Giản Đình chưa bao giờ thấy hắn khẩn trương như vậy! Vội vàng gọi thú y, xác định mèo con thật sự không có việc gì, Khương Thành Hoài mới hoàn toàn yên tâm.
Hắn đem Đào Tiểu Miêu đặt trên đùi, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô: "Về sau ta nhất định sẽ cẩn thận, mày cũng thật là, đừng đứng bên chân ta như thế."
Đào Tiểu Miêu dùng đệm thịt ấn ấn cổ tay hắn: "Meo meo." Ngươi đừng sinh khí, ngoan ngoãn nha.
Giản Đình trước khi rời đi hỏi: "Vậy mấy tên côn đồ kia......"
Khương Thành Hoài vừa nhẹ nhàng xoa bụng Đào Tiểu Miêu, vừa nói, một cái nhìn cũng không cho: "Tố cáo bọn họ, bắt bọn họ đền tiền, ngồi tù."
"Tôi hiểu rồi." Tuy rằng trong số đó nhỏ nhất còn chưa đủ 16 tuổi, nhưng Giản Đình có biện pháp khiến họ phải trả giá đắt.
Giản Đình nhẹ nhàng rời đi, vốn tưởng rằng Thành Hoài phải đem bọn người kia trả thù một phen, hiện tại lại không cần chính mình khuyên nhiều. Có lẽ cậu ấy đã chầm chậm hiểu rõ, muốn khiến ai trả đại giới, cũng không nhất định phải ô uế tay mình.
Đào Tiểu Miêu nhìn thấy hướng đi của câu chuyện đã xảy ra biến hóa, trái tim treo lơ lửng cũng thả xuống. Cô một cước hất tay Khương Thành Hoài rồi từ trên người hắn nhảy xuống.
Khương Thành Hoài nghi hoặc: "Sao lại đi rồi?"
Cô rất lạnh nhạt, cũng không quay đầu lại. Sự tình đều giải quyết xong rồi đương nhiên phải đi, ngươi tưởng ta muốn đem cái bụng cho ngươi sờ a! Không thèm cho ngươi chơi đâu!
Hắn muốn dưỡng bệnh liền xin nghỉ bên trường học, Đào Tiểu Miêu liền ở trong biệt thự cùng hắn.
Vết thương của Khương Thành Hoài thoạt nhìn nghiêm trọng, thật ra không tổn thương đến vị trí yếu hại, có điều mất máu hơi nhiều. Có điều hắn chỉ mới 17,18 tuổi, khả năng phục hồi lại tốt, phòng bếp đổi thức ăn bồi bổ cho hắn, không bao lâu hắn liền hồi phục hơn phân nửa, hơn nữa thoạt nhìn so với trước còn béo lên một chút.
Dưới sự cho phép của bác sĩ gia đình, hắn hoạt động cũng không bị hạn chế, cũng không ai đề cập đến vấn đề đi học lại.
Lúc thân thể khỏe mạnh, hắn luôn thích ra bên ngoài chơi, cùng bạn bè đua xe, đua ngựa, đá bóng, chơi đến rất lớn. Nhưng trong thời gian dưỡng thương này, hắn lại thích nhìn chằm chằm Đào Tiểu Miêu, dù cô chỉ lăn lộn ở trên thảm, hắn đều có thể chuyên tâm xem nửa giờ.
Trước kia hắn cảm thấy thời gian trôi rất chậm, hiện tại lại cảm thấy thực mau.
Cả ngày đều rảnh rỗi, hắn liền bắt đầu lên mạng mua sắm. Các loại cát mèo, thức ăn cho mèo, ổ cho mèo, mấy món đồ chơi, toàn bộ cứ như không tốn đồng nào mà chất đầy trong giỏ hàng.
Đối với việc này hắn chỉ tỏ vẻ, dù sao ta chưa từng nuôi mèo, đều mua dùng thử, xem Tiểu Miêu thích cái nào.
Càng tiếp xúc nhiều, hắn biết được con mèo quýt này là chủng loại có thể ăn rất nhiều, về sau thật sự rất béo, đúng nghĩa với câu "Đại quất vi trọng".
Đào Tiểu Miêu tròn 1 tháng tuổi, thân thể chẳng lớn bao nhiêu luôn chỉ uống sữa dê, Khương Thành Hoài chuyển sang cho cô ăn thức ăn cho mèo.
Khương Thành Hoài mua hai cái máy cho ăn, cho uống nước hoàn toàn tự động, ngay cả khay cát mèo cũng mua loại hơn 5000 một cái, từ bên ngoài nhìn vào, vô cùng hiện đại.
Hắn lấy đồ ăn vặt cho mèo ngon nhất trộn lẫn với nhau, ướp lạnh và làm khô cho Đào Tiểu Miêu, sau đó lẳng lặng xem cô có thể ăn hay không.
Đào Tiểu Miêu đã sớm chú ý tới động tác của hắn, bất quá cô đang bận nằm chơi trên chiếc sô pha nào đó, cái tua rua trên gối dựa này chơi vui quá a, ta cào, ta cào.
Khương Thành Hoài đợi nửa ngày, cũng không thấy cô lại đây, đành phải kêu cô: "Tiểu Miêu, mau lại ăn một chút."
Đào Tiểu Miêu không dao động. Hắn trầm mặt đứng lên, đi đến bên cạnh Đào Tiểu Miêu, bàn tay to bắt lấy cô, đem cô đối mặt chính mình.
Bốn cái chân nhất thời hướng lên trời, mắt to quay tròn nhìn hắn.
Nói chính xác, màu lông của cô cũng không phải thuần màu quýt, mà là quýt bạch. Từ đôi mắt lên đến lỗ tai là màu cam, gương mặt cùng cằm mang màu tuyết trắng, cái mũi miệng phấn đô đô. Bụng cô cũng là thuần trắng, mấy ngày nay bị cô liếm sạch sẽ.
Bị Khương Thành Hoài nuôi mấy ngày, cô mập lên một chút, bất quá nhìn vẫn nhỏ gầy. Chỉ có bốn cái đệm thịt nhỏ tròn xoe, phấn đô đô, làm Khương Thành Hoài bỗng nhiên có chút ngứa tay, muốn chọc một chút.
Đào Tiểu Miêu không vui, cô phát hiện, vết thương của hắn vừa tốt một chút, hắn liền tới làm phiền chính mình, còn bắt lấy cô như vậy!
Vì thế cô huơ huơ chân trước, tràn đầy ý vị chỉ trích mà kêu "Meo meo!". Buông ta ra mau lên, có tin ta một quyền đấm đau ngươi hay không!
Khương Thành Hoài lại không hiểu cô meo cái gì, đem cô đặt bên chén: "Thích ăn cái này không?"
Đào Tiểu Miêu thò đầu lại gần, nghĩ thầm, ta tạm chấp nhận đi. Cô không thích ăn thức ăn cho mèo chút nào, thịt không tươi ngon gì hết, cô đặc biệt thích ăn thịt lúc vừa cắn chết con mồi, lúc đó thịt còn ấm áp, ăn đặc biệt ngon a.
Bất quá Khương Thành Hoài cũng thật biết mua, dù không phải thịt tươi, loại thức ăn cho mèo này miễn cưỡng vẫn có thể nuốt xuống.
Ủa? Trong này có mùi gì thế? Đào Tiểu Miêu đôi mắt sáng lên, thẳng lưng, hai chân trước đều đặt chén nhìn nhìn.
Ha ha, trong thức ăn cũng có thể tìm được đồ ngon! Đây là cái gì? Chim cút hả? Sao nó không lớn như mấy con cô hay ăn lúc trước?
Cô ngửi ngửi sau đó ngậm chim cút nhỏ từ trong chén ra ngoài, đặt trên đệm chân mà gặm gặm.
Răng nhỏ không sắc bén, lực cắn cũng không đủ, nhưng chim cút nhỏ lại giòn giòn, dùng răng nghiến vài cái là vừa tốt.
Loại đồ ăn này so với thức ăn tươi là hai loại khác nhau, giống như con người hay nói, thức ăn và đồ ăn vặt là khác nhau. Đào Tiểu Miêu trước kia từng nghe người lớn dạy trẻ nhỏ, đồ ăn vặt không có dinh dưỡng, không thể ăn nhiều, thế thức ăn của cô đâu?
Thôi kệ, cần gì dinh dưỡng hay không, ăn ngon là tốt!
Khương Thành Hoài ngồi xổm bên người cô, nghiêm túc hỏi: "Thì ra mày thích loại thức ăn ướp lạnh và làm khô này? Ta còn mua thịt gà cùng thịt vịt ướp lạnh và làm khô, lần sau lại đút cho mày ăn."
Thì ra món này gọi là thịt ướp lạnh và làm khô sao? Còn có 3 loại khác nhau? Đào Tiểu Miêu tỏ vẻ cô phi thường muốn ăn!
Khương Thành Hoài lại nói: "Nhưng mày phải ăn thức ăn cho mèo thật ngoan, không thể chỉ ăn đồ ướp lạnh và làm khô."
Cô xoay mông lại với Khương Thành Hoài, tỏ vẻ chính mình chỉ là một chú mèo đơn thuần đáng yêu, nghe không hiểu con người đang nói cái gì.
Một con chim cút nhỏ, cô gặm chừng 10 phút mới xong, sau đó thỏa mãn đi tìm nhà vệ sinh cho mèo mới mua mà chơi. Cô quả nhiên vẫn thích loại "Nhà vệ sinh" này, mới không thích khay cát đâu.
Máy vệ sinh cho mèo từ bên ngoài nhìn vào rất kín đáo, cô đang ở bên trong vui sướng dùng móng vuốt đào cát mèo, bỗng nhiên, cửa bị mở đột ngột, Khương Thành Hoài đang ở bên ngoài, tò mò nhìn bên trong.
Hắn chưa từng nuôi mèo, nghe nói mèo con đều phải dạy mới có thể học được cách dùng cát mèo, nhưng mèo quýt nhỏ nhà hắn giống như trời sinh đã biết?
Lông trên người Đào Tiểu Miêu đều dựng thẳng lên, cảm thấy thẹn hướng hắn kêu: "Meo!!!". Biến thái quá! Ngươi dám xem ta đi WC!
Khương Thành Hoài cùng Đào Tiểu Miêu vốn dĩ không cùng tầng sóng, không biết vì sao, hắn giống như bỗng nhiên hiểu ý Đào Tiểu Miêu.
Bất quá hắn không những không buông tay, còn mở cửa rộng hơn, tà tà cười: "Ta nhìn xem nhà vệ sinh mèo dùng được không."
Đào Tiểu Miêu bực bội, cúi đầu xem xét, sau đó dùng chân hất cát mèo, nhắm ngay đầu Khương Thành Hoài.
Cũng may hắn mau chóng buông tay, cửa rơi xuống, cát mèo đôm đốp đôm đốp đánh trên cửa.
Đào Tiểu Miêu cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài thật lâu, xác định hắn sẽ không nhìn lén nữa, mới yên tâm đi WC.
Nhà vệ sinh tự động cho mèo dùng thật tốt, không cần cô tự chôn xú xú, nhưng Đào Tiểu Miêu theo thói quen dùng chân gẩy đẩy hai cái.
Vừa lấp lấp, cô vừa cùng Bích Giang 1.0 phun tào: "Chủ nhân loài người đều không đứng đắn như thế sao? Đam mê kì cục gì thế, lại thích nhìn chằm chằm người khác đi WC?"
Bích Giang 1.0 tra xét tư liệu, mở miệng: "Hơn phân nửa là xem thử sủng vật nhà mình có bài tiết bình thường hay không."
Đào Tiểu Miêu trợn trắng mắt: "Kia khẳng định là do quá rảnh rỗi."
Khương Thành Hoài quay về ngồi trên sô pha, cô mới từ máy vệ sinh cho mèo nhảy ra, lại tiếp tục thám hiểm trong biệt thự, một chút cũng không dính người.
Hắn bất đắc dĩ mà cười cười: "Tính tình không nhỏ."
Cùng lúc đó, Bích Giang 1.0 nhắc nhở Đào Tiểu Miêu: "Chúc mừng ký chủ, đạt được rương bảo vật 【 yêu thích của nam phụ 】*1."
Đào Tiểu Miêu đang đi thiếu chút nữa trượt chân. Lại có rương bảo vật? Nhưng rõ ràng vừa nãy cô muốn ném cát mèo vào mặt hắn? Như thế nào hắn lại yêu thích cô?
Loài người thật kỳ quái a, hay hắn có khuynh hướng tự ngược?
Đào Tiểu Miêu ở trong biệt thự thoải mái an nhàn mấy ngày, toàn bộ biệt thự đều thám hiểm xong, cô lại cảm thấy nhàm chán, thật muốn rừng rậm phía sau chơi a, nhất định có rất nhiều món ăn hoang dã.
Khương Thành Hoài mấy ngày nay lại có chút khó khăn, nguyên nhân là Đào Tiểu Miêu không chịu ăn thức ăn cho mèo. Cho cô ăn đồ ăn vặt ướp lạnh, sấy khô và sữa dê thì cô ăn thật cao hứng.
Hắn còn mua không ít đồ hộp cao cấp cho mèo, hiện tại lại không dám cho ăn, chỉ sợ cô quen ăn đồ ăn vặt không ăn thức ăn cho mèo.
Một người một sủng vật cứ thế, một người đã quên mất bản thân là học sinh cấp ba, học kỳ sau kết thúc liền thi đại học, một sủng vật kia lại không nhớ mình là người có nhiệm vụ trên người, quả thực giống như đang nghỉ phép vậy!
Đối với việc này, Bích Giang 1.0 tỏ vẻ không có gì quan trọng. Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm nó liền nhắc nhở Đào Tiểu Miêu: "Nữ chủ Mễ Giai 1 giờ sau sẽ đến, mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."
Đào Tiểu Miêu lúc ấy đang lăn lộn trên nhà cây của chính mình, nghe được nó nói chuyện, phản ứng đầu tiên là: "Mễ Giai? Ai a?"
Vài giây sau cô mới nhớ tới, à à, nữ chủ thế giới này! Không cần Bích Giang 1.0 nhắc nhở, cô cũng gõ vang chuông cảnh báo trong lòng.
"Cô ta tới làm gì?" Đào Tiểu Miêu như lâm phải đại địch.
Bích Giang 1.0 giải khóa cho Đào Tiểu Miêu thêm một bộ phận cốt truyện. Thì ra trong nguyên tác, từ lúc được nữ chủ cứu, Khương Thành Hoài đối với Mễ Giai ngày càng có cảm tình!
Hắn không phải bị thương xin nghỉ ở nhà sao, Mễ Giai này tuy rằng gia cảnh không tốt, nhưng thành tích lại vô cùng tốt, từ lớp 10 đến lớp 12, vẫn luôn là cán bộ học tập của lớp họ.
Hai năm trước, hắn cùng Mễ Giai tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng dựa theo phát triển của cốt truyện, sau khi được Mễ Giai cứu, hắn chậm rãi tìm hiểu Mễ Giai, sẽ sinh hảo cảm với cô ta.
Thời điểm hắn dưỡng thương, liền nhờ Mễ Giai phụ đạo bài học cho hắn. Ở chung càng nhiều, cảm tình tự nhiên tăng vụt.
Tình tiết cứu người bị Đào Tiểu Miêu ngăn cản, nhưng Mễ Giai là cán bộ học tập, vẫn đến tìm Khương Thành Hoài để đưa tài liệu! Có khi nào hắn xem trọng Mễ Giai, ép buộc cô ta ở lại phụ đạo cho hắn?
Hai người mỗi ngày đắm chìm trong biển bài tập, tình chàng ý thiếp...... Không được không được, Đào Tiểu Miêu đột nhiên lắc lắc đầu, cô cần phải ngăn cản chuyện này!
Nhà cây cho mèo không chơi, cô cọ cọ chạy tới bên người Khương Thành Hoài. Hắn đang ngồi ở trên sô pha đọc sách, thấy Đào Tiểu Miêu ghé vào cạnh chân hắn, có chút thụ sủng nhược kinh.
Phải biết rằng, trước đây cô không cho sờ cũng không cho ôm!