Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 8: Bục Giảng





Edit: Mị Mê Mều
Chỉ là...!ai tin chứ?
Người như Trần Thù Quan, trông áo mũ chỉnh tề, thanh tâm quả dục, điệu bộ bình thường cứ như ông hòa thượng ở tuổi xế chiều, trừ thí nghiệm ra thì giống như không để tâm đến thứ gì, tình yêu trần thế càng không có một chút liên quan nào đến anh.

Nếu không phải Mạnh Sơ có ký ức kiếp trước, cộng thêm sự hung hãn, thô bạo ở trên giường khi người này cởi quần áo thì e là cô cũng sẽ nghĩ như vậy.

...!
Làm thế nào Mạnh Sơ cũng không ngờ được Trần Thù Quan sẽ ngông cuồng, bỉ ổi đến thế.

Trên tay cô cầm chất xúc tác H2SO4 đậm đặc, đang chờ hướng dẫn của anh để thêm vào dụng cụ tách nước thì bỗng nhiên, hơi thở gấp gáp, suýt chút nữa cầm không vững lọ chứa hóa chất.

Bởi vì phía sau cô, một bàn tay tập kích bất ngờ, không chờ cô phản ứng lại thì bàn tay kia đã vén một góc áo hoodie của cô lên.

Từ dưới lên trên, ung dung không vội vã, dao động trên mông cô cách lớp quần legging và quần lót mỏng manh.


Mạnh Sơ nghiêm túc suy tư về kết cục ném lọ chất lỏng có tính ăn mòn cực cao này vào mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

"Khi nhỏ H2SO4 đậm đặc vào phải vừa lắc vừa nhỏ thêm, để axit sunfuric có thể nhanh chóng trung hòa hỗn hợp, tránh cacbon hóa cục bộ." Trần Thù Quan nghiêng người đến gần cô một chút, nhưng giữ vững khoảng cách hợp lý.

Các sinh viên bên dưới bị ngăn cách bởi bục giảng trên cao, thứ họ nhìn thấy chính là dáng vẻ đứng đắn, hướng dẫn sinh viên một cách nghiêm ngặt trước sau như một của Trần Thù Quan.

Nhưng bây giờ mơ hồ xuất hiện cảm giác "tướng phu thê" là xảy ra chuyện gì?
Không ai biết một giây trước Trần Thù Quan đã đóng máy khuếch đại âm thanh bên hông, đang vân vê bờ mông cong xinh đẹp của Mạnh Sơ, khàn giọng nói: "Đừng lộn xộn, nhìn thấy camera trên bàn không? Nó kết nối với màn ảnh lớn phía sau, chỉ có vị trí này của em là góc chết."
Mạnh Sơ lập tức cứng đờ.

Trần Thù Quan ung dung khống chế cô gái nhỏ, hài lòng xoa nắn phần thịt mềm mại ở mông cô, anh cảm thấy điểm táo bạo, nóng nảy dưới đáy lòng không biến mất, ngược lại tăng vọt lên.

Anh nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp mà căng thẳng của cô gái.

Song, tay anh vẫn không hề có ý định dừng lại, đầu ngón tay vén quần lót của cô lên, chậm rãi trượt dọc theo xương cùng của cô mà xuống.


Lướt qua giữa hai chân, đóa hoa phía sau yếu ớt khép chặt, trong nháy mắt chạm vào hoa huy*t mềm mại, anh dừng lại trong phút chốc.

Tiếp theo, toàn bộ lòng bàn tay phủ kín lên, bao lấy cánh hoa vẫn chưa hết sưng, nơm nớp lo sợ bị người khác "cắm" hơn nửa đêm trong lòng bàn tay, thậm chí dùng lực chọc chọc vào hạt châu đang ẩn nấp một cách ác liệt.

Chân Mạnh Sơ mềm nhũn, gần như không giữ vững cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm màu đỏ ửng, mồ hôi giữa trán vẫn không ngừng tuôn ra.

Anh ngừng tay, cảm thấy quần lót này vô cùng vướng bận, tay kéo nhẹ, quần lót của cô gái bị cởi ra, lỏng lẻo treo ở giữa đùi.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Tất cả những chuyện này đương nhiên không giấu được cô nghiên cứu sinh cùng ở trên bục giảng.

Cô ấy hoàn toàn hóa đá, kinh ngạc mà nhìn vị giáo viên hướng dẫn điềm tĩnh không ham muốn, đem đôi tay thon dài, vốn sinh ra để thí nghiệm, luồn vào quần áo con gái nhà người ta!
Nhìn dáng vẻ lông mi của cô gái nhỏ khẽ run rẩy, quần lót bị kéo xuống một nửa, cô ấy quả thật không dám tưởng tượng, rốt cuộc bàn tay kia đang làm gì bên trong.

Trần Thù Quan nhạy bén nhận ra ánh mắt cô ấy, anh liếc mắt, cô ấy lập tức cúi đầu, cảm thấy không cách nào nhìn thẳng vị giáo viên hướng dẫn đứng ở thần đàn này của mình.

Đúng là mặt người dạ thú!
Cô bé này trông mới bao lớn chứ!
Hết chương 8.


— QUẢNG CÁO —