Nhưng mà Liêu Nhàn nói xong thật lâu, Hạ Minh Ngọc đứng ở ven đường vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Liêu Nhàn có chút nóng nảy, lại đẩy nốt cánh cửa kính còn lại ra: "Con trai? Con ôm thằng bé đứng ngốc đó làm gì? Nếu không để mẹ xuống đón nó, con cứ đứng đấy đừng đi đâu."
Ngay lúc Liêu Nhàn chuẩn bị rời khỏi ban công, Hạ Minh Ngọc mới như bất chợt tỉnh lại từ giấc mơ, lập tức kéo kín cái tã lên cho Đàm Kỷ Kỷ như bị bỏng, lại dùng chăn nhỏ che khuất hai múi mông.
Tiếp đó, Hạ Minh Ngọc hít sâu một hơi, lật Đàm Kỷ Kỷ lại ôm ra trước mặt.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, có mấy phần giống anh lại có mấy phần giống Đàm Khanh.
Trên lông mi thật dài có mấy giọt nước mắt nhỏ, tựa như lập tức sẽ lăn xuống.
— Là con trai anh.
Hạ Minh Ngọc phát hiện tay mình đã run lên.
Anh lại đưa tay ra sờ lên cái mông nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ lần nữa, xác nhận xem thứ đó không phải... mọc trên người nhóc con.
Sự thật làm cho Hạ Minh Ngọc tuyệt vọng.
Vào giây thứ nhất khi anh vừa thăm dò kéo thứ đồ kia ra, nhóc con vốn đang ngủ mơ mơ màng màng liền tỉnh lại, tủi thân hít mũi một cái, tiếp tục rơi nước mắt.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Ngay lúc này, Liêu Nhàn mở cửa đi ra, vội vàng nói: "Sao còn ở đây? Không phải nói mẹ đứa trẻ gặp tai nạn sao, đưa thằng nhóc cho mẹ, con mau qua đó đi."
Hạ Minh Ngọc chợt xoay người, lật Đàm Kỷ Kỷ lại.
Cái mông dựa vào trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa non mềm vừa đáng yêu hướng về phía Liêu Nhàn: "Không cần, con trực tiếp dẫn nó cùng đi."
Hiển nhiên Liêu Nhàn rất không đồng ý với cách làm của Hạ Minh Ngọc: "Như vậy sao được, đứa trẻ nhỏ như vậy, chỗ đó lại xa, con dẫn đi nhỡ may xảy ra cái gì thì làm sao ăn nói được với mẹ nó?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp giải thích, Liêu Nhàn đã bất mãn nhíu mày lại: "Còn nữa, không phải mẹ đã nói với con không thể ôm thằng bé như vậy sao? Con làm thế không tốt cho xương sống của đứa trẻ, con cho rằng mình đang ôm súng tiểu liên hả? Thằng nhóc sắp khóc rồi kìa!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Anh thật sự có nỗi khổ mà.
Hạ Minh Ngọc lớn đến mức này rồi, cho tới bây giờ chưa từng thấy luống cuống tay chân như vậy.
Dưới sự luống cuống, anh chỉ có thể vừa ôm Đàm Kỷ Kỷ, vừa kéo cửa xe ra thật nhanh, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai nhét nhóc con đang rớt nước mắt vào ghế nhi đồng, sau đó mình cũng trở về chỗ điều khiển.
Trước khi lên xe còn khoát tay một cái với Liêu Nhàn: "Xin lỗi mẹ, con về sẽ giải thích với mẹ sau. Con đi trước."
Liêu Nhàn: "???"
Liêu Nhàn trơ mắt nhìn cháu trai vất vả lắm mình mới được trông bị con trai quắp chạy mất, giận đến mức suýt mắc bệnh tim, không thể không đi mấy vòng trong vườn hoa dưới tầng.
Sau đó chờ Hạ Tề tan việc về nhà, hung dữ tố cáo tiểu tử thúi kia một trận, lúc này mới lên tầng sắp xếp quần áo cho cháu trai.
Mà bên kia, Hạ Minh Ngọc xui xẻo bị tố cáo vừa lái ra khỏi nhà không bao lâu, liền đỗ xe ở ven đường.
Anh ngồi chỗ tài xế một hồi, lại quay đầu, nhìn Đàm Kỷ Kỷ ngồi trên ghế nhi đồng phía sau.
Có thể là bởi vì vừa khóc xong, nhóc con nhỏ bé cố gắng co người lại, nhỏ giọng khóc nấc.
Tiếp đó nói mới chú ý tới tầm mắt Hạ Minh Ngọc nhìn sang, lại nấc một cái, tủi thân hít mũi, khàn giọng kêu: "Ba, ba..."
Từ khi Đàm Khanh giao việc giáo dục Đàm Kỷ Kỷ lại cho Hạ Minh Ngọc, Hạ Minh Ngọc chưa từng thấy Đàm Kỷ Kỷ khóc như vậy ở trước mặt mình.
Giống như là động vật nhỏ bị vứt bỏ, mờ mịt vô tội nhút nhát.
Chỉ có thể rất cố gắng để mình chỉ chiếm một chỗ nho nhỏ, để cầu không bị vứt bỏ nữa.
Đôi mắt sáng ngời đáng yêu ngày thường của Đàm Kỷ Kỷ khóc đỏ lên như mắt thỏ, cơ thể nhỏ bé còn luôn run lên theo tiếng nấc, nhìn qua đáng thương cực kỳ.
Hạ Minh Ngọc thở dài một tiếng thật thấp, vẫn đi xuống xe, đến chỗ ngồi phía sau bế Đàm Kỷ Kỷ lên.
Hai cha con cùng nhau trở lại chỗ tài xế.
Hạ Minh Ngọc đóng kỹ cửa xe, lấy cái chăn bọc kỹ trên người nhóc con xuống.
Dừng chốc lát, lại kéo luôn cả quần nhỏ bọc lấy mông xuống.
Đàm Kỷ Kỷ với cái mông trần truồng rất nghe lời nằm ở trong lòng Hạ Minh Ngọc, vừa nhỏ giọng nấc, vừa thận trọng nắm lấy vạt áo âu phục.
Mà ở vị trí giữa hai cái mông nhỏ, một cái đuôi mềm mại đang quơ quơ.
Cái đuôi đột nhiên bị lộ cũng luống cuống nhát gan như chủ nhân nhỏ của nó, yếu ớt vẫy hai cái, tiếp đó lại cẩn thận cong lên, cọ cái tay đang ôm Đàm Kỷ Kỷ của Hạ Minh Ngọc.
Hô hấp của Hạ Minh Ngọc dừng lại hai giây.
Động tác của anh rất cẩn thận, giống như thấy chết không sờn, chậm rãi sờ vị trí xương cụt chỗ nối cái đuôi nhỏ và Đàm Kỷ Kỷ.
Không có nút áo, không có khóa kéo.
Cũng không có vật nối kì quái gì...
Cái đuôi trắng mềm dường như phát hiện mình không được Hạ Minh Ngọc thích lắm, vốn đang cọ lòng bàn tay anh lại yên lặng rụt về.
Hạ Minh Ngọc nhìn theo nó, thấy được ở chóp đuôi có một nhúm lông trắng vừa bị mình vô tình túm rớt.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Ngay vào lúc này, nhóc con nằm trong lòng Minh Ngọc thật lâu rốt cuộc phát hiện ra cái đuôi nhỏ của mình, cơ thể nhỏ của nó hơi đơ ra, cũng không biết là có nhớ đến lời mình đã hứa với Đàm Khanh lúc trước không, mà lại cong đuôi lên trước, hai cái tay nhỏ bé tay ôm lấy chóp đuôi, đôi mắt lệ nhìn nó một hồi, sau đó ngậm đuôi nhỏ vào trong miệng, cực kì đau lòng lắc lắc.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Là một học viên trong lớp dạy con, đã từng được thầy giáo có kinh nghiệm phong phú dặn dò vô số lần, ngàn vạn lần không được để cho đứa trẻ cắn đồ lông xù, nếu như lông nhung rơi vào trong cổ họng sẽ dẫn đến rất nhiều phản ứng không tốt.
Lúc này Hạ Minh Ngọc trầm mặc nhìn Đàm Kỷ Kỷ ngậm cái đuôi nhỏ của mình, nhưng nửa ngày cũng không đưa tay lấy nó ra khỏi miệng đứa trẻ.
Đúng là đứa trẻ loài người không thể ăn lông.
Vậy... tiểu yêu thì sao?
Còn có.
Mẹ của... yêu quái thì sao?
Lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc cảm thấy ở phương diện giáo dục gia đình và dạy dỗ con cái, rất có thể anh phải đi học tập nhân viên chăm sóc động vật đầu tiên.
Chỉ là bây giờ thời gian gấp rút, chắc phải hẹn trước.
Hạ Minh Ngọc Đàm Kỷ Kỷ vừa phun đuôi nhỏ của mình ra, lấy điện thoại gọi cho Lâm Vũ: "Giúp tôi tra đường sắt cao tốc gần nhất."
Lâm Vũ sửng sốt: "Ông chủ, không phải anh muốn ngồi máy bay sao?"
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc có một chút tuyệt vọng khó hiểu: "Tôi chuẩn bị đưa con đi theo, nó còn nhỏ, đổi sang đường sắt cao tốc đi."
Lâm Vũ gật đầu một cái: "Vâng ông chủ, tôi lập tức gửi vị trí đường sắt cao tốc cho ngài. Có cần tôi qua đón ngài không?"
Hạ Minh Ngọc yên lặng chốc lát: "Không cần, tôi tự lái xe qua."
Rất nhanh, Lâm Vũ liền gửi hai tấm vé tàu cao tốc cho Hạ Minh Ngọc.
Thành phố J cách thành phố Đàm Khanh ở không tính là quá xa, cho dù ngồi tàu cao tốc cũng có thể đến trong vòng 4 giờ.
Nhìn nhóc con vừa ngủ trong lòng, đột nhiên Hạ Minh Ngọc có loại cảm giác ngàn dặm tìm người thân vi diệu.
Tàu chạy.
Lâm Vũ lại gọi điện đến lần nữa: "Ông chủ, tôi bỗng nhớ ra có thể chỗ bệnh viện sẽ cần chứng minh thư của Đàm tiên sinh, có cần tôi đưa qua bây giờ không?"
Hạ Minh Ngọc đắp kín chăn cho Đàm Kỷ Kỷ, mệt mỏi day trán: "Không cần, tôi có mang theo."
Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ông chủ và nhóc con chú ý an toàn, mỗi ngày tôi sẽ gửi báo cáo chuyện công ty vào hòm thư cho ngài."
Hạ Minh Ngọc tùy ý ừ một tiếng, giống như là thuận miệng nói: "Đúng rồi, bệnh viện chỗ Đàm Khanh đã gọi đến đến chưa?"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ uyển chuyển nói: "Ông chủ, bây giờ vẫn chưa có ai biết về quan hệ của ngài và Đàm tiên sinh, bệnh viện bên kia..."
Hạ Minh Ngọc: "Tôi biết rồi."
Lâm Vũ: "..."
Hạ Minh Ngọc chuẩn bị cúp điện thoại.
Mà trước lúc đó, không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà lại hỏi thêm một câu: "Lâm Vũ, cậu có tin trên thế giới này có yêu quái không?"
Lâm Vũ: "..."
Lâm Vũ công tác dưới tay Hạ Minh Ngọc đã hơn tám năm, nhưng bỗng chốc lại không đoán được ý của Hạ Minh.
Từ ý chí cầu sống và cố chấp đối với tiền lương, kết hợp với biểu hiện trước kia của ông chủ, Lâm Vũ thử thăm dò nói: "Không... tin, có phải ông chủ cũng cảm thấy... chúng ta phải tin tưởng xã hội chủ nghĩa vô thần không?"
Hạ Minh Ngọc: "Ha."
Cuộc điện thoại của Lâm Vũ đã bị cấp trên lãnh khốc vô tình cúp, chỉ còn lại tiếng tít tít lạnh như băng vọng về bên tai Lâm Vũ đang muốn vỗ mông ngựa.
Xuống tàu, lại ra khỏi đường sắt cao tốc, được tổng giám đốc công ty chi nhánh chở đến bệnh viện.
May mắn chính là trước khi xuống xe, Hạ Minh Ngọc lại sờ mông trần nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ một cái. Mà theo tâm trạng bình ổn dần của chủ nhân, cái đuôi nhỏ xíu kia đã lén lút rụt về.
Chẳng qua là may mắn hiển nhiên không kéo dài được lâu, khi Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ đi vào tòa nhà nội trú, toàn bộ khu nội trú đã sắp bị phóng viên giải trí và fans bao vây đến mức nước chảy không lọt rồi.
Nhiều phóng viên đã nhìn thấy Hạ Minh Ngọc và nhóc con trong lòng anh từ xa, một phần lớn từ bỏ bên bệnh viện mãi không có câu trả lời, mà ùa đến chỗ Hạ Minh Ngọc.
"Chào ngài, xin hỏi ngài đột nhiên từ thành phố J đi tới đây làm gì?"
"Chào ngài, xin hỏi ngài đến vì Đàm Khanh tiên sinh sao?"
"Chào ngài..."
Hạ Minh Ngọc nhanh tay lẹ mắt kéo Đàm Kỷ Kỷ đang bị phóng viên bao vây vào trong ngực, lại chật vật đi từ bên ngoài khu nội trú đến phòng của Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu dưới sự bảo vệ của an ninh.
Hiển nhiên chỗ này khá hơn biển người ngoài kia nhiều.
Không có phóng viên, chỉ có một ít fans được đặc biệt cho phép vào.
Người đại diện Lina của Kỷ Yến Tu đang trò chuyện với fans trong hành lang, thấy Hạ Minh Ngọc cũng rất ngạc nhiên: "Hạ đổng, tại sao ngài cũng tới?"
Hạ Minh Ngọc dứt khoát nói: "Đàm Khanh đâu?"
Những lời này rất có ẩn ý.
Sắc mặt Lina chuyển một cái, chỉ vào một phòng bệnh trong đó, xấu hổ nói: "Thật xin lỗi Hạ đổng, gây tai nạn là fans cuồng của Yến Tu, chúng tôi đã cho cảnh sát đến xử lý rồi."
Cửa phòng bệnh màu hồng nhạt đang đóng, Hạ Minh Ngọc lãnh đạm nói: "Bây giờ có thể vào không?"
Lina gật đầu một cái: "Ngài yên tâm, mặc dù xe va chạm rất nghiêm trọng, lúc đưa vào bệnh viện hai người đều hôn mê. Nhưng vừa rồi bác sĩ vào kiểm tra cho họ, trừ Yến Tu gãy xương ở một chỗ ra, hai người đều chỉ bị sứt sát ngoài da thôi."
Hạ Minh Ngọc nhíu mày một cái: "Bọn họ còn chưa tỉnh?"
Lina nói: "Hẳn là lúc nhập viện vẫn còn choáng, vừa rồi tôi vào còn đang ngủ."
Hạ Minh Ngọc không nói chuyện với Lina nữa, mà vượt qua cô đi vào phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, trong phòng tổng thống lớn như vậy lại cực kì yên tĩnh.
Một vị bác sĩ đang xem mấy y tá ghi chép, lúc xoay người đi ra thì đụng phải Hạ Minh Ngọc phía đối diện.
Bác sĩ khép lại quyển hồ sơ bệnh lý, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tiên sinh, bệnh nhân tạm thời còn đang nghỉ ngơi, mong ngài không nên quấy rầy."
Hạ Minh Ngọc nhìn vào trong một cái: "Người trên cái giường cạnh cửa sổ kia là người yêu tôi."
Thầy thuốc: "..."
Bác sĩ ngớ ra, hình như có chút chần chờ.
Còn chưa kịp trả lời, một y tá đứng sau lưng bác sĩ liền kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Tôi cảm thấy rõ ràng hai người họ mới là một đôi mà!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Một y tá khác đứng ở bên cạnh tiếp lời rất nhanh: "Đúng nha, Khanh Khanh còn lấy thân che chở cho Kỷ ảnh đế, wow bọn họ thật ngọt! Nhưng chúng tôi đã hứa sẽ không thể nói ra!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc tối sầm mặt: "Cô nói cái gì?"
"Là thế này."
Vẫn là bác sĩ nam dẫn đầu quay lại nhìn mấy nữ y tá một cái, sau đó trả lời Hạ Minh Ngọc, "Hai bệnh nhân đều là nhân vật công chúng, lúc nhập viện đã ký cam kết giữ bí mật."
Bác sĩ dừng một chút, nói tiếp: "Vừa rồi lúc cảnh sát tới tôi có nghe. Lúc va chạm xe, Kỷ tiên sinh có đánh tay lái, đẩy nguy hiểm về chỗ mình, mà lúc đó Đàm tiên sinh cũng chú ý tới, cho nên hình như lại thay Kỷ tiên sinh cản một chút."
Cuối cùng bác sĩ nói: "Xin hỏi ngài có chứng cứ gì có thể chứng minh quan hệ giữa ngài và Đàm tiên sinh?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Khi cuộc đối thoại đã lâm vào bế tắc, trên giường bệnh đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Chắc hẳn vết thương do gãy xương của Kỷ Yến Tu còn có chút cảm giác, giọng nói hơi yếu ớt: "Không sao, để cho Minh Ngọc vào đi."
Nếu bệnh nhân đã tự mình lên tiếng, đương nhiên bác sĩ sẽ không cản nữa, liền dẫn mấy y tá ra ngoài rất nhanh.
Hạ Minh Ngọc trầm mặt đi tới bên giường bệnh, nhìn Kỷ Yến Tu nằm trên giường, trong giọng nói như mang theo vụn băng: "Có ổn không?"
Kỷ Yến Tu ra dấu cánh tay mình cho Hạ Minh Ngọc xem.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc cực kỳ âm trầm: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Kỷ Yến Tu lắc đầu một cái: "Đừng nghĩ quá phức tạp, tôi không giống loại con ông cháu cha như mấy anh, không ai muốn ám sát tôi cả. Fans cuồng đuổi xe, bất ngờ."
Hạ Minh Ngọc nói: "Đàm Khanh đâu?"
Kỷ Yến Tu nhìn sang giường bệnh bên cạnh: "Tôi vốn chỉ muốn kéo cậu ấy đi ăn cơm, kết quả... Đàm Khanh, cậu tỉnh rồi?"
Trên người Đàm Khanh trừ chỗ bị trầy da có bôi thuốc, nhìn qua khá hơn Kỷ Yến Tu nhiều.
Hắn bật lên khỏi giường bệnh, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Kỷ Yến Tu: "Ơ, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"
Kỷ Yến Tu dịu dàng cười với hắn một tiếng: "Tôi lái xe xảy ra chuyện bất ngờ, làm liên lụy đến cậu, xin lỗi."
Đàm Khanh ồ một tiếng thật dài, đung đưa chân, nghiêm túc quan sát trên dưới Kỷ Yến Tu một phen: "Như vậy sao, vậy anh tên là gì?"
Những lời này vừa ra, Kỷ Yến Tu và Hạ Minh Ngọc đều ngây ngẩn.
Hạ Minh Ngọc vội vàng đi tới bên giường bệnh của Đàm Khanh: "Em không nhận ra hắn? Còn tôi?"
Đôi mắt to của Đàm Khanh vẫn linh động như cũ, nhìn Hạ Minh Ngọc một hồi, phán định nói: "Trông anh vẫn gọn gàng xinh đẹp, nhìn một cái liền biết không phải là người vừa bị tai nạn với tui rồi. Được rồi, vậy anh là ai nha?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hiển nhiên Hạ Minh Ngọc có chút luống cuống: "Em không nhận ra tôi?"
Đàm Khanh cũng đã không có hứng thú dời tầm mắt ra khỏi người anh, ngược lại hứng thú bừng bừng nhìn về phía Kỷ Yến Tu, tò mò nói: "Có phải chúng ta bị tai nạn lúc cùng nhau đi chơi không? Vậy anh là bạn trai tui sao?"