Nam Phụ Thâm Tình Sủng Miêu Hằng Ngày

Chương 8: Giáo thảo ác ma x mèo quýt nhỏ (8)



Edit: Hoatinhlinh

Giản Đình nói: "Đã có kết quả thẩm tra, mấy người làm cậu bị thương là do đối thủ của ông chủ thuê, bọn họ đều được trả một khoản tiền kếch xù, cạy miệng bọn họ tốn không ít thời gian."

Khương Thành Hoài có chút kinh ngạc. Hắn cũng không nghĩ tới, việc bản thân bị thương lại liên quan đến cha hắn.

Đào Tiểu Miêu lại thất thần. Hướng đi của nguyên tác đã bị cô thay đổi, trong đó cũng chưa từng nhắc đến bọn người kia do ai phái đến, chỉ miêu tả kết cục của họ thảm như thế nào và sự ảnh hưởng đối với Khương Thành Hoài.

Hiện tại xem ra bởi vì cô tham gia vào, nội tình liền trồi lên mặt nước?

Khương Thành Hoài trầm mặc thật lâu, cười đến hờ hững, lại có chút tịch liêu: "Mấy giờ trước, ông ta còn gọi điện thoại đến, chỉ trích ta gây chuyện thị phi." Lại không biết, ta hoàn toàn là bị ông ta liên lụy.

Đào Tiểu Miêu nhìn Khương Thành Hoài ra vẻ kiên cường như vậy bỗng nhiên có chút đau lòng. So với cô, ở tuổi này hắn vẫn chỉ là một ấu tể. Sống trong ngôi nhà lớn thế này, thoạt nhìn rất hạnh phúc nhưng khi bị thương lại không một người thân nào quan tâm hắn.

Ngay cả cha hắn, lâu như thế mới gọi một cuộc điện thoại, thế mà chỉ biết chỉ trích hắn.

Đào Tiểu Miêu đi đến bên chân hắn, dùng đầu cọ cọ ống quần. Đừng khổ sở nữa có được không.

Khương Thành Hoài kỳ thật không yếu ớt như vậy, chỉ là...... Bỗng nhiên bị Đào Tiểu Miêu cọ như vậy, không hiểu vì sao, đôi mắt lại nóng lên.

Hắn đem Đào Tiểu Miêu bế lên, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi nắng trên người cô: "Mèo thối, mày đau lòng cho ta à?"

Cô kháng nghị: "Meo ô". Ngươi mới thối! Rõ ràng ta rất thơm mà!

Khương Thành Hoài ngoài miệng nói như vậy, Bích Giang lại nhắc nhở Đào Tiểu Miêu: "Ký chủ, người lại đạt được rương bảo vật."

Đào Tiểu Miêu hừ một tiếng. Loài người các người đều là những gia hỏa khẩu thị tâm phi.

Khương phụ bên kia cũng nhận được tin, gọi cho Khương Thành Hoài một cú điện thoại, ấp a ấp úng muốn xin lỗi. Nhưng đối mặt với đứa con ngay từ nhỏ đã khiến ông không bớt lo, ông lại nói không nên lời.

Khương Thành Hoài lãnh đạm mà nói: "Ông nếu thật sự cảm thấy áy náy, về sau ít liên hệ với ta đi."

Nói xong, hắn lưu loát cúp điện thoại.

Giản Đình vốn cao tay nên đã chuẩn bị đồ vật sẵn sàng, mỗi lần Khương Thành Hoài gọi điện nói chuyện với ông chủ xong đều ném vỡ, không biết đã hỏng bao nhiêu cái.



Kết quả lần này cậu chủ thế mà đem điện thoại bỏ vào trong túi?

Giản Đình trợn mắt há mồm. Ta là ai? Ta ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra thế?

Khương Thành Hoài thấy hắn ngơ ngác, ghét bỏ hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

Giản Đình theo bản năng trả lời: "Chờ cậu ném điện thoại......"

Khương Thành Hoài mặt có chút nóng: "Ai nói ta sẽ ném? Rớt trên mặt đất gây âm thanh lớn như thế sẽ dọa đến Tiểu Miêu." Về sau ta sẽ không ném.

Giản Đình một khắc kia còn tưởng mặt trời mọc ở phía tây. Tính tình thiếu gia nhà mình...... Thế mà tốt hơn rồi? Hơn nữa còn bởi vì một con mèo?

Hắn quyết định, hiện tại liền tìm người đặt làm một cái nhà cây siêu lớn cho mèo!

Khương Thành Hoài bị thương liên lụy quá nhiều người, mà hắn lại lười nhúng tay vào. Việc làm ăn thì cứ để cha Khương tự mình giải quyết. Lần này là ông ném mặt mũi, về sau không có khả năng để kẻ thù có thể đến gần Khương Thành Hoài.

Buổi tối, Khương Thành Hoài nói được làm được, không cho Đào Tiểu Miêu ăn đồ ăn vặt, sữa dê cũng cắt luôn.

Đào Tiểu Miêu cũng có cốt khí, cô muốn kháng nghị! Kết quả tới buổi sáng ngày hôm sau, bụng cô liền đói meo.

Khương Thành Hoài sáng hôm đó liền phát hiện thức ăn cho mèo một chút cũng không bị động đến, vừa bất đắc dĩ lại có chút đau lòng.

"Mày không thể ngoan ngoãn ăn sao? Thật là vật nhỏ không thể khiến ta bớt lo."

Đào Tiểu Miêu: "Meo!". Ta không phải vật nhỏ, ta là mèo con!

Cô lúc này đang dựa vào cửa biệt thự, Khương Thành Hoài đứng cách đó không xa. Vừa vặn có dì giúp việc mở cửa vào, Đào Tiểu Miêu nhắm chuẩn cơ hội liền chạy ra ngoài.

Khương Thành Hoài sắc mặt đại biến, đột nhiên đuổi theo: "Tiểu Miêu, mau trở về! Mày muốn đi đâu?"

Đào Tiểu Miêu hiện giờ một mạch chạy thẳng về phía rừng rậm phía sau biệt thự. Ha ha ha, ta muốn đi bắt chim ăn!

Hừ, ngươi cho rằng ngươi không cho ta ăn, ta liền sẽ chết đói sao? Ta một mình sinh sống hai trăm năm, năng lực sinh tồn chuẩn cmnr!

Cô đã sớm không muốn bị nghẹn ở trong biệt thự, hiện giờ liền chạy nhanh như bay, Khương Thành Hoài nhất thời đuổi theo không kịp.

Hắn vừa nhìn chằm chằm Đào Tiểu Miêu, vừa gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự đến hỗ trợ, sốt ruột đến đôi mắt đều đỏ lên: "Nhanh lên, mèo của ta không thấy đâu rồi!"

Hắn vô cùng hoảng hốt. Chẳng lẽ bởi vì đói bụng cả đêm nên nó không vui à? Hắn có chút hối hận rồi, biết thế đừng động vào đồ ăn vặt của nó, nó muốn ăn gì thì đút cái đó!

Đào Tiểu Miêu nghe được tiếng Khương Thành Hoài gọi, nhưng cô cũng không quay đầu lại, không tim không phổi chạy như điên vào trong rừng.

Nhìn trúng một thân cây, cô liền bò lên trên. Ý tưởng vốn là thế nhưng cảnh tượng lúc này lại có chút ngoài ý muốn. Thân thể này quá nhỏ, móng vuốt cũng không sắc bén, leo cây có chút khó a! Cân bằng đều không nắm tốt.

Khương Thành Hoài chạy đến mặt đều đỏ, thấy Đào Tiểu Miêu vọt vào trong rừng cây, suy nghĩ đầu tiên chính là nếu tìm không thấy cô, hắn liền chặt cả rừng cây này!

Thật may, lúc cô leo cây thì bị hắn phát hiện.

Đứng dưới tàng cây, Khương Thành Hoài vươn tay gọi cô: "Tiểu Miêu mày mau xuống dưới, ngoan ngoãn trở về cùng ta, mày muốn ăn cái gì ta đều cho mày, được không?"

Đào Tiểu Miêu không chịu. Cô muốn ở bên ngoài chơi! Không muốn cứ ở mãi bên trong biệt thự!

Chim trên cây này đều bị cô dọa bay, cô hiện tại đứng trên một cành cây, toàn bộ râu bên miệng đều vểnh lên, mặt nhăn lại, trong miệng phát ra âm thanh "Ca ca ca". Đây là cô học theo tiếng chim, chờ chim chóc bị dụ dỗ lại đây, cô liền có thể bắt chúng.



Khương Thành Hoài không hiểu vì sao cô cứ kêu như vậy, còn tưởng rằng cô đang giận dỗi, dưới tàng cây gấp đến độ xoay quanh.

Đào Tiểu Miêu kêu nửa ngày cũng không có con chim nào bay lại, cô liền chậm chạp bò xuống dưới. Thôi kệ, đào mấy con sâu ăn cũng tốt.

Khương Thành Hoài chậm rãi bước tới, kết quả Đào Tiểu Miêu lại đề phòng hắn, nhanh như chớp liền chạy ra xa.

Hắn chỉ có thể thỏa hiệp: "Được được, ta không bắt mày. Hay là ta đem đồ ăn cho mày, được không?"

Đào Tiểu Miêu không để ý đến hắn, hắn gọi người làm quan sát chỗ này, sau đó trở về đem hết thức ăn hắn mua lại đây.

Lúc này cô đang dẩu mông nhỏ, dùng chân cào cào trên mặt đất. Chắc chắn dưới này có trùng ăn!

Khương Thành Hoài đứng ở xa nhìn cô, tay mở một lon thịt hộp: "Mày tới ngửi thử xem, ăn rất ngon đấy."

Đào Tiểu Miêu có chút muốn ăn, nhưng cô lại càng thích ở bên ngoài chơi, vì thế chỉ nhìn Khương Thành Hoài một cái rồi lại tiếp tục đào đất.

Khương Thành Hoài mở hết hộp này tới hộp khác nhưng vẫn không dụ dỗ được cô, thật sự không còn biện pháp nào.

Mèo của ta giận ta, không thèm ăn đồ ta đưa, phải làm sao bây giờ? Online chờ gấp.

Cuối cùng một dì đầu bếp nhỏ giọng đề nghị: "Thành Hoài, hay cậu thử cho Tiểu Miêu ăn thịt? Hôm nay vừa đem đến một ít thịt trâu rừng Úc Châu rất tươi."

Đào Tiểu Miêu vừa bắt được một con trùng, kết quả chưa kịp ăn liền nghe được hai chữ thịt trâu! Thịt! Thịt tươi a! Hai mắt cô sáng lên.

Khương Thành Hoài nhíu mày: "Nó có ăn không?"

Đào Tiểu Miêu từ xa chạy tới, đặt con trùng còn đang động đậy xuống bên chân Khương Thành Hoài: "Meo!". Ta dùng cái này đổi thịt với ngươi!

Khương Thành Hoài nhìn động tác của cô, cơ thể có chút chậm chạp. Một lúc lâu sau, hắn cảm động mà nói: "Thì ra mày chạy ra đây là để đào trùng cho ta à?"

Dì đầu bếp thuận thế nói: "Tôi nghe nói mèo đều rất cao lãnh, nếu nó mang đồ vật từ bên ngoài trở về, chứng tỏ nó đã nhận định cậu là chủ của nó."

Khương Thành Hoài tâm tình vừa mới còn nôn nóng, lập tức liền trở nên cao hứng. Tiểu Miêu quả nhiên rất thích hắn!

Bích Giang nhắc nhở: "Ký chủ, người đạt được rương bảo vật 【yêu thích của nam phụ】*1."

Hả hả, hiện tại đã có năm cái rương bảo vật! Đào Tiểu Miêu siêu cấp vui vẻ!

Cô đem trùng đẩy đến phía trước. Được rồi được rồi, coi như là ta đào cho ngươi.

Khương Thành Hoài gọi người khác bắt con trùng đó lại, chính hắn cũng không chê móng vuốt Đào Tiểu Miêu dơ, ôm cô đi vào trong biệt thự, sau khi vào cửa lại tỉ mỉ giúp cô lau chân, lau khô xong mới buông cô ra.

Đào Tiểu Miêu đã sớm không kiên nhẫn, cọ cọ chạy đến cửa phòng bếp. Bình thường cái cửa này luôn khóa, cô không vào được.

"Meo." Mau lấy thịt trâu Úc Châu cho ta, ta muốn ăn!

Khương Thành Hoài xem bộ dáng nôn nóng của cô, hết sức vui mừng: "Đồ mèo ham ăn, mày thông minh thật đấy."

Sau đó dì đầu bếp đem thịt trâu Úc Châu cắt thành những khối nhỏ, đút cho Đào Tiểu Miêu. Bởi vì là bảo quản lạnh kín đáo, hơn nữa thịt rất sạch sẽ, Đào Tiểu Miêu cũng có thể ăn sống.

Cô chỉ mới cắn một miếng đã cảm động muốn khóc. Ô ô ô, đời này mình chưa từng ăn thịt nào ngon như vậy! Úc Châu ở đâu thế? Sao trước đây cô không tới đó sống chứ.

Một tô thịt nhỏ rất mau liền thấy đáy. Thấy cô ngoan ngoãn ăn, Khương Thành Hoài liền thấy an tâm.



Dì đầu bếp rất biết điều liền tiếp tục đề nghị: "Hay là về sau ta nấu một ít thịt ức gà rồi lấy thức ăn cho mèo đập vụn trộn chung với nhau, Tiểu Miêu chắc chắn thích ăn."

Khương Thành Hoài suy nghĩ phương pháp này có được hay không, bổ sung nói: "Nếu có thể thì thêm vào một ít thực phẩm dinh dưỡng nữa, nó quá nhỏ, bồi bổ thân thể cho nó."

Đào Tiểu Miêu vui vẻ nhảy cẩn lên. A! Còn được ăn thịt gà nữa! Yêu dì đầu bếp quá đi!

Khương Thành Hoài còn nói: "Từ hôm nay trở đi phải chú ý một chút, đừng để nó chạy ra ngoài."

"Được."

Đào Tiểu Miêu vừa liếm móng vuốt vừa nghĩ, chờ ta lớn thêm một chút, ta sẽ tự mình mở cửa lén chạy ra ngoài.

Nhứng ngày tiếp đó, Đào Tiểu Miêu trừ bỏ ngẫu nhiên nhìn Khương Thành Hoài làm bài tập, chính là đi theo sau dì đầu bếp kiếm ăn.

Nửa tháng rất mau trôi qua, Đào Tiểu Miêu trưởng thành không ít, cũng trở nên rất béo. Đồng thời, tiến độ của nhiệm vụ chủ tuyến sau khi tăng đến 50 không hề tăng thêm.

Bích Giang 1.0 nói, vấn đề là ở Khương Thành Hoài, hắn không thể ở nhà mãi như thế.

Theo lý thì như vậy, nhưng làm sao ta bảo hắn đi học được bây giờ? Cô chỉ là một con mèo a.

Hôm nay cô lại đi theo sau dì đầu bếp bị Khương Thành Hoài thấy được. Hắn có chút ghen, rõ ràng mình mới là chủ của cô, thế mà cô lại cùng những người khác thân cận nhiều hơn!

Lý trí nói với hắn, không cần cùng một con mèo so đo, nhưng xét về tình cảm, hắn vẫn có chút khó chịu!

Vì thế vị thiếu gia này đưa ra một quyết định, hắn muốn tự mình làm cơm mèo!

Chỉ cần người cho ăn là chính mình, Tiểu Miêu khẳng định sẽ quen thuộc hắn hơn?

Khương Thành Hoài lần đầu tiên trong đời vào phòng bếp, dưới sự chỉ đạo cả đầu bếp liền bắt đầu cắt thịt. Đào Tiểu Miêu biết cơm còn chưa có liền chạy lên lầu hai chơi.

Chờ hắn vất vả làm xong một phần cơm mèo, đi tìm mèo lại không thấy đâu.

Khương Thành Hoài có chút bực, nhà quá lớn thật bất tiện, mèo nhỏ không lương tâm kia tùy tiện tìm một chỗ trốn đi thì dù hắn kêu thế nào cũng không chịu xuất hiện.

Cầm chén trên tay, hắn lạnh lùng mà nói: "Ngày mai ta liền dọn đến chung cư gần trường học." Nơi ở nhỏ, ta xem mày còn trốn thế nào.