“Sao bố lại ở đây?” Minh Ngọc cùng bố mình đến quán cafe cạnh bệnh viện, An Khánh đã rời đi. Lý Minh Ngọc ngại ngùng lên tiếng, mắt không tự chủ liếc nhìn Lý Tuấn. Bố cô đã già hơn trước, tóc bạc hơn, nhưng ánh mắt ông nhìn cô vẫn không thay đổi, ông vẫn xem cô là con gái, điều đó khiến cô vừa vui vừa buồn.
“Bố đã xem tin tức, sau đó liền lên tàu đến đây!” Lý Tuấn mỉm cười, đuôi mắt đầy vết nhăn nụ cười hiền hậu. Ông ngắm cô gái đối diện, đây là con gái ông, đứa con ông luôn ngày đêm mong nhớ dù nó đã từng bỏ rơi ông, nhưng đối với nó ông không oan trách mỗi đêm luôn mong nó sống hạnh phúc và bình an!
“Bố vẫn sống tốt chứ?” Hít sâu kìm nén nước mắt, Minh Ngọc cảm thấy cổ họng đau rát, cô hỏi sang chuyện khác, sợ bố mình sẽ hỏi đến chuyện mẹ cô!
“Bố đã tái hôn với dì Trương, hiện giờ bố sống rất tốt.” Lý Tuấn không giấu diếm, ông muốn Minh Ngọc biết ông sống tốt, để cô không phải áy náy về chuyện ngày xưa!
Lý Minh Ngọc cố mỉm cười nhìn ông, lòng đau thắt, nhưng lại thấy an tâm vì thời gian qua bố cô có người chăm sóc. Nụ cười của cô khó coi hơn cả khóc, cô nghĩ đến khi bé, lúc bố đi làm sẽ cõng cô theo, bố cô khuân vác đồ cho một số cửa tiệm ở chợ, lần nào xong việc cũng mồ hôi đầy người mệt đến thở không ra hơi, nhìn thấy bố như thế́, cô chủ động không cho bố cõng nắm tay bố bước đi, nhưng bố lại không đồng ý lần nào cũng xoa đầu cô bảo: công chúa của bố sao có thể đi bộ chứ? Nào để bố cõng con! Ông luôn như thế, việc nào ông có thể, sẽ không bao giờ để cô làm.
Hay lúc tiểu học, cô nhìn thấy bạn bè mỗi khi đến lớp ai nấy đều có bánh kẹo đầy cặp, còn cô, chẳng có gì ngoài hộp cơm trưa mà bố đã chuẩn bị. Cô giận bố, chiều hôm đó, cô đã khóc nháo một trận, đòi quà bánh như các bạn khác, bố cô im lặng như đang có điều suy nghĩ rồi đến bên dỗ dành cô, sau ngày hôm đó cô được như mong ước, chỉ là mỗi đêm cô trước khi đi ngủ cô không thể gặp bố. Cho đến khi học cấp hai, cô mới biết bố là vì cô mà phải làm thêm (tg: thật có lỗi sức mk có hạn, k thể viết cảm động hn T_T). Bố cực khổ như thế, xem cô là tất cả, mọi việc đều nghĩ cho cô, nhưng nhìn xem, cô chưa từng nghĩ cho bố mình! Có lẽ chút hiếu thuận cuối cùng cô dành cho ông là chuyện cô ra đi. Một phần nguyên nhân cô theo mẹ vì giảm bớt gánh nặng cho bố mình, cô không hoàn toàn chỉ vì tiền tài danh lợi!
Nghĩ đến đây, Minh Ngọc không kìm được bật khóc, cô vươn tay nắm chặt đôi tay nhăn nheo chai sạn của Lý Tuấn trên bàn, cúi gầm mặt nức nở:
“Bố ơi, con sai rồi! Con bất hiếu, đến bây giờ vẫn còn khiến bố lo lắng... Con phá nát gia đình người ta, kết quả hôm nay chính là báo ứng ông trời cho con!”
“Minh Ngọc, về nhà đi con! Về cùng bố!” Lý Tuấn hốc mắt đỏ hoe, nhìn con gái như thế ông không kìm lòng được. Ông vốn nghĩ, mình sẽ không bao giờ được gặp lại con bé, nên ông sớm đã không còn ôm hy vọng con gái sẽ về bên ông, hằng đêm chỉ biết ngắm con gái qua những tấm ảnh, lúc đầu luôn đau như cắt ruột cắt gan, sau đó như đã quen dần, ông có thể cười mỗi khi xem ảnh hay nghĩ đến con bé. Cho đến hôm nay khi đọc được bài báo "An đại tiểu thư của An gia_ An Thiên Vy đẩy ngã mẹ kế_ Lạc Tuệ Mẫn" vốn không phải người hứng thú hóng những chuyện này, nhưng ông lại xem nó, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh trên báo, trông ảnh là một cô gái trẻ đứng đối diện hai người khác, khung cảnh hình như là ở bữa tiệc sang trọng nào đó. Nhưng đây không phải điều khiến Lý Tuấn chú ý, điều thu hút ông chính là hai người đối diện cô gái trẻ tuổi kia, ông quen họ, ông biết họ... Họ không ai khác chính là vợ và con gái ông! Đôi tay cầm báo run rẩy, đôi mắt đầy đau thương sau khi đọc xong bài báo. Lý Tuấn bấy giờ chỉ có ý nghĩ trong đầu: Làm sao bây giờ? Chuyện như thế này, Minh Ngọc một mình sẽ ổn chứ?. Rồi bất chợt một suy nghĩ khác loé ra, hay ông lần này sẽ khuyên con gái quay về? Ông không có đủ kiên định và can đảm để quyết định có làm điều đó hay không. Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy con gái mình như thế này ông đã hạ quyết tâm nói ra lời vừa rồi!”Con...bố đang hạnh phúc, con không muốn lại gây phiền phức cho bố!” Minh Ngọc kinh ngạc nhìn Lý Tuấn, đầu tiên là vui mừng vì lời bố, nhưng sau đó lại nhớ đến bây giờ bố đã có cuộc sống riêng, cô đành ấp úng nói lời từ chối!
“Con biết dì Trương trước đây rất thích con mà! Dì ấy sẽ không phản đối, con hãy tin bố!” Lý Tuấn đáp, ông và dì Trương sống cùng nhau vì cả hai khá giống nhau, một người vợ con bỏ đi, một người thì là goá phụ. Cả hai hằng ngày bên nhau như đôi bạn già, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong ngày, hay đơn giản là cùng nhau ăn bữa cơm để không ai cảm thấy lẻ loi.
“Còn mẹ thì sao?” Minh Ngọc đương nhiên vui mừng vì lời bố, nhưng cô nghĩ đến mẹ, mẹ có lỗi với bố rất nhiều, dù nói sao cô vẫn không thể để mẹ một mình!
“Bố không trách mẹ con. Mẹ con bỏ đi một phần cũng do bố không có khả năng cho mẹ con một cuộc sống tốt. Ngược lại bố phải cảm ơn mẹ con vì đã mang con đến! Bố sẽ chăm sóc hai mẹ con!” Lý Tuấn đem những lời thật lòng nói ra.
“Bố...con...con có thai.” Minh Ngọc bật khóc, cô sợ mình sẽ làm bố mất mặt với mọi người, cô không muốn giấu bố, nếu bố thật không thể chấp nhận cô cũng sẽ không oán trách bố cô!
Lý Tuấn giật mình ngây ngốc mất giây, ông thật không biết mình đã gâyra tội nghiệp gì để con gái mình phải gánh chịu như bây giờ! Ông biết Minh Ngọc nghĩ gì, đau lòng nói:
“Nếu thế bố càng phải đưa con về cùng. Làm mẹ đơn thân không phải chuyện dễ dàng, có bố và dì Trương con sẽ ít vất vả hơn!”
Lý Minh Ngọc chẳng thể nói được gì đơn giản gật gật đầu, nhưng sau đó lại nghĩ đến An Thiên Vy liền nói với Lý Tuấn:
“Bố, chờ hai ngày nữa con se theo bố quay về, con còn một số việc, cả việc xin lỗi người mà con và mẹ đã nợ họ!”
***
Sáng hôm sau, Lý Minh Ngọc bước vào thang máy của một chung cư cao cấp. Trước khi đến cục cảnh sát giải quyết chuyện kia, cùng gặp mặt An Thiên Vy, cô còn muốn gặp một người khác. Người đã gây ra sự việc này _ Trang Vân Tịch, nhưng khi cô vừa ra khỏi thang máy đã nghe tiếng cãi nhau, và bất ngờ hơn khi cô nhìn thấy Trang Vân Tịch đang lớn tiếng với một chàng trai ngoại quốc ( b.ấy chưa gặp D.Thần bao giờ).
Duật Thần nhìn cánh cửa trước mặt, nhấn chưông lòng không rõ tư vị gì. Một lúc sau, cửa bật mở chào đón anh là nụ cười rạng rỡ của Trang Vân Tịch, Duật Thần lịch sử mỉm cười đáp lại. Trang Vân Tịch né sang một bên nhường lối cho anh vào trong, nhưng anh bất động không có ý bước đi. Trang Vân Tịch nhíu mày không vui cô ta không hy vọng anh đến đây vì An Thiên Vy, nén tâm trạng buồn bực, cô ta lên tiếng:
“Sao anh không vào?”
“Em tận mắt thấy Thiên Vy đẩy bà Lạc?” Duật Thần không trả lời Trang Vân Tịch mà lại hỏi, anh chăm chú nhìn vào mắt cô ta.
Trang Vân Tịch sững người khi nghe lời anh vừa nói, bàn tay đặt trên nắm cửa siết chặt, thất vọng tràn đầy trong lòng không ngờ anh đến chỉ để hỏi về chuyện của An Thiên Vy. Cũng phải thôi, họ đang yêu nhau, anh đến đây vì An Thiên Vy cũng là chuyện thường. Nhưng Duật Thần lại hỏi như thế chẳng phải nói quá rõ anh nghi ngờ cô ta sao? Vì sao anh lại nghi ngờ cô ta? Rõ là cô ta và anh yêu nhau lâu hơn An Thiên Vy! Tại sao anh lại nghi ngờ cô ta? Trang Vân Tịch thật không ngờ sẽ có ngày này, khẽ cười đáp:
“Vì sao anh lại hỏi thế? Anh đến chỉ để hỏi em về chuyện này thôi sao?””Anh không tin Thiên Vy sẽ làm thế!” Duật Thần mỉm cười, ánh mắt cũng nhu hòa hơn.
“Tin? Anh và cô ta yêu nhau chưa đến sáu tháng, trong khi em và anh yêu nhau đã ba năm! Là ba năm thế mà giờ anh lại nghi ngờ em? Anh nói đi! Rốt cuộc em thua cô ta ở điểm nào mà anh lại tin cô ta hơn em!” Trang Vân Tịch không thể bình tĩnh được nữa, nhìn ánh mắt, nụ cười ấm áp của anh, cô ta đã biết anh đang nghĩ đến An Thiên Vy! Cô ta không cam tâm, cô ta có thua kém An Thiên Vy điểm nào chứ?
“Trang Vân Tịch! Em điên đủ chưa, chuyện này chẳng liên quan gì đến sáu tháng hay ba năm gì cả! Anh có thể mặc kệ em vu oan ai nhưng Thiên Vy là bạn gái anh” Duật Thần quát, đây cũng là lần đầu anh cư xử thô lỗ với người khác giới, dù không muốn nhưng cách suy nghĩ của Trang Vân Tịch khiến anh tức giận.
“Em cũng là bạn gái anh...” Trang Vân Tịch hơi bất ngờ vì Duật Thần lớn tiếng với cô, anh trước giờ chưa từng nổi giận với cô, từ lúc yêu nhau cho đến lúc tay anh cũng không lớn tiếng với cô ta. Thế mà giờ... Trang Vân Tịch vỗ ngực nói, nhưng lại bị Duật Thần ngắt lời.
“Đã từng, đó là chuyện quá khứ rồi! Mong em nhớ kỹ điều này!” Duật Thần lạnh mặt cắt lời cô ta, anh nhấn mạnh từng câu trong lời mình để cô gái trước mặt có thể nhớ kỹ điều đó.
“Anh... lúc đó em nhất thời tức giận...anh biết đó em khi đó quá áp lực, từ việc học cho đến một vài bộ phim em tham gia khi đó, anh lại không bên cạnh em, không thường xuyên gọi điện quan tâm em, anh quá thờ ơ khiến em nhất thời...là nhất thời nóng giận nên mới nói lời chia tay!” Trang Vân Tịch bắt lấy tay Duật Thần khóc lóc, ngập ngừng giải thích mọi chuyện.
“Tôi không phải bù nhìn, hoặc một thằng ngu chờ đợi em, tôi cũng chẳng cao cả tha thứ cho em sau những chuyện em làm ở nước ngoài lúc du học!” Duật Thần gỡ tay cô ta ra khỏi người mình, anh cảm giác tồi tệ hơn bao giờ hết khi tình cảm của mình lại bị xem nhẹ thế này. Nghĩ đến điều này, khuôn mặt lại càng tối hơn, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn:
“Em nghĩ rằng tôi không biết những vai diễn kia em dùng gì để đổi nó hay sao?”
Trang Vân Tịch bị anh đẩy lùi về sau, cô ta nhưng bị đánh vào mặt bởi những lời nói từ anh. Anh xem thường cô sao? Nếu thế cô ta cũng sẽ để người anh yêu bị mọi người xem thường! Cô ta bật cười mặc nước mắt tuôn rơi, nhìn Duật Thần giọng đầy thách thức:
“Thế thì sao? Tôi dùng thân thể để đổi danh tiếng đã làm sao? Tôi dơ bẩn thế đấy, anh kinh tởm sao? Cô người yêu của anh cũng chẳng hơn gì tôi đâu! Sắp tới đây cô ta còn có thể ngồi tù đấy, cho dù không lâu nhưng cũng đủ khiến cô ta nhận được sự khinh bỉ của người đời!”
“Sẽ không!” Duật Thần nhìn Trang Vân Tịch bằng ánh mắt phức tạp, anh kiên định thốt ra hai từ chắc như đinh đóng cột. Khiến Trang Vân Tịch cười lạnh:
“Có đấy, chỉ cần dựa vào lời khai của tôi!”
Lần này đến Duật Thần phải bật cười, mặc cho Trang Vân Tịch không hiểu được nụ cười của anh có ý gì, anh xoay người bước đi. Anh tin tưởng Thiên Vy không hại người, anh tin anh trai Thiên Vy sẽ có cách giúp cô ra ngoài nên anh không lo gì cả, lần này đến đây nguyên nhân chính và duy nhất là để xác định Trang Vân Tịch là thật cố ý vu oan Thiên Vy, hay chuyện còn ẩn tình gì. Nhưng lời vừa rồi của cô ta, dựa vào hiểu về cô ta, khiến anh nhận ra đ ây sớm đã không còn là cô gái theo đuổi mình ngày xưa nữa. Có lẽ từng nghĩ Trang Vân Tịch đặt chân đến nơi đó, cô ta đã thay đổi, cả tình cảm giữa bọn họ cũng thế mà chết dần.
Lý Minh Ngọc đến đúng lúc Trang Vân Tịch khóc lóc, cô nép người lặng nghe tất cả, cho đến khi chàng trai kia bỏ đi, cô nhìn Trang Vân Tịch bất động ở đó nhìn theo chàng trai bước đi mà khóc lặng, lòng nảy sinh chút đồng tình, bước về phía cô ta. Trang Vân Tịch thất thần không nhận ra có người đang đến gần mình, cho đến khi người kia lên tiếng đánh thức cô ta:
“Đừng cố chấp như vậy, những thứ không phải là của cô sẽ chẳng bao giờ là của cô!”
“...” Trang Vân Tịch lẳng lặng nhìn Lý Minh Ngọc không đáp.
“Tôi không muốn thấy thêm một cô gái hủy cả cuộc đời mình vì những thứ không thuộc về mình như tôi!” Lý Minh Ngọc nhìn thấy Trang Vân Tịch không có ý định đáp lời, cũng mặc cô ta có nghe hay không, cô nói tiếp:
“Đường lui cuối cùng cho cô, đến sở cảnh sát đổi lời khai đi!”
“Không!” Trang Vân Tịch thẳng thừng từ chối, cô ta cười khẩy nói:
“Không phải cô luôn muốn phá huỷ cô ta sao? Sao giờ lại buông tay?”
“Trước đó là tôi sai, tôi quá mù quáng. Bây giờ tôi đã thông suốt, tôi sẽ rời khỏi đây, nhưng trước khi đi tôi sẽ rửa tội cho Thiên Vy. Trang Vân Tịch, cô đừng đi vào vết xe đổ của tôi, cô là người nổi tiếng, kết quả của cô có lẽ sẽ thảm bại hơn tôi rất nhiều! Cô nên dừng lại khi chưa quá muộn.” Lý Minh Ngọc chân thành khuyên giải, cô đã quyết định rời thành phố này, về phần mẹ cô cũng sẽ theo bố con cô.
“Tôi không cần cô dạy đời!” Trang Vân Tịch gằn từng tiếng. Minh Ngọc cũng không tiếp tục nhiều lời, cô đã cho cô ta cơ hội nếu cô ta không cần cô cũng không ép. Trang Vân Tịch nhìn Lý Minh Ngọc đi vào thang máy, tay siết chặt: