"Ừm, được." Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi Tô Yên ném Tiểu Hoa vì quá dong dài. Tiểu Hoa được tìm lại, rầm rì tức giận vài ngày. Vừa tức giận vừa sợ ký chủ vì mình giận dỗi mà bị ném đi một lần nữa. Vậy nên sau khi Tiểu Hoa giận dỗi vài ngày, bèn thu liễm tha thứ Tô Yên. Tiểu Hoa cũng bắt đầu nhìn lại ký chủ của mình một lần nữa. Ách.. hiện tại, là bộ dạng của một thiên sứ nhỏ, tính cách.. rất ngoan, không, cũng không ngoan lắm. Tiểu Hoa rối rắm, nó cũng không thể định nghĩa được. Chỉ có thể tìm hiểu được nhiều dữ liệu hơn rồi phân tích. Tô Yên vừa đi ra, thầy Hóa hơi sửng sốt, vội vàng đi qua hỏi: "Cảm thấy làm thế nào? Đề thi có khó không?" "Cũng được ạ." Cô ngoan ngoãn trả lời. Thầy Hóa nghe vậy, ngược lại thở ra một hơi. Không nhiều thì ít, thầy Hóa cũng có chút hiểu Tô Yên. Cô nói cũng được, thì là không khó. Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy giải nhất cuộc thi học sinh giói Hóa quốc gia này sẽ là của bọn họ. Nghĩ tới đây, trên mặt ông xuất hiện một tia vui mừng. Khương Nhiên đi tới, trực tiếp dắt tay cô: "Đi thôi." Làm lơ người thầy đang vui mừng một mình bên cạnh, bạn học Tô Yên được kéo đi. Chờ đến khi đi được một lúc, cô lên tiếng: "Chúng ta đi đâu vậy?" Khương Nhiên đang muốn trả lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở hổn hển: "Tô Yên!" Vừa quay đầu lại, phát hiện Nguyên Hân Lâm đang thở hổn hển đỡ tường, không biết chạy ra phòng thi từ lúc nào. Khương Nhiên đang cười với Tô Yên, khi nhấc mắt đã là âm trầm. Tô Yên nghi hoặc: "Có việc?" Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt nghiêm túc, "Tớ có lời muốn nói với cậu, bạn học Khương Nhiên hãy tránh đi một lát." Khương Nhiên nhướng mày. Nguyên Hân Lâm này, lấy đâu ra dũng khí nói mấy câu này với hắn? Tô Yên khẽ liếm khóe môi, đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc. Cũng không biết Nguyên Hân Lâm có chuyện gì. Nhiều lần tìm cô nói mấy câu không có ý nghĩa gì. Cô cũng không muốn nói chuyện với cậu ta. Giọng nói mềm ấm vang tiếng: "Bạn học Nguyên Hân Lâm, cậu quay lại đi." Ý từ chối đã rất rõ ràng. Nguyên Hân Lâm chưa từ bỏ ý định, đi tới trước mặt Tô Yên, trong mắt có một tia nóng rực: "Tô Yên, cậu nghe tớ nói, tớ biết tình cảm của cậu.." Khi nói chuyện mang theo sự si mê. Vì Tô Yên, cậu ta còn bỏ lỡ cuộc thi này, sao có thể từ bỏ trong thời điểm quan trọng này? Chỉ là, còn chưa dứt lời, đã bị người khác một chân đá tới vách tường bên cạnh. Đôi mắt Khương Nhiên có chút âm trầm, một bàn tay cầm cổ áo của Nguyên Hân Lâm, ngay cả nói cũng lười không muốn nói với cậu ta. Giơ tay ấn người ở trên tường. Lúc này, thầy Hóa cũng đuổi theo bước tới. Ông vừa nhìn thấy Nguyên Hân Lâm chạy ra từ phòng thi đã khiếp sợ, vội vàng đuổi theo xem có chuyện gì xảy ra. Kết quả nhìn thấy Khương Nhiên sắc mặt âm trầm, mà Nguyên Hân Lâm giống như bao cát không thể đánh lại. "Khương Nhiên, em đang làm gì? Mau buông em ấy ra!" Thầy Hóa đi tới, muốn tách hai người ra. Nhưng mà Khương Nhiên vẫn đứng ở đó không nhúc nhích bóp cổ Nguyên Hân Lâm. Sắc mặt của Nguyên Hân Lâm trở nên trắng xanh, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở. Tiểu Hoa lên tiếng: [Ký chủ, cô mau đi khuyên nhủ, thế giới này không thể giết người!] Tô Yên sửng sốt, đi qua đó, kéo kéo tay Khương Nhiên: "Đừng đánh." Giọng nói của cô mềm mại như vậy, không chút phòng bị nào như vậy.