Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 47: Mua lần cắt đứt quan hệ với tư gia



Tư Đồ Thuần:" Chuyện Tô Thị bị bắt vì tham ô…"

Không đợi cô nói hết Tân Tử đã lên tiếng cắt ngang:" Cô rất quan tâm?"

Tư Đồ Thuần gật đầu như trống:" Dù sao Tô Thị cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi, cho dù chú không nhận bà ấy làm mẹ kế nhưng người ngoài nhìn vào vẫn luôn nói Tô Thị là mẹ kế của chú mà."

Đối với hai từ mẹ kế này Tân Tử không có ác cảm nhưng cũng không thích nghe, hắn xoa xoa mi tâm.

- Chuyện này nghĩ đơn giản một chút, người tuy ở xa nhưng lại rất gần.

Tư Đồ Thuần rất lười chơi trò đấu trí, nghe câu này liền nằm dài ra sô pha, bộ dáng lười biếng, nói:" Là ai ở xa nhưng rất gần? Chú nói cho tôi biết ngày mai tôi sẽ làm món ngon cho chú."

Tân Tử cuối cùng vẫn bị hai chữ món ngon đánh gục.

- Không biết.

Tư Đồ Thuần:" Thật sự chú không biết? Không phải chú?"

Tân Tử do dự vài giây liền gật đầu:" Không phải."



Tư Đồ Thuần ngồi dậy mà dũi eo:" Hôm qua dì tôi gọi tới, hồi môn phần còn lại lúc trước, muốn tôi đưa qua cho bà ấy."

Tân Tử không lên tiếng, hắn theo thói quen muốn vắt chéo chân nhưng vừa cử động hắn liền nhớ ra bản thân hiện tại vẫn chưa đứng được liền dùng tay đặt lên đùi, hai ngón tay xoa xoa vào nhau.

Tư Đồ Thuần tất nhiên không nhìn ra chân Tân Tử vừa cử động thậm chí còn muốn vắt chéo lên nhau.

Cô chống tay lên càm nói tiếp:" Tôi tất nhiên không đồng ý, dì tôi còn doạ chuyện chúng ta kết hôn sẽ nói ra bên ngoài còn nói với bọn họ tôi là tình nhân được nhiều người bao nuôi."

Tư Đồ Thuần hơi cúi đầu lại giả vờ uất ức:" Tôi bị hất nước bẩn cũng không sao, dù sao thanh danh của tôi đối với dư luận hiện tại đã không tốt, chẳng qua tôi không muốn người khác nói chú là người ăn xương bọn họ nhả mặc dù chú là người động đũa đầu tiên, miệng đời tôi với chú đều không quản nổi."

Tân Tử chống tay lên thanh sắt xe lăn, thanh sắt lạnh lẽo từ tay truyền theo dọc cơ thể làm hắn thanh tỉnh không ít.

Tân Tử nhướng mày:" Cô hiện tại đã gả cho Tân Tử tôi, đã xem như con dâu nhà họ Tân, cho dù tôi không quản, ông nội cũng nhất định sẽ quản, bên phía Tư thị muốn đưa hồi môn cô cứ đưa, không muốn đưa thì không cần đưa, dù sao cũng chỉ mấy vạn, tôi không thiếu chút tiền đó, không cần tiết kiệm cho tôi."

Tư Đồ Thuần nghĩ cũng không thèm nghĩ mà lên tiếng.

- Tôi sẽ đưa hồi môn cho Tư thị, chú cho tôi mượn thêm năm vạn đi, bọn họ nuôi tôi từ bé tới lớn chính là mong muốn gả tôi ra bên ngoài để thu được một chút hồi môn làm phí nuôi dưỡng, lần này tôi đưa hồi môn còn đưa thêm ba vạn, từ nay về sau tôi là tôi còn Tư gia là Tư gia, không liên quan gì đến nhau.

Tân Tử không nghĩ tới cô lại làm đến bước đường này.

Tân Tử nghĩ Đông nghĩ Tây cuối cùng Tư Đồ Thuần lại đi hướng Bắc.

Tân Tử:" Trong thẻ lúc trước tôi đưa cho cô, hơn mười vạn, muốn dùng bao nhiêu cứ việc dùng, thẻ nằm trong tay cô chính là của cô."

Tân Tử không phải người tốt đẹp gì, hắn làm việc trước giờ một phần chính là vì lợi ích của bản thân, lần này cũng vậy.

Hắn muốn Tư Đồ Thuần cảm thấy mang ơn mình.

Hiện tại hai người tuy chưa thể ly hôn nhưng một ngày không xa trong tương lai, Tư Đồ Thuần nhất định sẽ đề nghị ly hôn với hắn, rồi một lần nữa tái hôn cùng người con trai khác.



Vốn dĩ ngay từ đầu đây mới chính là thứ hắn muốn nhưng vừa nghĩ tới tâm trạng liền không vui.

Nhưng Tân Tử nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn đưa ra một kết luận.

Hắn chính là luyến tiếc tay nghề nấu ăn của Tư Đồ Thuần nên mới như vậy.

Đúng vậy.

Là luyến tiếc tay nghề nấu ăn mà thôi, hắn nhất định không có ý khác.

Hắn muốn Tư Đồ Thuần mang cảm giác mắc nợ hắn, mỗi ngày vì chuyện này mà nấu thật nhiều món ngon, một tuần bảy ngày không món nào trùng với món nào.

Đối với chuyện ăn uống trước giờ Tân Tử không quá khó tính, nhưng nếm qua mùi vị của Tư Đồ Thuần nấu, hắn không muốn ăn thức ăn của người khác.

Mặc kệ là đầu bếp nổi tiếng thế nào đi nữa, hắn chỉ mong mỗi ngày ba bữa đều nhìn thấy Tư Đồ Thuần bận rộn chuẩn bị thức ăn cho hắn.

Lời tác giả: từ đánh lừa bản thân là giỏi =)))

Tư Đồ Thuần tất nhiên không chỉ nói suông, lúc bọn họ đem hồi môn đến Tư thị là A Trụ làm tái xế lái xe cho bọn họ, bên ghế phụ còn có một người luật sư, Tân Tử với Tư Đồ Thuần ngồi ở ghế sau.

Xe lái đến cổng biệt thự Tư gia, bên trong sớm đã có người đứng đợi, vừa nhìn thấy bọn họ Tư thị liền niềm nở đi ra bên ngoài, phía sau còn có hai ba người giúp việc đứng sau lưng bà.

Tư Đồ Thuần vừa xuống xe theo thói quen lấy xe lăn từ cốp sau mà dìu Tân Tử xuống.

Tư Thị vừa nhìn thấy Tân Tử liền nhẻo miệng cười:" Đứa con này của tôi cũng thật là, chỉ về nhà một chuyến sao có thể làm phiền đến cậu như vậy."

Tư Đồ Thuần để A Trụ mở cốp xe, Tư Thị vừa nhìn thấy hộp lớn nhỏ đặt lên nhau ở phía sau xe liền ra hiệu cho đám người phía sau đem vào nhà.

Tư Đồ Thuần như không để ý mà đẩy Tân Tử đi vào bên trong.



Cô ngồi trên sô pha, Tân Tử ở bên cạnh còn ở phía sau là A Trụ với người luật sư kia, bọn họ không ngồi, chỉ đứng ở phía sau bọn họ.

Tư Thị nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, còn kêu người mang bánh với trà đến.

Trà hay bánh bọn họ đều không động đến.

Tư Thị:" Chỉ về nhà một chuyến sao lại mang nhiều người như vậy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng là con đang muốn về Tư Gia làm loạn."

Tư Đồ Thuần:" Hồi môn lần này tổng cộng năm vạn rưỡi, tiền bên trong hồi môn là bốn vạn."

Không để Tư thị vui mừng, cô vừa nói dứt lời liền lấy trong túi ra một cái thẻ, đẩy tới trước mặt Tư thị, thẻ này Tư Đồ Thuần nhờ A Trụ làm rồi chuyển qua năm vạn qua, thẻ không có mật khẩu.

Tư Đồ Thuần:" Trong thẻ này là năm vạn, tiền hồi môn tổng cộng chín vạn rưỡi, còn tiền này là tiền tôi mua lần cắt đứt quan hệ với Tư gia."

Tư lão gia không có ở nhà, bà tất nhiên không dám quyết định bừa, nhưng tiền ở trước mặt, kẻ ngốc mới không lấy.

Tư thị muốn đưa tay chụp lấy, Tư Đồ Thuần liền nhanh tay thu thẻ về.

- Sao lại gấp như vậy? Hiện tại ba tôi không ở nhà chi bằng dì thay ba tôi ký tên vào trong đây đi, ký tên xong liền điểm dấu vân tay, xong là nhận năm vạn còn thêm chín vạn rưỡi tiền hồi môn, chẳng phải rất hời?
— QUẢNG CÁO —