Mỹ Thực Manh Chủ

Chương 22: BBQ nướng than



Từng đĩa sủi cảo nóng hôi hổi đặt lên bàn, bất kể là nhân nhồi gì, bên ngoài đều bọc bằng vỏ mỏng, mềm mại ngon miệng.

Là một đầu bếp, Mễ Lộ xem như cũng đã nếm qua sơn hào hải vị, duy chỉ có món sủi cảo này, ăn từ nhỏ đến lớn, mãi vẫn không thấy ngán. Vừa mới ăn miếng sủi cảo nhân hành tây thịt lợn, bây giờ lại gắp phải một miếng nhân tam tiên.

Một ngụm cắn xuống, nước sốt tràn ngập khoang miệng, Mễ Lộ nhíu mày, sao lại ngọt thế này? Sủi cảo tam tiên toàn bộ đều do cô làm, rõ ràng là nhân mặn, sao nước sốt lại chỉ có vị ngọt?

Cắn ngụm thứ hai, Mễ Lộ cắn phải cái gì đó cưng cứng, cô vội vàng dùng đũa gắp ra, thế nhưng là một mảnh kẹo đậu phộng, chẳng trách lại ngọt như vậy.

Hàn Tiếu nhìn thấy miếng sủi cảo bị Mễ Lộ cắn phân nửa, tức khắc kêu lên một tiếng: ''Bị cô ăn rồi? Tôi đặc biệt làm một đường viền hoa trên sủi cảo tạo dấu ấn riêng, muốn để dành cho mình ăn, mỗi đĩa sủi cảo bưng lên, tôi đều nhìn chằm chằm, không nghĩ tới vẫn bị cô ăn mất!''

Hàn Tiếu cười ha hả: ''Ăn đường sẽ ngày càng vui vẻ, ăn đậu phộng sẽ ngày càng khỏe mạnh, tôi đặc biệt gói kẹo đậu phộng vào, chính là muốn vừa vui tươi lại vừa mạnh khỏe, quả nhiên vẫn là vận khí của bà chủ tốt nhất.''

Tâm tình của Mễ Lộ cũng rất vui vẻ, cười nói: ''Vận khí của tôi tốt, tức là Gạo Thật Thơm sẽ phát triển ngày càng lớn mạnh, đến lúc đó chúng ta ai cũng đều thật hạnh phúc.''

Nhất thời trong phòng liền tràn ngập tiếng nói cười rạng rỡ.

Tiệc sủi cảo náo nhiệt cũng đến lúc tàn, trời đã khuya, mọi người đều mỹ mãn mà quay về nhà, chờ mong kỳ nghỉ Tết Âm lịch. Mễ Lộ cùng A Sơ về cuối cùng, hai người cùng nhau tắt đèn, khóa cửa cẩn thận.

Công việc kinh doanh của ''Gạo Thật Thơm'' rất tốt, lợi nhuận của A Sơ tăng lên 10%, mỗi tháng Mễ Lộ đều đưa anh đúng hạn. Trong tay A Sơ hiện tại cũng coi như có chút tích tụ, ít nhất là không đến mức thê thảm như lúc mới tỉnh dậy, không một xu dính túi, không chốn dung thân, chỉ có thể dựa vào việc giao hàng mà kiếm ngày ba bữa cơm.

Hiện tại anh đã có thể tự mình thuê nhà bên ngoài, nhưng anh vẫn đang ở trong nhà Mễ Lộ. Sáng sớm hai người cùng nhau đến Gạo Thật Thơm, tối lại cùng nhau về.

Mễ Lộ đã quen với sự hiện diện của A Sơ, căn bản không nghĩ tới chuyện anh sẽ dọn đi. A Sơ vẫn luôn do dự hết lần này đến lần khác, vì chút tâm tư ích kỷ trong lòng, anh vẫn chưa chủ động nói đến chuyện đó.

Ví dụ như lúc này đây, bên cạnh có Mễ Lộ nhỏ nhắn đi cùng, anh cảm thấy vô cùng ấm áp. Mễ Lộ một bên nhảy nhót, một bên liến thoắng không ngừng: ''A... No chết mất... Tôi ăn cái gì cũng sẽ biết điểm dừng, chỉ duy sủi cảo là không kiềm chế được, lần nào cũng ăn no đến căng bụng.''

Khóe miệng A Sơ không tự chủ được mà cong lên, giữa đêm tuyết giá lạnh, bên người có cô làm bạn, anh một chút cũng không cảm thấy cô đơn.

Tuyết vẫn rơi rào rạt như mọi ngày, làm đêm đen buốt lạnh sáng lên đôi chút, mặt đường nóng ấm, hạt tuyết vừa rơi xuống, liền vô thanh vô tức mà tan đi. Tuyết rơi đã được một lúc, trên nhành cây cao đọng vài đốm trắng xóa, mặt đất hơi ẩm ướt.

Mễ Lộ bắt chuyện với A Sơ từ sủi cảo, lại nói đến tất tần tật những chuyện vui ngày Tết từ thuở cô còn nhỏ, nói đến cao hứng mà quơ tay múa chân, bất cẩn một nhịp, cô trượt chân, ngã nhoài một tiếng ''bang'', mông liền tiếp đất.

Chuyện phát sinh quá đột ngột, A Sơ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Mễ Lộ ngã ra đất. Anh cúi người, đưa tay ra, muốn kéo cô lên. Anh hơi nhẫn nhịn, chung quy là vẫn không nhịn được, cười ha hả ra tiếng.

Tiếng cười êm tai vang lên nổi bật giữa đêm tuyết yên ắng.

Mễ Lộ bị A Sơ cười, có hơi tức giận, cô không thèm nắm tay anh, tự mình chống tay đứng dậy từ mặt đất: ''Cười đủ chưa!'' Thanh âm vốn hung hăng, không hiểu sao mới nói một nửa, cô cũng không nhịn được, vừa đi theo A Sơ vừa tủm tỉm cười.

Tiếng cười ngớt lại, hai người cùng nhau an tĩnh bước đi, rất nhanh đã đến hẻm nhỏ, ánh đèn sáng như ngôi sao nhỏ tỏa ra từ trong căn nhà gỗ, vừa nhìn đã thấy ấm áp. Bước chân Mễ Lộ không tự chủ được mà gia tăng tốc độ, muốn nhanh chóng trở về nhà.

''Mễ Lộ, tôi đột nhiên cảm thấy, cho dù không nhớ ra được chuyện trước kia, cũng không quan trọng đến vậy.'' Thanh âm nhẹ nhàng của A Sơ vang lên sau lưng, lại tựa như một tiếng thở dài.

Mễ Lộ nghe không rõ, quay đầu lại nhìn anh: ''Anh nói gì cơ?''

Anh lắc đầu cười, chân dài bước nhanh: ''Không có việc gì, em mau vào nhà đi.''

29 tháng Chạp là đêm cuối cùng A Sơ cùng Mễ Lộ ở trong căn nhà gỗ. Đêm 30 Giao thừa, hai người bắt đầu chuyển nhà.

Bọn họ thuê một căn nhà gần chi nhánh ''Gạo Thật Thơm'' đầu tiên, đã lắp đặt nội thất đầy đủ, chủ nhà sau khi trang trí xong liền không ở đó. Kỳ thực nhà đã thuê một thời gian trước, chỉ là bọn họ quá bận, mãi đến hôm 30 mới dọn qua đây.

Sau khi chuyển đồ dùng hằng ngày vào, căn nhà rộng rãi mới ấm áp lên sinh khí. Mễ Lộ kinh ngạc nhìn A Sơ mở thùng chuyển phát nhanh, lấy ra đủ thứ đồ trong đó-- đệm dựa, gối, đệm gác chân, đồ trang trí....

Sau khi sắp xếp tất cả đồ đạc lên, trong phòng càng thêm rực rỡ.

''Mấy cái này anh mua lúc nào vậy?'' Đôi mắt Mễ Lộ tròn xoe.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, A Sơ vội vàng nói với Mễ Lộ: ''Hẳn là chuyển phát nhanh.''

Mễ Lộ chậm chạp đi ra mở cửa, sau đó không khỏi sững người.

Một bó hoa tươi sặc sỡ màu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, người giao hàng ló đầu ra, nói: ''Sơ tiên sinh đặt giao hoa một tuần, xin ký xác nhận.''

Mễ Lộ lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng nhận biên bản cùng bút trong tay anh ta, ký tên xuống. Lúc trở về phòng khách, A Sơ không biết từ đầu ôm ra một cái bình lớn, rửa sạch, đổ đầy nước, bên ngoài bình còn đọng mấy giọt nước long lanh, khúc xạ ánh sáng mặt trời.

A Sơ đổ chất bảo quản vào trong bình, nhẹ nhàng lắc, rồi mới cắm hoa vào, thành thạo điều chỉnh góc độ cùng chiều cao của từng nhành hoa, tức khắc cả bình đẹp rạng rỡ hơn trông thấy.

Ở giữa là một nhành hướng dương tươi sắc, được bao quanh bởi những đóa cẩm chướng hồng nhạt, những đóa loa kèn vàng ươm, rực rỡ như lóe sáng. Hoa cúc nhỏ nhiều màu, nào cam, nào trắng, nào tím cùng nhau rải rác khắp cả bó, tô điểm cho sắc hoa ở giữa, từng bông hoa nhanh chóng hòa quyện tạo thành một bình hoàn chỉnh.

Sắc thái ấm áp, thanh thoát này của bó hoa, thập phần thích hợp để trưng bày vào mùa đông, đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, phảng phất như toàn bộ căn nhà đều được sưởi ấm.

Mễ Lộ một lần nữa nhận ra khác biệt sâu sắc giữa mình và A Sơ. Nếu chỉ có một mình cô, cho dù có thuê một căn nhà cao cấp hơn, có lẽ cô cũng chỉ mang những vật dụng cần thiết dọn đến. Khác với A Sơ, anh tỉ mỉ trang trí nhà ở đến đẹp đẽ như vậy.

Đến nỗi chuyện hoa tươi, Mễ Lộ càng không thể tưởng tượng được. Lại nói, đây là bình hoa đầu tiên mà cô có trong nhà.

Mễ Lộ đó giờ không thích chụp ảnh, cô vẫn quyết định lấy điện thoại ra mà chụp bình hoa vài tấm.

A Sơ luôn theo đuổi một cuộc sống chất lượng, mục tiêu so với cô cao hơn nhiều. Từ trước Mễ Lộ đã lờ mờ đoán được điều này, sau khi A Sơ xuất hiện trong thế giới của cô, cuộc sống ngày càng có tư vị.

Mễ Lộ không khỏi nghĩ, lúc trước A Sơ luôn cùng mình sinh hoạt trong căn nhà gỗ đơn sơ, trong phòng một chút đồ trang trí cũng không bày biện, chỉ có mấy món nhu yếu phẩm, càng đừng nói đến hoa tươi. Có lẽ anh vẫn luôn chịu ủy khuất đi?

Trong lòng cô dâng lên một tia áy náy, lẽ ra nên chuyển nhà sớm một chút.

Cô nhìn căn phòng được bố trí màu sắc hài hòa, trình tự rõ ràng hợp lý, lại nhìn về bình hoa tươi rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong lòng lặng yên nghĩ, không biết trước kia sinh hoạt của A Sơ như thế nào?

Ban ngày vật lộn với chuyện chuyển nhà, Mễ Lộ có hơi mệt, buổi chiều liền nhanh chóng lên giường nằm nghỉ. Cảm xúc trong lòng ngũ vị tạp trần, dọn đến nhà mới đương nhiên cao hứng, nhưng cũng có luyến tiếc, căn nhà gỗ kia đã cùng cô và sư phụ trải qua 20 năm. Mễ Lộ tính toán rằng vẫn sẽ để căn nhà ở đó, không bán cũng không cho thuê, định kỳ lại đến quét tước một chút, coi như là tưởng niệm.

Mễ Lộ tưởng rằng mình chuyển đến chỗ mới sẽ khó mà yên giấc, dù sao căn nhà đơn sơ kia, cô cũng đã ở đó suốt mấy mươi năm qua kể từ khi cô bắt đầu có ký ức, đừng nói là nhà, ngay cả giường cô cũng chưa từng đổi qua. Không nghĩ tới thế nhưng chỉ mới nằm trên giường một lát, cô liền mơ màng thiếp đi.

Lúc Mễ Lộ tỉnh dậy mặt trời đã ngả về Tây. Ra khỏi phòng ngủ, cô phát hiện A Sơ không có ở nhà.

Không biết từ khi nào, tuyết đã bắt đầu rơi ngoài trời. Bên ngoài tuy lạnh lẽo, nhưng trong phòng có lò sưởi, Mễ Lộ chỉ mặc một bộ đồ ngủ phong phanh, vẫn cảm thấy ấm áp, so với căn nhà gỗ lọt gió kia thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là cô đột nhiên thấy lòng mình trống rỗng, có loại cô đơn không nói thành lời.

Nhà mới thật rộng, thật xinh đẹp, thật ấm áp, chỉ là đêm Giao Thừa đầy tuyết, trong nhà chỉ có một mình cô.

Bỗng dưng nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ, Mễ Lộ chạy như bay về phía cửa, trong đầu tràn ngập những mong chờ, còn không kịp nghĩ mình đang mong chờ điều gì--

''Cạch'' một tiếng, cửa nhà mở ra.

A Sơ loạng choạng vài bước rồi mới đứng vững được, hai tay anh xách đầy túi nilon, hiển nhiên vừa rồi anh dùng cả người để đẩy cửa, chìa khóa còn đang ngậm trên miệng. Khác với vẻ ưu nhã thường ngày, Mễ Lộ hiếm khi thấy anh dân dã, sống động thế này.

Theo A Sơ tiến vào nhà, còn có một trận gió mùa lạnh thấu xương. Trên người Mễ Lộ mặc ít đồ, cô không nhịn được run run lên, trên mặt lại vô thức nở nụ cười rạng rỡ.

''Ngây ngốc cười cái gì?'' A Sơ đem mấy túi lớn nhỏ đặt lên bàn: ''Vừa rồi làm một chuyến ôn lại nghề cũ, mua chút nguyên liệu nấu ăn, buổi tối chúng ta làm BBQ nướng than đi.''

Cái ''nghề cũ'' mà anh nói, chính là lúc ''Gạo Thật Thơm'' mới khai trương, anh phụ trách việc mua nguyên liệu cho mỗi ngày. Hiện tại anh chỉ phụ trách chuyện quản lý, hơn nữa, số nguyên liệu tiệm cơm cần mua, cũng không phải một người là có thể mua nổi.

Nghe thấy A Sơ nói tới BBQ nướng, Mễ Lộ nhanh chóng quên đi những xúc cảm khó hiểu trong lòng ban nãy, đi vào phòng bếp, bắt đầu ướp thịt.

Càng sắp đến 12 giờ, pháo hoa ngoài trời càng rực rỡ. Mễ Lộ cùng A Sơ ngồi ngoài ban công, sau lưng là gian phòng ấm áp, trước mặt là BBQ nướng than, một chút cũng không thấy lạnh lẽo.

Lửa than đỏ hồng, những xiên thịt chín dần trên vỉ nướng, thi thoảng, một hai giọt mỡ thịt chảy xuống than cháy, phát ra tiếng lách tách nho nhỏ.

Mùi BBQ nướng dần bốc lên, câu dẫn người khác.

Xiên thịt dê cùng thịt bò được rải lên mấy lá thì là, cánh gà nướng được quét một tầng mật ong, khoai tây nướng rắc lên chút bột ớt, nấm đông cô cắt dấu thập ở giữa, phủ đầy phô mai thơm lừng.

Thức ăn được gắp ra ngay lúc vừa vặn, Mễ Lộ đặt bên miệng thổi thổi, gấp đến không nhịn được muốn nếm thử. Gà cho vào miệng, cô hạnh phúc tít mắt, cánh gà nướng thơm mềm, da gà không ngấy mỡ, thịt bên trong tươi mọng nước.

Tiếng chuông mừng năm mới đúng lúc vang lên.

A Sơ nhìn Mễ Lộ, cười nói: ''Mễ Lộ, năm mới vui vẻ.''

Mễ Lộ đang nhai thịt trong miệng, mơ hồ lên tiếng, vội vàng nuốt thức ăn, cô cũng cười thật tươi với A Sơ: ''A Sơ, năm mới vui vẻ!''