Nam Thần Máy Móc

Chương 15



Mưa vẫn còn rơi, tiếng sấm ầm ầm, một tiếng lại nối tiếp một tiếng giống như chuyện mất đi một vị thần tiên khiến cho trời cao tức giận.

Khi Phong Thả Ngâm kéo lê thân thể bò đến bên cạnh Kỷ Hành vừa lúc có một tia chớp sáng lên, ánh điện màu tím lóe sáng chiếu rõ bộ dạng cả người lấm lem tràn đầy bùn đất vô cùng chật vật của Phong Thả Ngâm một cách rõ ràng.

Phong Thả Ngâm thấy Kỷ Hành nằm trên đất không nhúc nhích liền lo lắng y cứ như vậy sẽ ngất đi, hắn vội vã lay lay y hai lần. Bọn họ cứ như vậy giữa đêm mưa gió không nơi chư chở, vết bỏng trên người Kỷ Hành cũng không được xử lý, lại gặp mưa nhất định sẽ chuyển biến xấu, chỉ sợ còn có thể sốt, nếu y cứ như vậy mà ngất đi thì càng thêm nguy hiểm!

“Kỷ Hành, ngươi còn có thể cố gắng không?” Phong Thả Ngâm khó khăn đỡ Kỷ Hành đang nằm trên mặt đất dậy, cố gắng kéo y rời khỏi nơi này, “Chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ trú mưa, ngươi không phải lại muốn nhắm mắt đấy chứ.”

Kỷ Hành nhìn Phong Thả Ngâm run tay đem mình vác lên đi về phía trước một bước, sau đó lại ngã xuống.

Bịch một tiếng! Nước bùn trên đất văng tung tóe, Phong Thả Ngâm ngã trên mặt đất không còn nhúc nhích. Hắn thực sự quá mệt mỏi, vốn đã bị thương nặng, khi gặp nguy hiểm lại bộc phát tiềm năng mặc dù năng lực ý chí của hắn mạnh mẽ nhưng thân thể lại không chịu nổi.

Kỷ Hành nhìn người ngã trên mặt đất, nhân loại cứ như vậy để cho nước mưa rơi trên người mình mà không có động tĩnh. Y máy móc chuyển động cổ, ngồi xổm xuống, một tay đỡ dưới cổ nhân loại, một tay nâng đầu gối của hắn lên sau đó y bế nhân loại từ trên đất dậy…

【 Thời gian: Năm thứ năm, một tháng, một ngày

Thời tiết: Mưa to



Sự kiện: Phát hiện nhân loại cao cấp, đưa một nhân loại cấp thấp chạy trốn. Trốn chạy sự truy đuổi của nhân loại cao cấp!

Tiến độ nhiệm vụ: Không

Người ghi chép: Kỷ Hành 】

Sau khi không còn phát hiện tung tích của nhân loại cao cấp nữa Kỷ Hành thả chậm lại tốc độ, giữa nơi rừng núi ôm Phong Thả Ngâm bước nhanh về phía trước…

Sau tám tiếng, trời tạnh mưa, Kỷ Hành cũng ngừng lại, y tìm được một mảnh rừng cây hạnh(1).

Vùng đất này liên tục có mưa trong vòng hai tháng, đa số thực vực cho dù không bị nước mưa làm ngập úng thì cũng hiện ra dáng vẻ ủ rũ uể oải, nhưng mảnh rừng hạnh trước mắt này từ chân núi trở lên đến tận đỉnh núi tràn đầy những nhánh cây hạnh xum xuê, khỏe mạnh. Kỷ Hành đưa ra kết luận từ trường nơi này có điểm khác biệt không rõ nguyên nhân.

Trên cây đã mọc ra không ít những quả hạnh chín vàng béo mập, có mấy quả nằm cùng chỗ nặng trĩu kép cong cả cành cây, có chỗ thì từng quả lại như những quả trứng giấu giữa đám lá cây nhìn vô cùng đáng yêu.

Kỷ Hành lấy ra một tay đặt lên trán Phong Thả Ngâm, “Ba mươi chín độ C, sốt cao.”

Y dùng một cái tay ôm lấy Phong Thả Ngâm, cái tay trống rỗng hái được mấy quả mận, sau đó vắt ra nước đút Phong Thả Ngâm uống vào.

Nhân loại bị y ôm trong lòng sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, cho dù đang ở trong hôn mê cxung vẫn theo bản năng đem nước quả hạnh nuốt vào.

【 Năng lượng còn ba mươi phần trăm, hướng mười giờ có nhân loại cao cấp đang tiếp cận. 】 Kỷ Hành vừa đút xong nước quả hạnh liền nhận được thông báo của hệ thống. Y ngẩng đầu nhìn về hướng mười giờ liền nhìn thấy nhân loại cao cấp hôm qua bị mình vượt qua đang mang theo cơn thịnh nộ xông tới.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp cận mảnh rừng cây hạnh này nhân loại cao cấp kia liền bị một lớp phân cách trong suốt không nhìn thấy hất ra ngoài. Cùng lúc đó, trong rừng cây hạnh không một bóng người bỗng vang lên giọng nói đầy bực bội của một ông lão, “Là hậu bối nơi nào không có mắt sáng sớm đã tới quấy rầy sự an tĩnh của lão phu?”

Triệu Hi cảm thấy từ khi tên tiểu tử Phong gia kia xuất hiện gã làm chuyện gì cũng không thể vừa lòng nổi.

Đầu tiên là phi kiếm mất khống chế, la bàn cũng không rõ lý do mà bay đi mất, ngay sau đó sư đệ theo gã đi bắt giết Phong Thả Ngâm cũng bị người ta một đao cắt đứt yết hầu. Hiện tại gã trong tình huống không hề đề phòng bị một cái kết giới bắn bay ra ngoài… Lẽ nào tiểu tử Phong gia kia có số mệnh tốt như vậy? Lẽ nào gã không thể giết nổi hắn?

Triệu Hi nhìn đứng giữa rừng hạnh nhìn hai kẻ phàm nhân được kết giới bảo vệ thì sắc mặt âm trầm tràn đầy tàn ác.



“Là hậu bối nào không có mắt, sáng sớm đã tới quấy rấy sự thanh tĩnh của lão phu?”

Nghe được thanh âm này, đồng tử trong mắt Triệu Hi co rụt lại, gã bỗng nhiên có loại dự cảm e rằng từ nay về sau gã cũng không có cơ hội nào giết chết tên tiểu tử Phong gia kia nữa!

Theo tiếng nói kia vừa dứt, từ sâu trong rừng hạnh có một lão nhân tóc hoa râm mặc đạo bào màu xám đi ra.

Trên mặt lão tràn đầy sương gió lưu lại sau những tháng năm mài giũa, nếp nhăn xếp chồng, ánh mắt vẩn đục, nhìn qua chỉ là một ông già bình thường đã gần đất xa trời. Nhưng mà Triệu Hi lại nửa phần cũng không dám coi thường đối phương, vì theo đối phương ngày một tới gần, một luồng uy thế chỉ ở kỳ Kim đan đại năng mới có thể nắm giữ không ngừng nghiền ép lao tới như con sóng mạnh vỗ trúng con tôm xô gã ngã dúi đến mức không bò dậy nổi.

Triệu Hi trong lòng hoảng hốt, không hiểu vì sao ở đây bỗng nhiên xuất hiện một vị Kim Đan kỳ, càng không hiểu đối phương vì sao lại che chở tên tiểu tử Phong gia kia.

Lẽ nào Phong gia ở tu chân giới… thật ra có lưu lại hậu chiêu? Không, chuyện này là không thể!

Suy nghĩ xoay chuyển trong thời gian ngắn, Triệu Hi tỏ ra bị dọa sợ đến mặt mày tái mét, hành lễ bái với vị lão nhân vừa từ trong rừng hạnh bước ra: “Vãn bối Triệu Hi, chính là đệ tử của chưởng môn Linh Tông. Hôm nay xông vào nơi đây, quấy rầy sự thanh tĩnh của tiền bối thật sự chỉ là hiểu lầm, mong rằng tiền bối bao dung.”

“Thì ra là như vậy.” Lão nhân gia sờ sờ râu mép giồng như không phát hiện ra ý đồ của Triệu Hi, lão vừa nghe gã nói xong liền vui cười hớn hở nói: “Nếu như vậy, vậy ngươi về trước đi! Nhớ vấn an chưởng môn nhà các ngươi giúp lão phu, cứ nói, Lư Sơn Đổng Kính Chi tương lai nhát định sẽ mời chưởng môn uống thuốc.”

Lư Sơn Đổng Kính Chi… Lẽ nào là vị đó!

Trong lòng Triệu Hi chìm xuống nhưng lại không dám để lộ ra khác thường đành phải cung kính xưng phải, đàng hoàng rời khỏi nơi đây.

Dăm ba câu đuổi Triệu Hi đi, Đổng Kính Chi tay trái sờ râu mép tiến lại xem hai người phàm vừa tiến vào trong rừng hạnh, không nhìn còn đỡ, lão vừa nhìn đã phải giật mình.

Hai người trẻ tuổi này một người thì hao hết thể lực sốt cao hôn mê, một người khác rõ ràng bị liệt hỏa làm bỏng nghiêm trong nhưng lại vẫn đứng thẳng, thậm chí còn vô cùng thành thạo điêu luyện chăm sóc người đang hôn mê.

Đổng Kính Chi không khỏi kinh ngạc nói: “Hậu sinh, bị đốt thành như vậy sao ngươi còn có thể đứng thẳng?”

Liên quan tới điểm này Kỷ Hành đã sớm có biện pháp ứng đối, y mở miệng nói: “Ta không cảm nhận được đau đớn.” Đối với một cỗ máy mà nói, đừng nói là ngụy trang cho vẻ ngoài bị hao tổn, cho dù toàn thân có bị hủy thành mấy trăm mảnh thì y cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.

“Thì ra là không có cảm giác đau.” Đổng Kính Chi tự giác hiểu ra chân tướng, “Coi như là vậy, bị bỏng nặng như thế không thể không chữa. Tiểu tử, ngươi theo lão phu đi.” Lão cũng không biết Kỷ Hành sau khi bị bỏng còn mang theo Phong Thả Ngâm đi bộ ba canh giờ. Vừa dứt lời lão liền bẻ một nhánh cây từ trên cây hạnh xuống, sau đó thổi một hơi lên nhánh cây rồi ném xuống đất.



Nhánh cây kia vừa rơi xuống đất liền biến thành một tráng hán thẫn thờ. Hắn mặt không thay đổi đi tới trước mặt Kỷ Hành, vươn tay giúp y nhận lấy người trong ngực.

Kỷ Hành yên lặng ghi chép lại những chuyện xảy ra trước mắt, nói một tiếng “cảm ơn” với tráng hán do nhánh cây biến thành.

Tráng hán kia ngơ ngác cõng Phong Thả Ngâm lên núi, hình như không nghe thấy Kỷ Hành cảm ơn.

Đổng Kính Chi thấy thế nhân tiện nói: “Hán tử kia chỉ là lão phu tùy lúc dùng cành cây biến ra, cũng không có thần trí, về sau ngươi có nhu cầu gì chỉ cần bảo hắn đi làm, không cần xem hắn là người.”

Kỷ Hành gật đầu nói: “Ta hiểu được.” Nói cách khác, nếu bỏ qua thế giới quan và sự khác biệt năng lượng giữa hai thế giới thì nam hán tử do cành cây biến thành này và y chính xét về bản chất chính là cùng một loại.