy dây lụa buộc tóc của Trình Dao Dao buộc tạm đế giày và chân cô hai vòng, kết nơ con bướm, để Trình Dao Dao miễn cưỡng đi đường, đưa cô về xưởng máy móc.

Dưới ánh mặt trời chói chang, trên bãi tập của xưởng máy móc bốc hơi nổi lên sương trắng. Các loại máy móc linh kiện, lốp xe và xe tôn sắt dừng trên bãi tập, những thanh niên trẻ tuổi bị phơi đầu đầy mồ hôi, vẫn chăm chỉ không ngừng trong không khí bay bổng mùi dầu khí, giống như hormone giống đực bị kích thích.

Trình Dao Dao đứng dưới bóng cây, nhìn Tạ Chiêu nói chuyện với một lãnh đạo mô hình. Một lúc sau mang theo một thùng dụng cụ trở về: “Đi thôi.”

Tạ Chiêu đi ở phía trước, tận lực kéo ra một khoảng cách với Trình Dao Dao. Trên bãi tập, một đám người trẻ tuổi duỗi cổ nhìn về phía này, đôi mắt đuổi theo bóng lưng mặc váy vàng nhạt, con mắt muốn nhỏ máu, sư phó và lãnh đạo quát liên thanh cũng vô dụng.

Dưới ký túc xá trồng mấy cây hòe cổ, lá hòe rơi đầy đất. Ký túc xá hai tầng ngăn nắp, Tạ Chiêu ở tầng hai ký túc xác, vừa vào Trình Dao Dao liền ngửi thấy mùi hôi thối.

Cô nhẹ nhàng nhăn mũi, Tạ Chiêu đã xông tới, đầu tiên dựng cái ghê đổ dưới đất lên, đá giày bẩn vào gầm giường. Lúc này mới nói: “Ngồi đi.”

Tạ Chiêu mở rộng cửa sổ và cửa chính, ánh nắng và gió nhẹ tràn vào, không khí trong phòng rốt cục tươi mát.

Trình Dao Dao ngồi xuống giường Tạ Chiêu, tò mò nhìn quanh. Đây là một phòng ký túc xác 12 người ở, 6 cái giường đôi. Bên cửa sổ có một cái bàn, phía trên ném đầy hộp cơm và vại trà.

Giường Tạ Chiêu ở bên cửa sổ, xem như chỗ ngủ sạch sẽ nhất. Trên giường ngoại trừ một cái gối đầu và một cái chiếu thì không còn gì cả. Trình Dao Dao ngồi trên mép giường Tạ Chiêu, nói: “Dọn dẹp rất sạch nha.”

Trình Dao Dao ngồi trên giường mình. Cảnh này làm Tạ Chiêu nhớ đến đêm kia ở Tạ gia, Trình Dao Dao không chút phòng bị ngủ trên giường hắn, giống như mèo con chui vào trong ngực hắn… Một màn ướt át giống như giấc mơ hàng đêm, làm bụng dưới Tạ Chiêu nóng bỏng, bóp lòng bàn tay muốn mình tỉnh lại.

Tạ Chiêu mở thùng dụng cụ dính đầy dầu máy, lấy ra mấy công cụ, nói với Trình Dao Dao: “Đưa giày cho anh.”

Bàn chân Trình Dao Dao giơ lên, đưa tới trước người Tạ Chiêu.

“…” Tạ Chiêu tháo dây buộc tóc màu xanh da trời, cởi giày xăng đan bị hỏng ra, ngón tay lơ đãng chạm vào da thịt mềm mịn, hầu kết nuốt nước bọt.

Tạ Chiêu cầm giày và thùng dụng cụ ngồi xa xa trước cửa ký túc xá, tránh hiềm nghi.

Trình Dao Dao nói: “Anh dẫn em về ký túc xá, không sao chứ?”

Tạ Chiêu lắc đầu: “Không sao, em yên tâm đợi đi.”

Tạ Chiêu giơ chỗ bị đứt lên xem, dưới ánh nắng nhìn kỹ một chút, cắt một miếng da nhỏ hơ nóng, nghiêm túc tu sửa.

Ánh nắng và bóng cây chiếu xuống người Tạ Chiêu, một bên mặt sắc nét của hắn lúc làm việc rất nghiêm túc, chắm chú, tỏa ra sức hấp dẫn khó tả.

Trình Dao Dao chống cằm nhìn hắn, cảm thấy tức giận biến mất từng chút từng chút, chủ động nói chuyện với hắn: “Anh biết sửa giày nha?”

“Ừm.” Tạ Chiêu so với miếng da với dây giày, lại dùng cái giũa sửa chỗ bị đứt.

“Sao anh cái gì cũng biết làm vậy.” Trình Dao Dao đung đưa bàn chân trần, tiếng nói ngọt ngào, rất mềm mại, giống như kem ly hòa tan.

Tay Tạ Chiêu lệch một chút, cái giũa trực tiếp cắt vào tay, máu tươi chảy xuống, mùi máu nồng đậm bay ra khắp căn phòng. Vừa lúc cắt vào vết thương lần trước, Tạ Chiêu nhíu mày, còn chưa phản ứng, Trình Dao Dao “Ô” lên, hoảng sợ nhìn tay hắn.

“Không sao.” Tạ Chiêu vội vàng nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, em xem.”

Trình Dao Dao giống như gặp quỷ co lại trên giường, một tay che mũi mình: “Anh… Anh bỏ ra!”

Tạ Chiêu vội vàng cho tay ra sau lưng, Trình Dao Dao vẫn kêu: “Không được ô… Anh anh đi rửa tay đi! Anh cách xa em một chút!”

Từ khóe mắt đến gò má Trình Dao Dao đều đỏ ửng, ánh mắt rối loạn, trong veo muốn chảy nước, bộ dáng bị dọa sợ. Tạ Chiêu vội vàng bỏ giũa và giày ra, nói: “Em đừng sợ, anh… Anh đi rửa tay.”

Tạ Chiêu quay người nhanh chân đến vòi nước cuối hành lang, mùi máu hấp dẫn chết người cuối cùng cũng tiêu tan, Trình Dao Dao bỏ tay xuống, tim đập loạn không ngừng, suýt nữa… suýt nữa cô nhào tới rồi… Nhưng mùi hương nồng đậm vẫn tồn tại, hấp dẫn làm Trình Dao Dao bò xuống giường, bước về phía cửa.

bên trên cái giũa, một giọt máu tươi chưa ngưng kết. Trình Dao Dao đưa tay quết giọt máu tươi, đầu ngón tay của cô trắng nõn so với giọt máu đỏ tươi, nhìn thấy giật mình.

Hôm nay rõ ràng đã hút no đủ dương khí… Trình Dao Dao nhìn chằm chằm vết máu trên đầu ngón tay, nhíu lông mày, ma xui quỷ khiến cho vào miệng.


Một ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm mặt cô, Trình Dao Dao nhấc mắt, Tạ Chiêu đứng cách cô không xa, hắn đứng ngược ánh sáng, vẻ mặt không rõ.

Trái tim Trình Dao Dao bỗng nhiên xiết chặt, cuống quít buông tay ra, lắp ba lắp bắp nói: “Anh… Anh rửa xong rồi?”

“Ừm.” Bước chân Tạ Chiêu chần chờ, nói: “Máu không chảy nữa, anh có thể tới không?”

Trình Dao Dao hít hà, mùi máu nồng đậm trong không khí đã tiêu tán dần đi: “Được a.”

Trình Dao Dao quay người chạy về bên giường ngồi xuống, trong lòng chột dạ, không biết vừa rồi Tạ Chiêu nhìn thấy bao nhiêu. Cô nhìn bàn chân còn để trần của mình, hơn nửa ngày không dám lên tiếng.

Một lát sau, Tạ Chiêu buông công cụ, đưa giày cho cô: “Sửa xong rồi.”

Trình Dao Dao nhìn chiếc giày trên tay hắn, dây giày màu trắng đã được dính lại, không một vết rách, xích lại gần nhìn kỹ mới có thể thấy vết nối: “Thật sự sửa xong rồi, anh thật lợi hại!”

“Đi vào thử xem.” Tạ Chiêu nửa quỳ xuống, nắm chặt mắt cá chân của cô, lòng bàn chân vừa rồi giẫm trên đất dính một chút bụi bẩn. Hắn lấy tay cẩn thận lau đi, dáng vẻ vô cùng tự nhiên và chăm chú.

Đầu ngón chân Trình Dao Dao giật giật, để ở trong lòng bàn tay của Tạ Chiêu, nhịn không được cười lên: “Ngứa quá.”

“Lần sau không được để chân trần chạy lung tung.” Tạ Chiêu nắm chặt mắt cá chân của cô, đi giày lên, buộc dây giày vào.

Trình Dao Dao thấy vẻ mặt hắn không có gì khác biệt, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại. Đi giày xong đứng dậy, đi trên đất vài bước, rất ổn định: “Không có vấn đề gì, giống y hệt lúc trước!”

“Ừm.” Tạ Chiêu cất kỹ công cụ, nói: “Anh đưa em ra ngoài.”

Tạ Chiêu đưa Trình Dao Dao ra ngoài, không tránh khỏi đi qua bãi tập, lại gây một trận oanh động, phía xa còn có người kêu “Chị dâu”, nhận được một trận cười vang thiện ý.

Mặt Tạ Chiêu không biểu tình, chỉ là cơ bắp cả người cứng ngắc, bước chân rối loạn. Trình Dao Dao ngược lại tự nhiên hào phóng, lúc đi đến góc đường không người, hỏi Tạ Chiêu: “Anh nghe thấy bọn họ gọi em là gì không?”

Mặt trời chói chang, trên trán Tạ Chiêu đầy mồ hôi, trong lòng sôi trào lăn lộn, môi mím chặt, không nói gì.

“…Hừ!” Trình Dao Dao lập tức xụ mặt, tự mình bẽ mặt, nói: “Em đi đây!”

“…Chờ chút!” Tạ Chiêu rốt cuộc lên tiếng.

Trình Dao Dao dừng chân, cố ý đưa lưng về phía hắn, giấu đôi mắt chứa ý cười: “Làm sao?”

Tạ Chiêu đi đến trước mặt cô, lấy trong túi ra cái gì đó, đưa tới trước mặt cô.

Trình Dao Dao thất vọng, bĩu môi nói: “Cho em tiền làm gì?”

Giọng nói Tạ Chiêu trầm thấp: “Em muốn mua đồ trong nhà, dùng tiền này.”

Trình Dao Dao nói: “Nhưng mà…”

“Anh biết số tiền này không nhiều, đây là toàn bộ số tiền anh có thể lấy ra bây giờ.” Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nghiêm túc nhìn cô: “Em phải nhớ kỹ, ăn bám không phải đàn ông tốt.”

Một xấp tiền kia ước chừng 5 đồng, sắp xếp chỉnh tề, không biết tích góp bao lâu rồi. Tiền này thực sự không nhiều, trong ví nhỏ của Trình Dao Dao có 30 mấy đồng hôm nay kiếm được. Cô nhìn một xấp tiền vụn vặt trong lòng bàn tay thô ráp của chàng trai, trong lòng nổi lên cảm xúc chua xót xen lẫn dịu dàng.

Bỗng nhiên Trình Dao Dao vạch áo choàng ngắn trên người Tạ Chiêu ra, lộ hơn phân nửa bả vai và cơ ngực. Đường cong cơ bắp trên bả vai hắn mạnh mẽ, trên cơ bắp màu lúa mạch có mấy vết thương chồng lên nhau, đã kết vảy, không giống vết thương mới.

Tạ Chiêu vội vàng không kịp chuẩn bị, ngượng ngùng nhìn Trình Dao Dao: “Em Dao Dao?”

Trình Dao Dao vạch sai, gương mặt cũng ửng đỏ, cô nói trước: “Tiền từ đâu tới? Có phải anh lại đi giúp người ta vác hàng không, hay làm việc khác? Anh đến huyện học lái xe có biết không hả? Học lái xe phải chuyên tâm, nếu anh làm bản thân quá mệt mỏi, phân tâm xảy ra chuyện làm sao bây giờ?! Em… Bà nội và Tiểu Phi làm sao bây giờ?”

Tạ Chiêu mặc áo choàng ngắn lại, che những vết sẹo cũ đi, giữa lông mày nổi lên ý cười.

Trình Dao Dao nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ càng đỏ bừng, một giây sau muốn nhào lên cắn người.

Tạ Chiêu vội vàng vuốt lông: “Anh không đi làm việc. Tiền này là tiền bán đồ dùng làm bằng tre có được, mấy ngày nay bà nội không sinh bệnh, tiền dư lại một ít.”

Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Vết thương trên vai anh là do vác hàng lưu lại.”

“Ừm.” Tạ Chiêu vội vàng thừa nhận, nói với Trình Dao Dao: “Lần trước bà nội đã dặn dò, anh không đi vác hàng nữa. Mấy ngày nay anh đều chăm chú học lái xe, sẽ không phân tâm.”

Lúc này Trình Dao Dao mới hài lòng, cô nhìn tiền trong tay, nghĩ nghĩ đưa lại cho Tạ Chiêu: “Hay là anh giữ lại đi, anh ở bên ngoài cần dùng tiền, trên người đàn ông không có tiền không được.”

Tạ Chiêu đè tay cô lại, bàn tay lớn bao nắm lấy bàn tay mềm mại trơn nhẵn của cô: “Về sau anh kiếm được nhiều tiền hơn, đều cho em.”

“Anh nói lời phải giữ lời nha!” Mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, cuối cùng nở nụ cười.


Trong sách viết về sau Tạ Chiêu trở thành đại lão, “phú khả địch quốc”, tiền của Tạ Chiêu đều cho mình quản, mình cần gì phải đi kiếm tiền.

(Phú khả địch quốc: Sự giàu có có thể cạnh tranh với đất nước, một thành ngữ của Trung Quốc, bính âm là fù kě dí guó, có nghĩa là sự giàu có thuộc sở hữu tư nhân có thể cạnh tranh với sự giàu có của đất nước, nó được mô tả là cực kỳ giàu có. )

Tạ Chiêu đưa Trình Dao Dao đến góc đường, phía trước không xa là cung tiêu xã. Tạ Chiêu dừng bước, phía trước quá nhiều người, để họ thấy hắn đi theo sau lưng Trình Dao Dao không tốt.

Trình Dao Dao để tay trên trán, ánh nắng chiếu xuống mặt, chiếu lên làn da trắng mịn: “Em đi đây.”

“Trở về gửi lời hỏi thăm bà nội và Tiểu Phi giúp anh, bảo bà nội và Tiểu Phi đừng lo lắng cho anh.” Tạ Chiêu nhìn đôi mắt chứa nước của cô, môi đỏ như hoa hồng, dặn dò: “Em đi đi lại lại phải chú ý an toàn, không được tự mình đi ra ngoài.”

“Anh dặn dò nhiều lần lắm rồi.” Trình Dao Dao cười hắn: “Em nhớ rồi.”

Tạ Chiêu lại nói: “…Có ai đi báo danh cùng em không?”

Trình Dao Dao đã sớm ném chuyện muốn báo danh ra sau đầu, nhìn đồng hồ thúc giục hắn: “Em và mấy người Hàn Nhân đi cùng nhau, anh nhanh về đi, chậm trễ rất lâu vì em rồi!”

Cô vẫy tay với Tạ Chiêu, bước chân nhẹ nhàng chạy về phía cung tiêu xã.

Đáy mắt Tạ Chiêu mất mác, đứng ở góc đường nhìn bóng lưng của Trình Dao Dao, đến khi trông thấy cô và Hàn Nhân, Trương Hiểu Phong đi vào cùng nhau, lúc này mới quay người rời đi.

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong lại phê bình Trình Dao Dao một trận: “Cô nói đi ra ngoài một lát, bây giờ mấy giờ rồi? Chúng tôi còn tưởng cô gặp phải lưu manh đó!”

Trình Dao Dao cười làm lành nói: “Không có. Giày tôi hỏng, phải đi sửa.”

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong vội cúi đầu nhìn giày trên chân cô. Đôi giày này của Trình Dao Dao là bố cô mang về từ Quảng Châu, hàng ngoại quốc, nhóm nữ thanh niên trí thức trông mà thèm chết.

“Sửa chỗ nào vậy? Nhìn rất tốt, thợ sửa này có tay nghề tốt thật.”

Trình Dao Dao đắc ý nâng cằm nhỏ: “Đó là đương nhiên.”

Trương Hiểu Phong cười nói: “Bên trong giỏ của có gì vậy? Một giỏ lớn như vậy, làm tôi và Hàn Nhân không thể đi đâu, chỉ trông giỏ của cô.”

“Suýt nữa tôi quên mất!” Trình Dao Dao lấy một bao xác xe lớn bên trong giỏ ra, cầm tới quầy chuyên thu mua hoa quả khô, dược liệu: “Xin chào, bên bác có thu mua xác ve không?”

Người thu dược liệu là một bác gái, kỳ quái đánh giá Trình Dao Dao: “Cô bán xác ve?”

Hết cách, Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, ăn mặc đồ đắt tiền, không thể liên hệ với việc bán xác ve được.

Mặt Trình Dao Dao không thay đổi cười nói: “Trẻ con trong thôn nhờ tôi bán hộ.”

“Trách không được.” Bác gái lộ ra vẻ mặt quả nhiên như vậy, lấy túi xác ve để lên cân.

Nhìn một bao xác ve lớn thực ra cân nặng chỉ có 3 cân 7 lạng, trong đó còn có một số xác ve bị vỡ, tính 3 cân 5 lạng rồi tính tiền.

Giá thống nhất thu mua xác xe ở cung tiêu xã là 2 đồng một cân bác gái đưa 6 đồng 5 mao tiền cho Trình Dao Dao.

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thổn thức không thôi: “Hóa ra xác ve cũng có thể bán lấy tiền, tốt hơn công điểm chúng ta cực khổ kiếm được nhiều. Chúng ta đi làm làm gì, nhặt xác ve đi bán là được!”

Bọn nhỏ leo trèo mấy ngày dưới ánh mặt trời có thể kiếm được 6 đồng 5 mao tiền. Công điểm cao nhất của người có sức lực giỏi nhất thôn Điềm Thủy cũng chỉ có 8 mao mà thôi. Mà Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong là thanh niên trí thức từ thành phố tới, là con gái tay trói gà không chặt, một ngày chỉ kiếm được 3 mao tiền công điểm.

Nhưng Hàn Nhân chỉ nói vài câu bực tức mà thôi, xác ve này không phải ai cũng tìm được. Mỗi ngày cô vất vả tan làm về nhà, còn phải giúp người ở nhà làm chút việc vặt, mệt mỏi nằm xuống là ngủ, còn sức lực đâu mà đi tìm những thứ này kiếm tiền.