Tân Duyên không hiểu vì sao Quan An muốn thu mình làm học trò.
Dù sao dạy tu luyện Phúc Năng, Quan An hay Quan Thừa Phong đều có thể dạy, nhưng Quan An lại muốn thu nhận y làm đệ tử…
Phương pháp tu luyện Phúc Năng rất hiếm gặp cũng bởi vậy ở Trung Hạ nếu có người thu nhận người yếu hơn mình làm học trò, dạy cách tu luyện Phúc Năng thì đó chính là một loại đại ân.
Cũng bởi vậy, nếu có học trò nào chống đối sư phụ mình sẽ bị người xung quanh khinh thường, quan hệ thầy trò cũng không khác gì quan hệ cha con, không chỉ qua lại cả đời mà còn cần phải đến công đoàn đăng ký.
Tân Duyên nháy mắt nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong hỏi: “Cậu không muốn à?”
“Anh đây mới là cái ham muốn gì ấy…” Tân Duyên nói, pháp luật không quy định thầy trò không thể kết hôn, nhất là tuổi tác giữa y và Quan An không chệnh lệch nhiều thì càng không thành vấn đề, nhưng thật sự quái quái… Cho nên Quan An muốn paly thầy trò với y à? Nghĩ như vậy, mặt y đỏ rần.
Quan Thừa Phong nhìn Tân Duyên không hiểu gì.
Tân Duyên ho nhẹ một tiếng: “Để tôi làm học trò cũng được, nhưng có phải anh nên tặng quà ra mắt cho đệ tử này không?”
Y nói xong, cười híp mắt nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong rất yêu thích dáng vẻ Tân Duyên làm nũng: “Tôi có một món quà lớn cho cậu.”
Quan Thừa Phong nói xong lại chuyển khoản cho Tân Duyên hai triệu làm tiền tiêu vặt.
Hắn đã nhận ra Tân Duyên sẽ không tiêu tiền bậy bạ, nếu như vậy cho Tân Duyên nhiều một chút tiền cũng không sao.
Tân Duyên nhìn thấy một số tiền lớn như thế, khiếp sợ mở to hai mắt: “Anh cho tôi nhiều tiền thế làm gì?”
Nói xong, y lại nghĩ: “Đúng rồi, anh còn cho ba mẹ tôi tiền nữa… Đến cùng là tại sao?”
Nhìn tin tức trên internet y mới biết Quan An cho ba mình rất nhiều tiền, nên ba của y mới có tiền mua nhà mới.
Trước y tưởng Quan An làm như thế vì yêu mình, nhưng bây giờ luôn cảm thấy không đúng lắm.
Nào có nói chuyện yêu đương lại còn phải trả thù lao trực tiếp?
Đặc biệt là… Quan An thật ra không phải người quá tiết kiệm.
Quan Thừa Phong nói: “Số tiền này vốn là của cậu”
“Tôi?”
Trước đó Quan Thừa Phong đã nói với Tân Kình chuyện di sản nhưng vì Tân Duyên tuổi còn nhỏ lại đơn thuần, bên người còn có người muốn gây bất lợi cho y, nên họ đều không nói cho Tân Duyên chuyện này.
Nhưng bây giờ… Quan Thừa Phong cảm thấy nên nói cho y biết: “Trước khi chết chú tôi có để lại di chúc, cho cậu một khoản tiền, hiện tại tiền này nằm trong tay tôi, sau đó tôi chuyển dần sang cho cậu.”
“Chú của anh?” Tân Duyên nghe nói như thế, có loại dự cảm xấu: “Anh nói là Quan Thừa Phong Quan tiên sinh? Hắn cho tôi tiền làm gì?”
“Mười năm trước cậu đã cứu hắn.” Quan Thừa Phong nói, “Mười năm trước cậu từng cứu một chiến sĩ Phúc Năng bị hủy dung, chính là chú của tôi, Quan Thừa Phong.”
Đôi môi Tân Duyên run rẩy: “Cho nên anh dạy tôi tu luyện, đối xử tốt với tôi, đều vì tôi đã cứu chú của anh?”
Quan Thừa Phong không chút do dự: “Đúng thế.”
Trong nhất thời Tân Duyên không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ biết là nếu trước mặt y có một cái động, y nhất định sẽ nhảy vào đi, tự chôn mình luôn.
Mấy ngày nay, Quan An đối xử với y rất tốt, làm rất nhiều chuyện vì y, nên y vẫn cho rằng Quan An yêu mình.
Nếu không ai lại tốn nhiều thời gian và tiền bạc cho một người xa lạ như vậy?
Nhưng… Tất cả những thứ này đều là y tưởng bở.
Quan An giúp đỡ y, chăm sóc y, dạy y tu luyện, là vì y đã cứu chú của Quan An!
Từ đầu đến giờ Quan An không hề yêu y!
Suy nghĩ kỹ một chút quả thật đúng như vậy.
Quan An thật sự thích y thì sao có thể thờ ơ với những câu dẫn vụng về của y?
Thời gian dài như vậy tới nay Quan An cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến y hiểu lầm.
Nhìn biểu hiện của Quan An, người này chính là tuyệt thế thẳng nam, còn thẳng hơn ống tuýp!
Trong nháy mắt Tân Duyên có cảm giác trời đất sụp đổ, cả người hoảng hốt.
Y chỉ vừa tròn mười tám tuổi, mới vừa rời khỏi trường học, chưa từng trải đời, lại gặp được người đàn ông ưu tú nhất chính là Quan An, chuyện thích là đương nhiên.
Đây là mối tình đầu của y, ngày nào cũng ở bên Quan An, y chỉ hơi nghĩ một chút đã cảm thấy cõi lòng ngọt ngào, lúc huấn luyện khổ nữa mệt nữa cũng đều nhịn vì người mình thích.
Hiện tại nói cho y biết những điều này là giả, sao y có thể chịu được?
Nhưng y không có cách nào trách cứ Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong làm, cũng đều vì tốt cho y.
“Duyên Duyên?” Tân Kình thấy biểu hiện của con trai không đúng lắm nên gọi một tiếng.
Tân Duyên muốn khóc nhưng vẫn kiên cường nín lại nở nụ cười, nói năng qua loa: “Con không ngờ người đó lại là Quan tiên sinh… Con quá giật mình.”
“Ba cũng không nghĩ tới.” Tân Kình nói.
Tân Duyên cố gắng đè lại giọng nói của mình, cố gắng không nghẹn ngào: “Quan tiên sinh cho tôi bao nhiêu tiền? Kỳ thực ban đầu tôi cũng không làm gì…” Y phải nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của mình.
Quan Thừa Phong cũng cảm thấy vẻ mặt Tân Duyên có điểm lạ, nhưng hắn cho là vì Tân Duyên quá mức giật mình: “Tám trăm triệu.”
Cái gì? Tám trăm triệu? Tân Duyên khiếp sợ mở to hai mắt, trong lúc nhất thời quên cả đau lòng.
Chuyện này… Nhiều tiền như vậy?!
Có phải nhiều quá rồi không?!
Quan Thừa Phong thấy y sững sờ, cười nói: “Tiền này cứ để tạm ở chỗ tôi, chờ cậu mạnh mẽ đến đâu tôi sẽ đưa đến đó, cuối cùng đưa hết tiền cho cậu.”
Tân Duyên thấy nụ cười của Quan Thừa Phong lại không nhịn được động lòng, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại: “Tôi nướng thịt sắp xong rồi! Tôi vào nhà bếp!”
Tám trăm triệu là rất nhiều, nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất là y thất tình, thất tình đó!
Mặc dù có tiền rất vui vẻ, thế nhưng thất tình cũng đau lòng lắm!
Tân Duyên vừa vào nhà bếp, nước mắt liền rơi xuống, y lau nước mắt tự lẩm bẩm: “Mình có tám trăm triệu! Tám trăm triệu! Thất tình tính là gì? Mình có thể tìm người khác càng tốt hơn!”
Tuy lời nói như vậy nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Y thật sự rất thích Quan An, Quan An bắt y huấn luyện chết đi sống lại y cũng nhịn, kết quả Quan An lại không thích y…
Tân Duyên theo bản năng mở ghi chú các cách hấp dẫn người khác trên thiết bị liên lạc ra, trực tiếp xóa.
Lúc trước y muốn câu dẫn Quan An vì thích Quan An, cũng cảm thấy Quan An tốt với mình là có lý do.
Nhưng bây giờ nhìn lại… Quan An chính là thẳng, không hề có ý gì với y hết!
Y còn uổng phí thời gian làm gì?
Càng trọng yếu hơn là… Y cũng không tiện làm tiếp những chuyện như vậy nữa.
Nếu Quan An thẳng, sao y có thể bẻ cong người ta?
Nhưng y thật sự rất thích Quan An.
Quan An tốt lắm! Thực lực mạnh, đối xử tốt với mọi người, lại còn đẹp trai…
Y cũng không cần huấn luyện với Quan An! Nhiều tiền như vậy đủ cho y tiêu cả đời, cả đời làm một con cá mắm không tốt sao? (Cá mắm: ăn không ngồi rồi, không chí tiến thủ, ăn nằm chờ chết).
Y đã là chiến sĩ Phúc Năng, ra khỏi thành cũng sẽ không bị thương tổn, sau này y sẽ mua vào mảnh vườn rồi thuê người làm, lại nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi…
Đặt thịt nướng ra chậu, Tân Duyên bưng thịt nướng đi ra ngoài.
Mắt y hồng hồng, Quan Thừa Phong cau mày: “Sao mắt cậu đỏ hết lên thế?”
Tân Duyên mặt không cảm xúc: “Nghĩ đến mình sắp có nhiều tiền như vậy, tôi vui đến bật khóc.”
Quan Thừa Phong: “…” Vui đến bật khóc mà sao cứ đeo cái vẻ mặt khổ cừu đại hận lên thế? Tân Duyên thực sự là khác với tất cả mọi người.
“Có thể ăn cơm rồi.” Tân Duyên lại nói.
Hôm nay phải ra khỏi thành, lúc về thì xảy ra bao nhiêu chuyện thật ra y đã sớm đói, nhưng bây giờ không hề muốn ăn.
Khẩu vị của Quan Thừa Phong ngược lại rất tốt, hắn nhận cơm là ăn ngay, lại nói: “Cậu nấu ngon đấy, mai lúc bái sư nhớ làm một bàn tiệc làm quà tặng lễ bái sư.”
Học trò phải tặng lễ vật bái sư cho sư phụ, gì cũng được. Trong tay Tân Duyên cũng không có thứ gì, để y nấu một mâm cỗ là được.
“Vâng.” Tân Duyên đáp một tiếng, đáp xong lại ảo não.
Không phải y đã quyết định không theo Quan An tu luyện Phúc Năng nữa à? Sao giờ lại đồng ý?
Nhưng… Dù Quan An không thích y, có thể đi theo bên cạnh Quan An cũng tốt mà…
Hơn nữa y muốn biết, cái loại đàn ông thẳng tắp như Quan An sau đó có tìm được đối tượng hay không!
Đúng, y chính vì muốn biết cái này, mới bái sư!
Còn nữa… Thiên phú của y rất tốt, y nhất định phải nỗ lực tu luyện, vượt qua Quan An!
Y có tiền có bản lĩnh, Quan An không thích y thì Quan An tổn thất!
Tân Duyên nghĩ như thế trong lúc nhất thời dậy lên hùng tâm tráng chí đến, y gắp một miếng thịt dị thú tàn nhẫn mà cắn một cái.
Muốn trở nên mạnh mẽ phải ăn nhiều, y phải ăn nhiều thịt một chút!
Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên khôi phục sức sống cũng yên lòng, bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Trời tối.
Triệu Khoa Lâm phái người đến phủ thành chủ, đón Túc Giang Nham ra.
Tuy rằng Túc Giang Nham làm chuyện phạm pháp nhưng không nghiêm trọng, là có thể đưa tiền chuộc.
Quy định này vẫn luôn có, cũng vẫn luôn không ai ý kiến, vì tiền chuộc sẽ được dùng làm phúc lợi cho dân thường.
Túc Giang Nham nhìn thấy Triệu Khoa Lâm thì cảm động không thôi.
Không uổng công gã thích Triệu Khoa Lâm nhất, nam phụ thâm tình này đối xử với gã thật sự rất tốt!
Triệu Khoa Lâm nhìn Túc Giang Nham kích động, lại thở dài: “Giang Nham, chúng ta tự lo lấy đi… Ngày mai anh phải đi.”
“Không!” Túc Giang Nham vội vàng nói: “Khoa Lâm, em thật sự bị oan, hôm ấy là Tân Duyên bắt em đưa y đến phòng Quan An, y lúc nào cũng muốn tìm một đối tượng có bản lĩnh…”
Túc Giang Nham khóc lóc giải thích, tìm cho mình rất nhiều lý do, y biết những lý do này nếu nói cho Sở Đông Vũ trước đây vẫn luôn đi theo mình Sở Đông Vũ hẳn là sẽ không tin nhưng nói với Triệu Khoa Lâm thì Triệu Khoa Lâm có thể sẽ tin.
Triệu Khoa Lâm nghe gã nói rất lâu, cuối cùng rầu rĩ: “Giang Nham, anh không biết em nói thật hay giả nhưng anh thích em, anh nguyện ý tin tưởng em.”
Túc Giang Nham khóc lên: “Khoa Lâm, anh thật tốt…”
Triệu Khoa Lâm lại nói: “Nhưng anh cũng đã nói với cấp dưới, ngày mai sẽ rời khỏi thành Sùng An…”
“Em đi với anh!” Túc Giang Nham lập tức nói.
Triệu Khoa Lâm nói: “Được, chúng ta đến một thành thị khác, bắt đầu lại từ đầu. Em có muốn thu dọn đồ đạc gì không? Tối nay về thu dọn, còn cả cha mẹ em…” Nếu nắm được người thân của Túc Giang Nham trong tay sẽ như không cần lo lắng Túc Giang Nham không nghe lời.
Túc Giang Nham nói: “Em chỉ có anh, cũng không có gì để thu dọn… Ba mẹ em đã sống ở thành Sùng An cả đời, họ hẳn là sẽ không muốn rời khỏi.”
Túc Giang Nham tuy rằng đã xuyên đến hai năm, nhưng gã vẫn không có lòng trung thành với thế giời này, không có chút tình cảm này với cha mẹ chủ nhân ban đầu của thân thể này.
Đây cũng đâu phải cha mẹ thật của gã! Gã không thể nào nhớ đến họ, thậm chí còn sợ bọn họ nhận ra thân phận rồi gây phiền phức cho mình.
Để họ ở lại thành Sùng An là tốt nhất.
Trong lòng Triệu Khoa Lâm giật thột, thiếu chút nữa không duy trì nổi vẻ nặng tình trên mặt.
Y có theo dõi Túc Giang Nham, biết được gần đây Túc Giang Nham điều tra những chuyện liên quan đến thú triều.
Nói cách khác Túc Giang Nham cũng phải sống lại giống y mới biết đến thú triều.
Nhưng kết quả gã lại không đưa cha mẹ mình đi!
Tuy rằng ở đời trước, sau khi xảy ra thú triều, thành Sùng An cũng không hoàn toàn bị thú hoang chiếm cứ nhưng chết rất nhiều người, nơi này sẽ vô cùng nguy hiểm… Túc Giang Nham này hoàn toàn không coi an toàn của che mẹ mình là chuyện lớn!
Nếu như vậy, y muốn dùng cha mẹ của Túc Giang Nham làm con tin cũng là không thể, đương nhiên cũng không cần đưa họ đi cùng.
Nhưng Túc Giang Nham như vậy… Y nhất định phải khống chế được kẻ này, sợ rằng gã sẽ phản bội!
Triệu Khoa Lâm để cấp dưới đi thu dọn đồ vật, sáng sớm bốn giờ ngày thứ hai rời khỏi thành Sùng An.
Khi đi, bên cạnh y có rất nhiều người.
Những người đó đã từng theo Sở Đông Vũ, bây giờ cũng không mạnh, nhưng những chiến sĩ Phúc Năng tiềm lực rất lớn đều bị y mang đi!
Triệu Khoa Lâm hài lòng nhìn cấp dưới của Sở Đông Vũ và những người mấy ngày nay mình góp nhặt được ở thành Sùng An.
Những người ở khắp nơi trên thành Sùng An bị Triệu Khoa Lâm đào đi đều là người của Quan Thừa Phong và Nhạc Hoằng, họ nhìn Triệu Khoa Lâm, ánh mắt lấp loé.
Tại sao Triệu Khoa Lâm có thể tinh mắt tìm thấy họ?
Khi đoàn người Triệu Khoa Lâm rời khỏi thành Sùng An, Quan Thừa Phong cũng đã rời giường, sau khi tập luyện hai tiếng hắn chờ được bữa sáng Tân Duyên làm.
Hắn vừa ăn bữa sáng, vừa nói với Tân Duyên đối diện, đại khái là vì quá hưng phấn nên một đêm không ngủ mang theo vành mắt đen: “Triệu Khoa Lâm đưa Túc Giang Nham đi rồi, đã rời khỏi thành phố này.”
“Ồ…” Tân Duyên không yên lòng đáp một tiếng, qua chốc lát mới lấy lại tinh thần: “Anh nói cái gì?”
Quan Thừa Phong lặp lại một lần.
Tân Duyên nói: “Ánh mắt mấy đại thiếu gia gia tộc lớn đều thế à?”
Triệu Khoa Lâm là người thừa kế nhà họ Triệu, thế mà lại thích Túc Giang Nham… Thật sự khó mà tin được!
“Chắc vì Triệu Khoa Lâm có chút đui mù…” Quan Thừa Phong nói, “Đúng rồi, chờ khi cậu nhận tôi làm thầy, để ba cậu quay video cho chúng ta, đăng lên mạng làm sáng tỏ quan hệ.”
Tân Duyên còn đang nghe Quan Thừa Phong nói Triệu Khoa Lâm “mù” kích động muốn nói tiếp, nhưng nghe câu sau… y phờ phạc đáp một tiếng: “Ồ.”
“Cậu không muốn?” Quan Thừa Phong nói.
Tân Duyên nói: “Rèn luyện với anh mệt như vậy, lẽ nào tôi nên vui sao?” Nếu Quan An thích y, y có mệt thế nào cũng vui vẻ, nhưng bây giờ…
Thôi, hóa bi thương thành động lực, tu luyện cho tốt đi!
Tân Duyên lại muốn khóc.
Quan Thừa Phong thấy bộ dạng y như chết cha chết mẹ, có chút không biết nói gì.
Đứa nhỏ này thực sự là, bình thường sống quá tốt sẽ không muốn phấn đấu, hắn nắm đó khổ như vậy một khắc cũng không dám thư giãn.
Quan Thừa Phong tiếp tục ăn, đang ăn, cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Hắn mở cửa thấy Nhạc Hoằng với vẻ mặt nghiêm túc đang đứng bên ngoài.
Đồng thời, còn không chờ hắn nói chuyện, Nhạc Hoằng đã lên tiếng trước: “Người của chúng ta truyền tin từ chỗ Triệu Khoa Lâm… Có thể sẽ có thú triều đi ngang qua thành Sùng An.”