Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi

Chương 24



"Thầy ơi?" Tịch Tu mềm mại kêu lên, cậu đứng ở cửa phòng tắm, ôm áo ngủ mà Mục Kiếm đưa cho mình, dáng vẻ vô cùng nhỏ bé bất lực và đáng thương.

Mẹ nó chứ nhỏ bé bất lực và đáng thương! Rõ ràng anh còn đáng thương, nhỏ bé và bất lực hơn so với Tịch Tu được không!

Mục Kiếm đen mặt, anh lau mồ hôi trên trán, cười gượng: "Em đã là người lớn rồi, thầy không thể tắm cho em được nữa."

Giây tiếp theo, Mục Kiếm đã hiểu thế nào gọi là nằm ăn vạ.

Tịch – người lớn – Tu ôm quần áo ngồi phịch xuống đất khóc đến khó thở, nước mắt thật sự lộp bộp rơi xuống, từng giọt từng giọt lớn rơi trên sàn nhà.

Không phải kiểu khóc như ma kêu sói gào mà là kiểu cực kỳ đáng thương, bất lực, bị uất ức nhưng không dám nói, chỉ có thể lặng lẽ rớt nước mắt, đồng thời dùng đôi mắt như nai con Bambi lên án nhìn Mục Kiếm.

Nhìn đến mức Mục Kiếm cảm thấy như anh là tội nhân thiên cổ.

Xin hỏi Tịch Tu có biết lúc cậu ấy uống say sẽ trở thành dáng vẻ như này hay không?

Kết quả là, Mục Kiếm cơ trí nhanh chóng quyết định lấy điện thoại quay lại cảnh tượng này.

Tịch Tu thấy thầy giáo không những không để ý tới cậu mà còn chụp chụp chụp cậu nữa, làm cậu khóc càng thương tâm, suýt chút nữa thở không nổi.

Mục Kiếm run rẩy, mẹ kiếp, cảnh diễn này hơi lố rồi đấy!

Anh ném điện thoại lên sô pha rồi đi qua kéo Tịch Tu lên.

Tịch – bé con – Tu tức giận rồi, cậu ngồi dưới đất lau nước mắt, dù có dỗ cũng không dỗ được đâu.

Mục Kiếm nhìn dáng vẻ nhõng nhẽo mít ướt của cậu, anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, có người nào đó, bề ngoài nhìn rất ổn trọng đoạt cả đơn hàng mấy trăm triệu, nhưng thực tế khi uống say lại như con nít thích làm nũng.

"Được rồi, là thầy sai, được chưa? Tịch Tu là bé ngoan, tự mình đứng lên đi tắm rửa được không?"

Tịch Tu mắt hồng hồng, tủi thân nhìn anh: "Thầy biết sai rồi, sao còn chưa tắm cho em đi?"

Thôi được, cậu là bé con, cậu là nhất!

Mục Kiếm nhéo nhéo huyệt Thái Dương: "Được được được, thầy tắm cho em."

Tịch Tu nín khóc mỉm cười, cậu tự mình ôm quần áo ngoan ngoãn đứng lên, còn nói: "Biết sai biết sửa, thầy cũng là bé ngoan!"

Mục Kiếm: "...Cám ơn, nhưng ko cần."

"Tốt, bé ngoan tự cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen nào."

Mục Kiếm vén tay áo lên, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh. Anh lấy vòi hoa sen, xoay người lại thì thấy cậu còn đang chiến đấu với quần áo trên người mình.

Mấy cái nút ban đầu thế nào thì vẫn còn thế ấy.

Thấy anh quay đầu nhìn, Tịch Tu còn ngây ngốc cười: "Thầy, cái này chơi vui quá à!"

Trên trán Mục Kiếm nhăn thành từng lằn: "Thôi để thầy làm cho." Nuôi có đứa con mà mệt tim muốn chết rồi!

Từng cái nút áo được cởi ra, từ từ lộ ra làn da trắng nõn sáng lóa.

Mục Kiếm dừng một chút, theo bản năng dời mắt, Tịch Tu đang tự mình dùng tay làm thành súng, miệng thì 'biu biu biu'.

Cực kỳ gian nan giải quyết áo sơ mi, sau đó đến quần.

Mục Kiếm đột nhiên cảm thấy toàn thân khô rát, cả người nóng bừng, giống như mấy ly rượu vừa uống cuối cùng cũng đã có tác dụng.

Anh lau mồ hôi trên trán, hơi thở nóng rực, cảm thấy ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống rất nóng.

Anh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng tập trung vào dây thắt lưng của Tịch Tu, nhưng bé Tịch Tu bướng bỉnh luôn lộn xộn làm anh bất cẩn chạm vào làn da như sứ của cậu.

Mềm mại núng nính, trắng nõn trắng nà, mịn màng còn hơn cả da mặt.

Mục Kiếm thấy nếu còn tiếp tục như thế thì anh sẽ chết mất.

Sao anh lại có cảm giác với Tịch Tu như vậy?

Không, phải nói sao anh lại có cảm giác với Tịch Tu hiện giờ chỉ là bé tiểu học cơ chứ!

Cũng không phải―

Đôi mắt Mục Kiếm đen kịt, anh cảm thấy mình sắp phát điên.

Anh giống như du hồn không biết mình làm thế nào tắm cho Tịch Tu đến thơm tho sạch sẽ rồi quấn khăn tắm cho cậu, đưa cậu ra ngoài.

Tịch Tu bọc khăn tắm, tóc ướt dính trên mặt, bọt nước vẫn còn chảy xuống tí tách, giống như hoa phù dung nổi trên mặt nước, đã vậy cậu còn mở to đôi mắt vô tội đứng một chỗ nhìn Mục Kiếm hình như đang không được bình thường.

Giọng Mục Kiếm khàn khàn dỗ cậu ra ngoài, nói thầy giáo cũng muốn đi tắm, dỗ cậu vào phòng ngủ trước.

Tịch Tu cười ngọt ngào: "Dạ!"

Thấy cậu ngoan ngoãn chuyên nghiệp, Mục Kiếm lập tức đóng sầm cửa lại, sau đó cúi đầu nhìn 'nơi nào đó' của mình, chìm vào suy nghĩ.

― Cảm thấy như anh đã mở ra cánh cửa của thế giới mới!

Ở trong phòng tắm dùng nước lạnh xối vài lần, rốt cuộc Mục Kiếm cũng đã bình tĩnh lại, mặt vô cảm xoa xoa bọt nước trên tóc, sau đó đi vào phòng.

Vào phòng sau, anh cảm thấy sai sai, trên giường phồng lên một đống là cái gì?!!!

"Tịch Tu!!!"

Mục Kiếm nhịn không được gào lên.

Tịch Tu kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời, cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Thầy ơi, cùng nhau ngủ nào."

Mục Kiếm: "..."

Tôi đã rất cố gắng kiềm chế mình nhưng cậu lại cứ luôn phá vỡ, cẩn thận tôi không chịu nổi là nuốt cậu luôn đấy!

"Thầy ơi, em nghe lời tắm rửa xong rồi, thầy phải khen thưởng em."

Mục Kiếm nổi điên, cười hung tợn: "Thầy sẽ biến thành sói xám ăn em luôn, em còn muốn ngủ chung với thầy nữa không?"

Tịch Tu cười khanh khách như trẻ con: "Thầy gạt em, thầy mới không phải sói xám đâu."

Tiếp đó, cậu mở chăn ra, bên trong toàn là cảnh xuân.

Mục Kiếm cứng đờ, anh cảm thấy mình sắp phạm tội.

Anh hít sâu một hơi, vì để phòng ngừa tên nhóc này quấy rối, anh nhanh chóng tắt đèn, khóa trái cửa để Tịch Tu tự ngủ.

Chìm vào bóng tối, Tịch Tu tủi thân bẹp miệng, nhưng trong phòng quá tối làm cậu không dám bò dậy nên đành uất ức cuộn mình thành một đống, ủng vào trong chăn, hòng ngăn chặn quái thú bên ngoài muốn ăn cậu.

Mục Kiếm thở hổn hển, anh lại đi vào phòng tắm một chuyến, ướt dầm dề ra ngoài, sau đó cả người lạnh lẽo đi vào phòng Tịch Tu.

Trên chăn toàn là mùi của Tịch Tu, Mục Kiếm mắng một tiếng rồi lại bò dậy đi vào phòng tắm tiếp.

Anh cảm thấy nếu cứ như vậy miết, thế nào anh cũng sẽ chết.

Vì vậy, ông chủ thảm nhất trên thế giới này chỉ có thể uất nghẹn nằm ngủ trên sô pha, lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, cho đến khi trời tờ mờ sáng mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

So với Mục Kiếm đau khổ thì Tịch Tu ngủ đến thơm ngọt, do tác dụng của cồn nên khi tỉnh lại chỉ có chút đau đầu, ngoài ra không có vấn đề gì.

Nhưng mà ― Cậu cảm thấy hình như mình uống nhiều rượu quá nên xuất hiện ảo giác.

Nếu không thì, sao cậu lại ngủ trong phòng Boss chứ?

Cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt, cho rằng chỉ cần mình mở mắt là sẽ ở trong phòng của mình.

Đáng tiếc không phải.

Tịch Tu ôm chăn, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, cậu cẩn thận nhìn xuống phía dưới của mình trong chăn, không-một-mảnh-vải-che-thân!

Tối hôm qua cậu đã làm chuyện điên rồ gì, sao lại trần trụi nằm trong phòng của Boss hả?

Trời ơi!

Đừng nói cậu và Boss one night stand nha?

Tịch Tu đỏ mặt chui tọt vào chăn, đột nhiên cảm thấy rất thẹn thùng! Sau khi say rượu cậu to gan đến thế cơ à?

Cậu giật giật người, không phát hiện mình bị khó chịu không thoải mái như trong truyền thuyết, cậu chìm vào suy nghĩ, chẳng lẽ là...cậu ở trên, Boss ở dưới?

Không ngờ ha, thì ra cậu mạnh mẽ như vậy luôn á?

Tịch Tu nghĩ đến đây, lại mặt đỏ tai hồng, hận không thể lăn một vòng trên giường.

Í, khoan đã, giờ không phải lúc xấu hổ. Boss của cậu chạy đi đâu rồi?

Tối hôm qua anh vất vả như vậy, sao còn thức sớm như thế?

Tịch Tu thấy Mục Kiếm cực cực khổ khổ thì hẳn là phải nằm trên giường nghỉ ngơi mới đúng, cậu nhặt quần áo của mình trên đất rồi mặc vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Bắt gặp Mục Kiếm nằm hình chữ X trên sô pha.

Tịch Tu hơi ngạc nhiên, sao Boss lại ngủ ở đây?

Cậu gãi gãi đầu, không rõ nguyên nhân, sợ anh cảm lạnh nên còn dè dặt cầm chăn tri kỷ đắp lên cho anh.

Bởi vì Mục Kiếm ngủ trong phòng khách, Tịch Tu sợ tiếng mình nấu cơm ồn ào đến anh làm anh thức.

Vì thế cậu thay quần áo, ra cửa mua bữa sáng cho Mục Kiếm.

Sau khi Tịch Tu ra khỏi nhà không lâu, Mục Kiếm đã bị một loạt chuông điện thoại đánh thức.

Mặt anh đầy táo bạo, rống một trận với người bên kia đầu dây xong rồi mới khó chịu nằm trở về, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Thấy đã hơn 9 giờ, anh ngồi dậy đi đến cửa phòng mình, không biết Tịch Tu đã tỉnh dậy chưa.

Hôm nay là thứ bảy, Tịch Tu ngủ nhiều một chút cũng đúng, dù sao tối qua uống đến say mềm, nhất định sẽ khó chịu.

Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Mục Kiếm lại thấy mất tự nhiên.

Anh ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu thừ người, không biết nên đối mặt với cấp dưới này của anh như thế nào. Chết tiệt, giờ anh mới biết mình thích người ta!

Thảm rồi, không biết người ta có thích đàn ông không nữa?

ủ rũ!

Ngay vào lúc Mục Kiếm đang thấp thỏm lo lắng thì cửa nhà bị mở.

Anh theo đó ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Tịch Tu mang theo bữa sáng về, cậu thấy anh còn cười rất tươi: "Sếp, anh tỉnh rồi à, em mới mua bữa sáng về nè, đến đây ăn đi."

Mục Kiếm nhìn mặt Tịch Tu, mất tự chủ nhìn xuống, ánh mắt dừng trên làn da bên dưới cổ áo rộng thùng thình, giây tiếp theo, ký ức tối hôm qua ùa nhau mà tới.

Oành, nổ tung.

Vì để tránh sự xấu hổ, trong lúc Tịch Tu mở to mắt oang oang nói, anh mặc đồ ngủ chạy như bay vào phòng ngủ, sau đó 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.

Tịch Tu mờ mịt trong chốc lát, tiếp đó mặt trắng bệch, chẳng lẽ Boss...đang cảm thấy tối hôm qua là một sai lầm sao?

Anh ấy không không nhìn thấy mình à?

Nghĩ như vậy, Tịch Tu nhịn không được khổ sở, sự vui vẻ trước đó không còn sót lại chút gì.

Làm sao bây giờ? Boss chán ghét mình rồi!

Cậu cứ cầm túi đựng bữa sáng, đờ người đứng tại chỗ, dáng vẻ vô cùng thê lương. Cậu đã dự đoán được, hôm nay thế nào cậu cũng sẽ bị Boss đuổi ra khỏi nhà, không chừng còn mất luôn cả công việc.

Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một sợi chỉ!

Tịch Tu hít hít mũi, máy móc đi đến bàn ăn, cậu tháo túi ra, muốn ăn bữa sáng cuối cùng một cách ngon lành.

Biết đâu, ăn xong bữa này là cậu phải đi rồi.

Mục Kiếm ổn định lại nơi nào đó đang phồng lên, thay quần áo xong đi ra thì thấy Tịch Tu giống như bé đáng thương khổ sở ngồi một góc vừa đỏ mắt vừa ăn cháo.

Mục Kiếm trợn mắt: "Khóc cái gì? Ai bắt nạt cậu? Có phải hai cái tên Lâm Nhạc Dương và Trần Cách không?"

Tịch Tu ngước mặt lên nhìn Mục Kiếm đang quan tâm mình, đôi mắt ngấn nước không nhịn được chảy xuống, thấy mình vô dụng như vậy, cậu vội lau nước mắt, giống như cô vợ nhỏ nói: "Em tưởng sếp giận em."

Mục Kiếm: ???

Chẳng lẽ không phải nên là Tịch Tu giận anh sao?

Tịch Tu nịnh nọt đặt chén cháo đậu đỏ trước mặt Mục Kiếm, cậu cẩn thận nhìn anh, hàm hồ nói: "Nghe nói...ờm, lần đầu tiên...đều ăn cái này."

Mục Kiếm hơi nhíu mày, anh nhìn chén cháo với những hạt đậu đỏ to tròn ngọt ngào, không hiểu vì sao Tịch Tu lại nói vậy.

Anh cầm muỗng múc ăn một ngụm, mày giãn ra, hóa ra cũng không tệ lắm, không làm cho người ta cảm thấy quá ngọt.

Tịch Tu nhìn Mục Kiếm không bài xích nên nhẹ nhàng thở phào, cậu thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, nếu Boss còn nguyện ý bình thường ngồi xuống ăn cháo mà cậu mua, chứng tỏ Boss không hề giận cậu.

Nghĩ vậy, Tịch Tu nhịn không được cười hí hí, cậu chống mặt nhìn Mục Kiếm ăn cháo, vẻ mặt như kẻ si tình.

Mục Kiếm ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của Tịch Tu và cả đôi mắt sáng lấp lánh, lộng lẫy lập lòe làm anh hoa cả mắt.

Rốt cuộc Tịch Tu có biết, nếu cậu cứ nhìn anh như vậy thì anh thật sự sẽ không nhịn được biến thành sói xám ăn sạch bé cừu non này không?!

Mục Kiếm nghĩ đến đây, lập tức động tác ăn cháo cũng mạnh bạo hơn.

Tịch Tu thấy anh sắp ăn tới đáy, vội nói: "Còn muốn ăn không?"

Mục Kiếm lắc đầu: "Đủ rồi, bữa sáng ăn sơ sơ là được."

Tịch Tu cũng ừ ừ hai tiếng theo ý anh, cậu nương cơ hội dọn chén đũa mà che giấu sự xấu hổ trong lòng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Sếp thấy trong người thế nào?"

Mục Kiếm húp cháo đậu đỏ ngon lành trong miệng, nhìn Tịch Tu ăn cơm, bỗng dưng nghe được tiếng gì đó nhưng vẫn chưa phản ứng kịp: "Cái gì? Nói nhỏ quá, nghe không rõ."

Tịch Tu đỏ từ mặt xuống cổ, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó cẩn thận nhìn Mục Kiếm, khi thấy anh đang nhìn mình thì lập tức giống như hamster nhỏ bị giật mình rồi lại cúi đầu.

"Em nói, có phải tối qua sếp vất vả lắm đúng không? Sao không ngủ thêm chút nữa? Thân thể...không sao chứ?"

Nói xong mấy câu này, Tịch Tu cảm thấy mặt mình đỏ đến mức muốn nổ tung.

Tịch Tu cúi đầu, cho nên không nhìn thấy sau khi Mục Kiếm nghe được câu hỏi của cậu thì cũng chột dạ dời mắt qua nơi khác, thậm chí còn nghĩ, Tịch Tu hỏi như vậy, có phải là nhớ ra cái gì không?

Anh giật mình nhưng vẫn không thể làm cho cậu thấy anh bất thường được, sợ sẽ không thể làm bạn bè được nữa.

Anh vội lấy điện thoại ra, chuẩn bị mở clip đã quay được tối hôm qua, định dùng cách này làm chuyện cười để đánh trống lãng.

Nhưng vì lâu quá chưa nghe được câu trả lời của Mục Kiếm, Tịch Tu cảm thấy mình là đàn ông thì phải biết gánh trách nhiệm, cậu căng thẳng nhắm chặt mắt, lớn tiếng nói: "Sếp yên tâm, em sẽ phụ trách. Nếu sếp đồng ý, chúng ta có thể trở thành người yêu."

"Bịch", điện thoại rơi xuống, trong phòng yên tĩnh lại, điện thoại vang lên tiếng khóc ỉ ôi quen thuộc.

Trong lòng Tịch Tu hơi hoảng, cậu mở to mắt thì thấy Mục Kiếm vẫn đang giữ vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu, cậu giật nảy mình dời mắt đi, sâu kín thở dài, chỉ sợ là cậu tự mình đa tình mà thôi.

Cậu ủ rũ cụp đuôi, sau đó mới nhìn xuống điện thoại.

Kết quả giây tiếp theo, màn hình điện thoại đã bị Mục Kiếm che lại, cậu chỉ nghe ra tiếng khóc rất quen, hình như là tiếng của cậu thì phải.

Tịch Tu: ??? Chuyện gì đây?

Mục Kiếm nhanh tay nhanh mắt tắt video, tay khẩn trương tới mức ra mồ hôi, anh không thể ngờ, anh được Tịch Tu tỏ tình!

Cho nên...Tịch Tu đang hiểu lầm chuyện gì à?

Mục Kiếm liếm liếm môi, cẩn thận thử: "Cậu nói cậu sẽ phụ trách nghĩa là sao?"

Tịch Tu nghe vậy, lực chú ý từ điện thoại chuyển qua Mục Kiếm, nếu sếp đã nói ra thì không thể tránh né nữa.

Tịch Tu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: "Chính là chuyện tối qua, em nói em sẽ phụ trách."

Mục Kiếm: "??? Tối hôm qua có chuyện gì cơ?"

Tịch Tu cảm thấy khó thở, tại sao Boss lại dùng vẻ mặt không có bất cứ chuyện gì xảy ra để hỏi cậu vậy? Chẳng lẽ sếp muốn cậu thẳng thắn nói ra tất cả luôn à?

Gương mặt đỏ phừng lan tới cổ, Tịch Tu từ bé cứng cỏi biến thành bé thỏ hồng, cậu lắp bắp: "Chính là...là chuyện tối qua chúng ta ở trên giường...khụ khụ, xảy ra chuyện đó."

Nói xong, cậu ngượng ngùng lắm, cậu ước gì mình có thể đào cái hố chôn mình luôn.

Hoàn toàn không thấy đôi mắt Mục Kiếm càng ngày càng sáng, nụ cười càng ngày càng tươi.

Mục Kiếm không biết vì sao Tịch Tu lại tự tưởng tượng ra chuyện bọn họ có tình một đêm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự vui vẻ của anh.

Cùng lúc đó, anh cũng rõ vì sao cậu muốn mua cháo đậu đỏ cho anh ăn, dùng để bổ máu à?

Thì ra bé thỏ của anh cũng thích anh.

Mục Kiếm cười đến mức càn rỡ, anh vội vã nắm tay Tịch Tu quơ qua quơ lại rồi mỉm cười nhìn cậu: "Được nha, được nha, bạn trai, quãng đời còn xin chỉ giáo nhiều hơn!"

Tịch Tu vui vẻ ngẩng đầu lên, dáng vẻ như không ngờ mình có thể theo đuổi được Mục Kiếm dễ dàng như thế, cậu thẹn thùng cười: "Xin chỉ giáo nhiều hơn, bạn trai."

Chậc chậc chậc, làm sao bây giờ? Vẻ mặt đáng yêu đến mức làm tên sói xám như anh muốn nuốt trọn cả người cậu!

Nếu đã là người yêu, vậy ăn luôn chắc không sao nhỉ?

Nghĩ như thế, mắt của Mục Kiếm tối xuống, anh giơ tay nắm chiếc cằm thon nhỏ của cậu, thử hôn một cái.

Vừa non vừa mềm, còn có mùi thơm của đậu đỏ.

Tịch Tu vừa hết đỏ mặt giờ lại đỏ phừng lên lần nữa, đôi mắt lập lòe, xấu hổ không dám nhìn thẳng Mục Kiếm, chân mang dép lê cuộn tròn lên.

"Em như vậy làm anh muốn một ngụm nuốt trọn em luôn đấy!"

Mục Kiếm thì thầm bên tai cậu, giọng nói khẽ khàng đến mức làm Tịch Tu mặt đỏ tai hồng, tiếng khàn khàn làm cậu như bị điện giật, vô cùng kích thích.

Hôm nay là một ngày cực kỳ vi diệu đối với Tịch Tu, cậu có một người bạn trai, còn có―

Khụ, tiếp theo, khụ khụ, Phật nói không thể nói.

Tóm lại sau đó, Tịch Tu nằm liệt trên giường nhìn lên trần nhà, vẻ mặt mê mang, chẳng lẽ không phải cậu ở phía trên à?

Tại sao tình hình có vẻ sai sai?

Mục Kiếm no nê âu yếm ôm thỏ con vào lòng mình, mềm như bông, vô cùng thoải mái.

Anh đúng là một người cực kỳ thông minh tài giỏi mà.

So với sự ngọt ngào của Mục Kiếm và Tịch Tu, thì bên Lâm Nhạc Dương và Trần Cách thê thảm hơn nhiều.

Ban đầu, Lâm Nhạc Dương không biết Trần Cách bị té ngã gãy xương cụt, cho nên sau khi bà Lâm nói cho gã biết Trần Cách nói gã bị Tịch Tu đánh văng xa 10 mét thì gã nghĩ rằng đây là lời nói vô căn cứ, trăm phần trăm là nói xạo.

Đến khi gã có thể xuống giường đi thăm Trần Cách, lại thấy hắn thê thảm nằm trên giường, mắt đỏ au, nhìn thấy gã thì bất lực thút thít lau nước mắt làm cho Lâm Nhạc Dương đau nát tim.

Khó trách Trần Cách sẽ nói lý do đầy sơ hở như thế, Tịch Tu đã làm gì, lại dám đánh nát xương cụt của em ấy!

Thật đáng chết!

Trần Cách nắm tay Lâm Nhạc Dương, khóc lóc kể lể: "Em không nói xạo, Tịch Tu thật sự là tên quái vật, nó đẩy anh văng xa 10 mét, còn em cũng bị nó xô văng xa 3 mét nên mới té ngã gãy xương cụt. Nhạc Dương, anh tin em đi!"

Nhìn hắn đau khổ như vậy, dù Lâm Nhạc Dương có không tin đi nữa thì vẫn phải dỗ hắn nói rằng gã đã thật sự tin hắn.

Trần Cách được an ủi một chút: "Anh phải tin em, vậy thì trước đó em vì bà Lâm, vì Lâm thị mà sửa lại khẩu cung mới coi như không uổng công sức."

Lâm Nhạc Dương khó hiểu, chuyện này có liên quan gì đến mẹ gã cơ chứ?

Trần Cách nói: "Nhạc Dương anh quên rồi sao? Tịch Tu là người của mẹ anh, bây giờ nó đi theo Mục Kiếm, thành trợ lý đắc lực của anh ta, chẳng phải cũng là nước cờ của bà Lâm à?"

Lâm Nhạc Dương bừng tỉnh, vậy mà gã không nghĩ đến.

"Trần Cách, oan ức cho em rồi! Em yên tâm, đợi xong chuyện của Tịch Tu thì anh sẽ nói với mẹ anh giao Tịch Tu cho anh. Đến lúc đó, em muốn trừng phạt nó thế nào thì tùy em!"

Trần Cách nghe vậy, lúc này mới vui vui vẻ vẻ gật đầu.

Nhưng nào ngờ, bọn họ chưa vui vẻ được bao lâu thì nhận được tin khách hàng mà Lâm thị cực lực mời chào đã bị Mục thị cướp mất rồi, mà người có công lớn nhất chính là Tịch Tu.

Lâm Nhạc Dương nghe tin thì tức hộc máu, còn đi chất vấn bà Lâm rốt cuộc có ý gì.

Bà Lâm cũng vội gần chết, lúc ở bệnh viện bà từng có hảo cảm không rõ đối với Tịch Tu, nhưng loại hảo cảm như có như không này cũng không thể khiến bà bao dung rộng lượng với Tịch Tu được.

Đó chính là khách hàng mà Lâm thị đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được đấy!

Mấy hôm nay ông Lâm cực kỳ bực bội, vì việc này mà cả nhà đều không được yên.

Lúc bấy giờ, bà Lâm nghe Lâm Nhạc Dương đến chất vấn mình thì có cảm giác có phải con trai bà bị thiểu năng trí tuệ hay không: "Đầu óc con bị lừa đá à? Sao lại đi hỏi chuyện nực cười thế này."

Bà Lâm tức đến mức thở hổn hển, thậm chí không thèm giải thích.

"Rốt cuộc ai đã nói chuyện nực cười này với con? Nếu Tịch Tu là người của mẹ thì khách hàng đó đã không bị tập đoàn Mục thị cướp mất rồi, ngược lại sẽ ký hợp đồng với Lâm thị chúng ta. Nhạc Dương, tại sao con lại thế này? Từ ngày Trần Cách xuất hiện, IQ của con trực tiếp đem quăng cho chó ăn rồi sao?"

Bà Lâm vô cùng thất vọng, càng nghĩ càng muốn sinh thêm một đứa con trai nữa.

Rời khỏi Trần Cách, não của Lâm Nhạc Dương cũng bắt đầu làm việc, gã cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện trường hợp này thật sự rất thấp.

Nếu Tịch Tu là người của mẹ gã, vậy trước đó Tịch Tu hại gã lên bản tin nóng thì mẹ gã đã sớm bắt Tịch Tu ra nhận lỗi mới đúng.

Chứ không phải để Mục Kiếm mang Tịch Tu đi.

Nếu không bị cướp khách hàng thì Lâm Nhạc Dương sẽ cảm thấy mẹ của gã là người đa mưu túc trí, nước cờ này đi rất chuẩn, dù Mục Kiếm có chết cũng không thể nghi ngờ Tịch Tu.

Nhưng với tình hình này, nhìn thấy ánh mắt thất vọng đến cực điểm của bà Lâm, Lâm Nhạc Dương chỉ biết nín thinh.

"Chuyện của Tịch Tu cũng do Trần Cách nói với con đúng không?"

Bà Lâm ngẩng mặt lên, nhàn nhạt hỏi.

Lâm Nhạc Dương vội vàng phủ nhận, sợ bà Lâm càng có ấn tượng xấu hơn với Trần Cách.

Nhưng cũng vô dụng, vừa thấy Lâm Nhạc Dương như vậy thì trong lòng bà Lâm đã hiểu rõ tất cả.

Quả nhiên là cậu ta!

Tên Trần Cách này không thể để lại!

Bà Lâm rũ mắt, trong con ngươi nảy sinh ác độc, trước khi bà thành công mang thai thì không thể phế đi Lâm Nhạc Dương.

Lâm Nhạc Dương không biết suy nghĩ của bà Lâm, chỉ cho rằng gã đã thành công giải thích, gã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nhịn không được trách Trần Cách có suy nghĩ lạ đời.

Nếu không thì Tịch Tu đã không thể cướp được khách hàng của Lâm thị bọn họ rồi.

Tập đoàn Lâm thị xảy ra chuyện lớn thế này, đương nhiên Lâm Nhạc Dương không thể khoanh tay đứng nhìn, gã bắt đầu dùng toàn lực tập trung xử lý công việc.

Có muốn không tập trung cũng không được, bởi vì ông Lâm có một đứa con trai ngoài giá thú, chính là người đã đi hẹn hò với thiên kim nhà họ Chương lần đó.

Lâm Nhạc Dương bỗng thấy nguy hiểm, tuy gã chắc rằng Lâm thị sẽ là của gã nhưng dù sao cũng khó lòng đề phòng được đứa con riêng.

Vì thế thời gian gã đi thăm Trần Cách cũng càng ngày càng ít đi, một lòng tập trung cho sự nghiệp.

Thương gân động cốt 100 ngày, một mình Trần Cách ở bệnh viện rất nhàm chán, lại không có người nào bên cạnh mình nên hắn cảm thấy ngày tháng trôi qua vô cùng khó khăn.

Có một ngày, Tịch Tu đi theo Mục Kiếm tham gia một buổi tiệc tối.

Hôm đó, hai người còn bắt gặp người nhà họ Lâm.

Ông Lâm không chỉ mang theo Lâm Nhạc Dương mà còn mang theo đứa con riêng, có thể nói đã giẫm đạp mặt mũi của bà Lâm và Lâm Nhạc Dương không thương tiếc.

Tịch Tu khá ngạc nhiên: "Trong trường hợp này mà lại mang theo con riêng, không thích hợp lắm nhỉ?"

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Mục Kiếm đã sớm điều tra đứa con trai riêng đó.

Là con trai do người phụ nữ ông Lâm thật sự yêu sinh ra, mặc dù là con riêng nhưng rất được ông Lâm coi trọng. Vì để tránh đứa con trai này chịu sự tổn thương nào, có thể nói ông Lâm đã hao tổn tâm huyết vô cùng. Nếu không phải lần này ông ta chủ động dẫn người tới, thì Mục Kiếm cũng không biết ông ta còn có một đứa con trai lớn chừng này.

"Sắp có trò hay của Lâm Nhạc Dương để xem rồi!"

Tịch Tu buồn cười, cậu lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, cực kỳ vui vẻ khi thấy Lâm Nhạc Dương bị xui xẻo. Còn về đứa con riêng đó à, Tịch Tu không có cảm giác gì, đối với cậu thì ông Lâm chỉ là một người xa lạ.

Ngược lại, cậu có hảo cảm với bà Lâm hơn ông Lâm nhiều.

Có lẽ do trong giấc mơ, lần đầu tiên cậu thấy bà Lâm cởi bỏ sự ưu nhã của một quý bà mà điên cuồng gào khóc.

Cho dù có trộn lẫn những tính toán khác, chứ không đơn thuần vì cậu chết mà khóc ròng.

Tịch Tu không phải người tiêu cực, vì thế sau khi sống lại cậu vẫn có thể vui vẻ như thế này.

Vào lúc Mục Kiếm và Tịch Tu châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, bà Lâm lẫn trong đám quý bà cũng đã nhìn thấy cậu.

Trong khoảng thời gian này, bà Lâm trải qua rất nặng nề.

Đứa con riêng mà bà luôn không thèm để tâm, thế mà là con trai của mối tình đầu của ông Lâm, như vậy thì vị trí của đứa con riêng này sẽ không giống người thường rồi.

Nhất là khi đứa con đó dưới sự bày mưu tính kế của ông Lâm đi hẹn hò với thiên kim nhà họ Chương, mà không phải lén lút ôm đùi nhà họ Chương như bà vẫn nghĩ.

Hai chuyện này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Càng đừng nói đến việc, dạo gần đây ông Lâm bắt đầu mang đứa con riêng đó đến công ty mình.

Đừng nói Lâm Nhạc Dương, ngay cả tinh thần bà cũng luôn trong tình trạng bị stress, chuyện mang thai cũng bị vứt qua một xó.

Nếu trong thời điểm then chốt này mà mang thai, chưa nói đến đứa con sau của bà, chỉ sợ ngay cả Lâm Nhạc Dương cũng sẽ bị chèn ép.

Bà Lâm rất đau đầu, càng đau đầu hơn là năng lực của đứa con riêng đó khác xa so với Lâm Nhạc Dương, đáng sợ hơn nó còn tâm cơ nhiều hơn so với Lâm Nhạc Dương.

Chỉ cần tùy tiện nói lời nào, làm chút gì đó đều có thể khiến Lâm Nhạc Dương tức sôi máu, đứng trước mặt ông Lâm thì luôn đàng hoàng đứng đắn, làm ông Lâm ngày càng thất vọng đối với Lâm Nhạc Dương.

Bà Lâm tuy có lòng nhưng không giúp được gì, sao bà lại sinh ra một đứa con vụng về đến vậy chứ? Nếu không có mấy đứa con riêng này, thì với năng lực của Lâm Nhạc Dương hoàn toàn có thể kiểm soát Lâm thị, nhưng trên đời không có chữ 'NẾU'.

Nếu không phải ban đầu Lâm Nhạc Dương vì Trần Cách mà gây chuyện lớn, lên hẳn bản tin nóng thì ông Lâm cũng sẽ không nhân cơ hội công khai đứa con riêng này.

Nói qua nói lại, cũng là do bản thân Lâm Nhạc Dương quá vô dụng.

Tuy vậy, trên mặt bà Lâm vẫn giữ nụ cười tươi rói, dù nghe vài quý bà khác bóng gió châm chọc hoặc đồng tình nhưng vẫn giữ được sự ưu nhã như cũ.

Chỉ có chính bà mới biết trong lòng bà đang uất ức và tức giận đến mức nào.

"Xem kìa, đó không phải là Mục tổng của tập đoàn Mục thị à? Đúng là tuổi trẻ tài cao. Cậu thanh niên đứng bên cạnh là Tịch Tu, nghe nói đó là người đã cướp khách hàng kia của Lâm thị vào khoảng thời gian trước, đúng là vừa tài giỏi vừa đẹp trai."

"Còn không phải à? Nghe nói Mục tổng có thể đào được người tài như vậy là vì Tịch Tu có mâu thuẫn với Lâm Nhạc Dương của Lâm thị, khiến cậu ta nhặt được của hời."

"Ối chà, bà Lâm, chuyện này là thật hay giả thế?"

Vài quý bà không ưa gì bà Lâm bắt đầu kẻ xướng người họa, trào phúng nhìn bà, cảm thấy vô cùng hả dạ.

Trước đây, Lâm Nhạc Dương được giới quý bà đánh giá rất tốt, về bề ngoài thì anh tuấn phóng khoáng, về năng lực thì đã lên làm tổng giám đốc Lâm thị, chờ đến khi ông Lâm nghỉ hưu thì gã chính thành người cầm quyền đời tiếp theo.

Nhưng từ sau khi Lâm Nhạc Dương liên tục bị đưa lên tin nóng, lại liên quan đến pháp luật muốn giết người quăng xuống biển thì hảo cảm của giới thượng lưu đối với gã đã tụt dốc không phanh, nhất là khi biết được gã vì một người đàn ông nên mới phạm tội thì mọi người càng cảm thấy gã đã hết xài.

Chơi đàn ông hay đàn bà thì đều không sao cả, nhưng giới thượng lưu chưa từng có ai bị đưa lên bản tin, bị thay phiên cười nhạo.

Cũng khó trách ông Lâm bắt đầu đào tạo đứa con riêng.

Bà Lâm nâng ly rượu vang đỏ nhàn nhạt cười: "Trong thương trường có thua có thắng, chỉ là bình thường mà thôi. Công ty của nhà bà Lý trước đó không phải cũng bị Mục thị cướp đi vài khách hàng cũ à? So với Lâm thị của chúng tôi, tôi cảm thấy bà vẫn nên lo lắng cho bản thân mình thì tốt hơn."

"Dù sao thì, Lý thị nhà bà cũng đã sắp sập, nếu mất thêm vài khách hàng nữa thì sợ nhà bà không gồng nổi nữa đâu."

Sắc mặt bà Lý cứng đờ: "Bà...bà đừng đắc ý, tôi chống mắt xem sau này bà thế nào."

Nói xong, bà ta đùng đùng xoay người rời đi, một đám quý bà đi cùng bà ta cũng nối đuôi đi theo.

Các quý bà có mối quan hệ tốt với bà Lâm nói: "Coi cái mặt tiểu nhân đắc chí của bả kìa, rõ ràng biết mỗi lần đụng bà đều bị bà cà khịa mà cứ thích đâm đầu vào."

Bà Lâm cười nhạt: "Có lẽ thích bị ngược đó."

Các quý bà nhã nhặn che miệng cười, có người nói: "Nhưng tình hình bây giờ đúng là bất lợi với bà thật."

Bà Lâm đương nhiên biết điều này, trong lòng bà cũng rất nôn nóng nhưng không thể tự làm mình rối loạn.

"Nói cũng lạ, sao tôi cảm thấy cái cậu kêu Tịch Tu đó nhìn rất giống bà! Nhìn cậu ta, tự dưng tôi lại muốn cười."

Một quý bà khác tiếp lời: "Tôi cũng vậy, con ruột không giống bà, nhưng người lạ lại nhìn giống bà lắm đấy."

Bà Lâm giật mình, bà cũng nhìn sang, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tịch Tu, thấy cậu đang nhìn bà, cậu nâng ly rượu lên, nở nụ cười ngoan ngoãn vô cùng. Một đám quý bà nhìn thấy thì rên rỉ: "Nhìn ngoan ngoãn nghe lời quá đi! Nếu tôi có đứa con như vậy thì tốt quá rồi."

"Chứ còn gì nữa? Vừa ngoan vừa nghe lời, năng lực lại vô cùng xuất sắc."

"Nghe nói là trẻ mồ côi, có bản lĩnh thế này đúng là không dễ dàng gì."

"Chứ sao nữa."

......

Mục Kiếm không có ác cảm gì với những người khác trong nhà họ Lâm, nhắm vào Lâm thị chỉ vì ghét tên ngu ngốc Lâm Nhạc Dương mà thôi.

Lúc này thấy Tịch Tu nâng ly rượu rồi cười với bà Lâm ở cách đó không xa thì nhíu mày, vừa nãy ông Lâm mang theo đứa con riêng và Lâm Nhạc Dương đến đây, Tịch Tu cũng không có thái độ này.

Sao lại có thái độ khác biệt với bà Lâm như thế chứ?

Anh nhìn hai người có gương mặt khá giống nhau, không biết người khác có thấy giống không nhưng anh thật sự cảm thấy như vậy.

Bởi vì là một đôi với Tịch Tu, mỗi ngày đều sống trong hủ mật nên Mục Kiếm cũng tạm thời bỏ qua việc này.

Bây giờ nhìn thấy bà Lâm, anh lại lần nữa thắc mắc.

Anh đã gọi người đi điều tra, tin là rất nhanh sẽ có kết quả.

Có điều mọi việc vẫn chưa rõ ràng nên Mục Kiếm cũng không nói cho Tịch Tu biết, đỡ mắc công cậu suy nghĩ nhiều rồi lại thất vọng.

Vì vậy anh chỉ miệng tiện nói đùa với Tịch Tu: "Sao nào? Phát hiện em với bà Lâm rất giống nhau à?"

Không ngờ Tịch Tu thật sự gật đầu, lúm đồng tiền hiện ra: "Ừ, đúng vậy! Em đã từng mơ thấy bà ấy."

Mục Kiếm nghe vậy, lập tức chua loét: "Sao em không mơ thấy anh?!"

Tịch Tu buồn bã nói: "Nhưng em đâu thể nào kiểm soát giấc mơ được chứ!"

Mục Kiếm cười ha ha, anh chỉ muốn trêu chọc Tịch Tu thôi.

Lúc hai người đang nói chuyện thì bà Lâm đã đi tới, càng đến gần Tịch Tu, bà càng cảm thấy tim bà đang nhảy nhót, tâm trạng này khó mà hiểu được, khiến bà càng nhìn Tịch Tu càng thêm yêu thích.

"Bà Lâm, chào buổi tối!"

Tịch Tu mắt sáng rực, nở nụ cười rất moe, bà Lâm nhìn cậu như vậy bỗng nhớ lại thời gian bà vừa mới mang thai Lâm Nhạc Dương, lúc ấy bà rất khao khát dáng vẻ con mình khi lớn lên sẽ giống Tịch Tu như thế này.

Kết quả càng lớn càng làm bà thất vọng.

Lại nói, càng nhìn Tịch Tu, bà Lâm càng không còn ác cảm với việc cậu đã đào khách hàng của bà nữa, thậm chí cảm thấy cả Lâm thị mà không đấu lại một cậu bé vừa mới đi làm, thật sự quá vô dụng.

Ba người cùng trò chuyện một lát, bà Lâm càng tiếp xúc với Tịch Tu thì càng thích.

Thậm chí còn có suy nghĩ nếu cậu là con trai bà thì tốt rồi.

Cuối cùng vẫn do Lâm Nhạc Dương đen mặt mang bà đi.

Trong mắt gã, Tịch Tu và Mục Kiếm chính là kẻ thù không đội trời chung, bà Lâm lại vui vẻ nói chuyện với kẻ thù của gã, chính là muốn làm gã ngột ngạt.

"Mẹ, mẹ bị gì vậy? Biết rõ Mục Kiếm và Tịch Tu có thù với con mà mẹ còn nói chuyện vui vẻ với bọn nó như thế à?"

Chưa kể, chuyện Mục Kiếm và Lâm Nhạc Dương cạnh tranh với nhau, ông Lâm và bà Lâm đều biết. Mặc dù không biết vì sao hai người họ bắt đầu đấu đá từ thời cấp 3 cho đến giờ, nhưng cạnh tranh như vậy cũng giúp Lâm Nhạc Dương cố gắng phấn đấu nên hai người cũng không thèm quan tâm.

Nhưng thấy Mục Kiếm càng ngày càng giỏi mà Lâm Nhạc Dương lại càng ngày càng xuống dốc, điều này làm cho vợ chồng Lâm thị rất hụt hẫng.

Bà Lâm nghe Lâm Nhạc Dương nói xong cũng không để trong lòng, dù là bạn bè hay kẻ thù thì ngoài mặt mọi người đều phải giả vờ vui vẻ chứ.

Không có ai như Lâm Nhạc Dương vậy, tỏ vẻ ra mặt mày là kẻ thù của tao làm người ta nhìn thấy ái ngại, tao nhìn mày là khó chịu, không muốn bạn bè hay người thân trong nhà tao nói chuyện với mày.

Tưởng mình là học sinh tiểu học à?

"Thật là, chỉ là đứa con rơi không ai cần mà thôi."

Lâm Nhạc Dương tức giận bất bình, ngay cả gã cũng phát hiện, từ sau vụ việc với Tịch Tu thì cuộc sống thuận buồm xuôi gió bình yên sóng lặng của gã bắt đầu đầy rẫy sự bấp bênh.

Bà Lâm không ngờ con mình lại nói ra những lời này, bà trực tiếp đi tìm đám chị em của bà, đám chị em thấy bà còn cười nói: "Lúc nãy khi bà đứng chung với Tịch Tu, nét cười của hai người nhìn rất giống nhau, không biết còn tưởng hai người mới là mẹ con ruột ấy!"

Bà Lâm cũng cười theo, có lẽ người khác chỉ nói đùa nhưng bà lại để chuyện này trong lòng, hơn nữa còn tìm cơ hội lấy tóc của Tịch Tu.

END CHƯƠNG 24.

Editor: Bà tác giả truyện này buồn thì viết ngắn, vui thì viết dài, chương trước mới hơn 3000 chữ, chương này gần 7000 chữ, cạn lời~ T-T