Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 12: 12





Editor: babiQynne
Kia rõ ràng chính là vết kim chỉ có thể lưu lại sau khi rút máu!
Thời Thanh Ninh rõ ràng nghe bên tai mình kêu "ong" một tiếng vang vọng, lấn át tất thảy âm thanh của thế giới bên ngoài.

Chỉ trong mấy giây, toàn bộ thế giới trước mặt cậu như nhoè mờ đi, trống rỗng.

Chỉ còn vết máu ứ đọng giữa cánh tay và khuỷu tay của Bách Dạ Tức là rõ rệt nhất, màu đỏ tươi lan rộng ra như một biển máu.

...Nuốt chửng toàn bộ tầm nhìn trước mắt.

"Bác sĩ đâu?"
Ngữ khí của Thời Thanh Ninh đặc biệt bình tĩnh.

Mà thực tế lúc này khi đang nói chuyện, chính cậu cũng không nghe thấy thanh âm của chính mình.

"Bác sĩ Triệu ngày hôm nay không phải tới kiểm tra cho tôi sao? Trước mời ngài ấy đến đây giúp tôi xem một chút."
Bác gái, hay là Tôn Minh, cũng không biết là người nào đã gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu nữa.

May mắn là bác sĩ Triệu vốn dĩ cũng đang trên đường tới đây, không bao lâu sau liền tiến vào trong biệt thự Thời gia.

"Bác sĩ đến! Đến!"
Âm điệu cao của bác gái dần dần lọt vào trong tai Thời Thanh Ninh, cậu khôi phục thính giác một chút, đứng dậy muốn tránh chỗ cho bác sĩ.

Khi chuẩn bị lùi về phía sau một bước, Thời Thanh Ninh mới nhận ra được lực tay đang đỡ phía sau thắt lưng mình, cùng với đó là cả cơn đau từ cẳng chân cứng ngắc.

Bởi vì động tác sốt ruột nhào tới ban nãy, Thời Thanh Ninh cũng không có đứng lại ngay ngắn.

Mặt trước của cẳng chân cậu đang cấn ở trên xà ngang của ghế, vậy nhưng bản thân lại không cảm giác được chút nào, liền cứ như vậy dùng tư thế vặn vẹo này đứng mội hồi lâu.

Vẫn là Bách Dạ Tức dùng một cánh tay khác đỡ lấy nửa vòng eo của cậu, làm điểm tựa giúp cậu đứng vững không bị ngã.

Mi tâm Thời Thanh Ninh chậm rãi nhíu lại.

Tay cậu còn đang chộp trên cổ tay của đối phương, tay của hai người lúc này đều lạnh lẽo không chút hồng hào, nhiệt độ khi tiếp xúc không thể phân biệt được là ai đang lạnh hơn.

"Có chuyện gì vậy? Để tôi kiểm tra một chút."
Tiếng của bác sĩ rốt cuộc cũng gọi được ý thức của Thời Thanh Ninh trở về.

Cậu đứng tránh qua một bên, nhìn bác sĩ kiểm tra qua cánh tay của Bách Dạ Tức.

"Ôi, sao lại nghiêm trọng như vậy."
Bác sĩ Triệu sau khi xem xong cũng bị doạ một chút, tỉ mỉ tường tận xem xét thêm một hồi mới nói:
"Đây cũng là vết tụ huyết sau khi rút máu."
Ông hỏi: "Có phải là rút máu xong không ấn đè lại lỗ kim?"
Bách Dạ Tức thu lại ánh mắt từ trên người Thời Thanh Ninh, bình tĩnh đáp: "Không ấn."
"Ôi trời, không ấn là không được a."
Bác sĩ Triệu nhấn mạnh nói.

"Sau khi rút máu thì các mao mạch vẫn sẽ tiếp tục chảy máu, trong trường hợp nghiêm trọng, máu sẽ bị thấm xuống các lớp mô dưới da..."
"Nhìn cái cách cầm máu của cậu hình như không hiệu quả cho lắm, lần sau nếu có phải rút máu thì nhớ bấm chặt một lúc."
Tuy rằng căn dặn rất tỉ mỉ, nhưng biểu hiện của bác sĩ Triệu cũng có vẻ không quá lo lắng, ông lại hỏi:
"Sau khi rút máu đến giờ đã đủ 24h rồi?"
Bách Dạ Tức gật đầu một cái.

"Vậy thì có thể chườm nóng." Bác sĩ Triệu nói.

"Sau này nếu có sơ suất gặp lại tình huống như vậy, rút máu xong nếu có máu ứ đọng trong hai mươi bốn giờ nhất định phải kịp thời chườm lạnh, vượt quá thời gian này thì chườm nóng, còn có thể dùng một lát khoai tây gọt mỏng đắp bên trên, giúp tiêu sưng."
Bác sĩ Triệu phân phó cho bác gái vài câu, bác gái liền giúp bọn họ đi lấy một chiếc khăn nóng.

Bác gái vừa quay đi bỗng nhiên bị gọi lại.


Người mở miệng không ngờ lại là Bách Dạ Tức.

"Phiền dì lấy thêm một cái túi sưởi."
Hắn nói: "Tay của nhị thiếu thật lạnh."
"Được được." Bác gái vội vã gật đầu.

Bác sĩ Triệu cũng quay đầu.

"Nhị thiếu sao vậy? Sắc mặt cậy sao lại trắng như vậy." Bác sĩ Triệu nói, "Qua bên này, cẩn thận ngồi xuống một chút.

Cậu bị cảm lạnh sao?"
"Không có." Thời Thanh Ninh vẫn ngơ ngẩn nhìn bác sĩ cùng Bách Dạ Tức, phản ứng cũng hơi chậm chạp.

"Vết thương của cậu ấy..."
"Không có vấn đề gì lớn, đợi một thời gian ngắn chờ vết tụ huyết chậm rãi tan ra là tốt rồi." Bác sĩ Triệu ôn tồn trấn an.

"Những ngày này đừng vận động mạnh, cũng đừng hứng gió, không nên cầm vật nặng, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.

Rảnh rỗi thì có thể đi bệnh viện kiểm tra qua vết cầm máu."
Ông dặn dò đơn giản vài câu xong, lại quay qua nói với Thời Thanh Ninh: "Được rồi, nhị thiếu đến đây, tôi kiểm tra giúp cậu một chút."
Những tiếng ong ong bên tai Thời Thanh Ninh lúc này mới nhỏ dần đi một chút.

...!Không xảy ra vấn đề gì lớn, vậy là tốt rồi.

Thời Thanh Ninh phải làm một bài kiểm tra hậu phẫu thuật, quy trình này cậu cũng đã sớm quen thuộc.

Cậu một bên trả lời những câu hỏi của bác sĩ Triệu, một bên vẫn luôn nhìn cánh tay Bách Dạ Tức.

Tay của nam sinh đã khôi phục như thường, không còn run nữa, tựa hồ như ban nãy chỉ là có chút mệt nhọc, hiện giờ cũng đã ổn định lại.

—— Thật tốt, loại di chứng nặng nề được nhắc đến trong tiểu thuyết là co thắt giây thần kinh ấy rốt cuộc cũng không xảy ra.

Thời Thanh Ninh đã có thể thả lỏng một chút, cũng dần dần hồi phục tư duy của chính mình.

Cậu ý thức được một chuyện.

...!Bản thân dường như đã bị cuốn tiểu thuyết này đánh lừa.

Ban đầu Thời Thanh Ninh nhớ ra nội dung tiểu thuyết là, người của An gia tìm tới Bách Dạ Tức khi con trai bọn họ rơi vào tình thế nguy hiểm, yêu cầu Bách Dạ Tức hiến máu cứu người.

Nhưng khi đó Bách Dạ Tức đã rời khỏi An gia được một thời gian.

Vậy rốt cuộc An gia làm thế nào lại biết được nhóm máu của Bách Dạ Tức?
Đáp án chỉ có thể là...!
An gia đã sớm biết từ lâu.

Nhưng con trai của An gia từ nhỏ đã bệnh tật, thậm chí sau khi Bách Dạ Tức được thu nuôi cũng phải phụ trách ngày đêm chăm nom cho con trai bọn họ, bị đối xử chẳng khác một kẻ hạ nhân trong nhà.

Mà nhóm máu của đứa con trai nhà họ An này còn là nhóm máu hiếm.

Liệu An gia bọn họ thực sự sẽ chờ đến khi con trai mười sáu, mười bảy tuổi mới đột nhiên đi tìm nhóm máu khan hiếm này sao?
Nghĩ đến đây, sống lưng Thời Thanh Ninh không khỏi truyền đến từng cơn lành lạnh...!
Đối mặt với Bách Dạ Tức —— Một người hiếm có cùng nhóm máu, liệu An gia sẽ chờ đến khi phải thật sự bị rơi vào tình thế cần máu gấp, khi đó mới có ý đồ với hắn sao?
Thời Thanh Ninh có bệnh tim bẩm sinh, những cuộc giải phẫu lớn nhỏ gì cũng đã trải qua vô số kể, mặc dù bây giờ trí nhớ vẫn hỗn loạn, nhưng về phương diện chữa bệnh cậu còn quen thuộc hơn so với người trưởng thành rất nhiều.

Thời Thanh Ninh bất thình lình nhớ ra ——
...!Có một loại phương thức rút máu, gọi là chuẩn bị máu sẵn.

Phương thức chuẩn bị máu sẵn này chỉ dành cho những người có nhóm máu hiếm hoặc có nhu cầu đặc biệt, để ngừa vạn nhất, họ sẽ tự dự trữ trước lượng máu dự phòng cho mình.

Trong các cách chính quy và hợp pháp, loại chuẩn bị máu này thường được thực hiện bằng cách lấy máu của người đã chuẩn bị máu trước.


Tức là tự chuẩn bị máu.

Nhưng trong nhiều trường hợp, người cần chuẩn bị máu lại không thể đáp ứng được đủ điều kiện cho việc rút máu.

Ví dụ như phụ nữ có thai dẫn đến huyết sắc tố bị giảm, hoặc là người có bệnh quanh năm thể trạng ốm yếu,...!
—— Cái lạnh triệt để thấm sâu vào tận xương tuỷ.

Thời Thanh Ninh nhìn về phía Bách Dạ Tức, đối phương đã đem khẩu trang đeo lại từ lúc nào.

Khăn nóng đang được chườm lên vết thương của hắn, kính cùng khẩu trang che khuất nam đi khuôn mặt tái nhợt, chuỗi xích bạc rủ xuống bên mắt kính hơi lấp lánh dưới ánh sáng khiến Bách Dạ Tức trông càng trở nên lạnh lùng và xa cách.

Dù là ai bình phẩm cũng sẽ không nhịn được từ đáy lòng than thở, một tài năng xuất chúng còn trẻ tuổi lại anh tuấn tao nhã như vậy.

Thật sự càng khiến người ta không thể lý giải nổi...Tại sao lại có thể có người tàn nhẫn đến mức...!
Nhìn hắn nhưng chỉ như đang nhìn một cái...!
...Túi máu có hình người?
"Nhị thiếu...!Nhị thiếu?"
Bên tai truyền đến tiếng gọi của bác sĩ Triệu, miễn cưỡng gọi về được hồn phách đang phân tán phương nào của Thời Thanh Ninh.

"Làm sao vậy?" Thời Thanh Ninh hỏi.

Bác sĩ Triệu muốn nói lại thôi, cau mày hỏi: "Nhị thiếu thấy mệt mỏi sao?"
Thời Thanh Ninh: "Vẫn rất ổn."
Bác sĩ Triệu nhìn nhìn cậu thêm vài cái sau đó mới cẩn thận thu lại các loại công cụ máy móc đo đạc, lật lại dữ liệu đã được ghi trong tay, nói:
"Các chỉ số vẫn nằm trong mức bình thường, chỉ là có một chút dao động nhẹ.

Hai ngày nay nhất định phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, không được làm gì quá mệt nhọc."
Bác sĩ Triệu chậm rãi nhắc nhở, tựa hồ như vẫn chưa yên lòng, còn bổ sung thêm một câu:
"Tôi nhớ ngày kia là ngày kiểm tra phải không? Không được liền đổi sang thành ngày mai, sớm hơn một ngày đi."
"Được."
Thời Thanh Ninh cũng không phản đối: "Chờ mẹ về cháu sẽ cùng mẹ thương lượng."
Dặn dò thêm mấy câu nữa xong, bác sĩ Triệu mới yên tâm rời đi.

Bên kia bác gái cũng đã hết giờ làm, nhưng vẫn là không yên lòng mà nán lại.

"Cái túi sưởi này có được không? Không được tôi lại lấy cái khác to hơn đến..."
Thời Thanh Ninh cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, cậu thậm chí còn không nhớ được từ khi nào mình đã cầm lấy cái túi sưởi này.

Hiệu quả của thứ này dường như khá tốt, lòng bàn tay của Thời Thanh Ninh bị nhiệt làm cho nóng lên, thậm chí còn cảm thấy nóng có chút quá.

...!Nhưng những đầu ngón tay và mu bàn tay vẫn lạnh đến thấu xương.

"Được rồi ạ, bác gái."
Thời Thanh Ninh nhẹ giọng trấn an một chút rồi tiễn bác gái ra cửa rời đi, sau đó cậu quay trở lại, chầm chậm ngồi xuống trước mặt Bách Dạ Tức.

Những người khác của Thời gia cũng chưa trở về, phòng khách lúc này chỉ còn có hai người bọn họ.

Thời Thanh Ninh duỗi tay ra, đem túi sưởi trên tay mình nhẹ nhàng ấn xuống lòng bàn tay lạnh lẽo không chút huyết sắc của Bách Dạ Tức.

Cậu cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cái này là bị làm sao?"
"Rút máu." Bách Dạ Tức hạ xuống tầm mắt để có thể nhìn thấy được xoáy nhỏ mềm mại trên đỉnh đầu thiếu niên.

Hơi ấm đang truyền đến từ bàn tay của người kia...!
Hắn lại nói: "Làm kiểm tra sức khoẻ."
Kiểm tra sức khoẻ mà cần phải rút nhiều máu như vậy?
Nhiều đến mức khiến môi cũng trắng bệch?
Hơn nữa ống tay áo của Bách Dạ Tức mới chỉ cuộn lên đến khuỷu tay, nhưng trên cánh tay gầy guộc đó, Thời Thanh Ninh đã thấy đến không chỉ một lỗ kim.

Thời Thanh Ninh chầm chậm nhắm mắt lại.


Bách Dạ Tức không phải đang nói thật.

Thời Thanh Ninh nhớ lại mấy ngày trước ở trung tâm nhạc cụ, lại nhớ tới lần thứ hai mà bọn họ gặp nhau, chính là cái ngày mà Bách Dạ Tức bị mười mấy người vây đánh, đánh cho cả người đầy một thân bụi bặm, lại chỉ đối với cậu nói một câu ——
"Tay, không có vấn đề gì."
Cậu xem bên trong tay, không có bị thương.

Thời Thanh Ninh khi đó đã có cảm giác Bách Dạ Tức dường như không bao giờ để ý đến việc bị tổn thương.

Không để ý đến sự mệt mỏi hay đau đớn.

Hắn thật giống như không để ý đến thân thể mình một chút nào, ban nãy chườm nóng cho vết tụ máu, khi bác gái đem khăn nóng chườm lên vết thương nhìn có chút đáng sợ đó còn không nhịn được mà nhăn mặt, động tác cẩn thận từng chút một, chỉ sợ sẽ khiến người bị đau.

...!Vậy mà Bách Dạ Tức đến một cái nhíu mày thay đổi biểu tình trên gương mặt cũng không hề có.

Thần sắc vẫn đóng băng như mọi ngày.

Thời Thanh Ninh sớm đã phát hiện Bách Dạ Tức thiếu sức sống, cậu thậm chí nhất thời còn không nghĩ ra được cái gì có thể tạo nên chút ảnh hưởng với đối phương.

Ở trong mắt Bách Dạ Tức, nhân sinh tựa hồ như đã chẳng còn gì đáng để sống...!
Thời Thanh Ninh không dám nghĩ tới.

Cậu thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, Bách Dạ Tức đối với đàn piano quả thực cũng không hề để tâm chút nào.

Nếu như Bách Dạ Tức thật sự yêu quý âm nhạc, say mê chơi đàn, vậy thì xế chiều hôm nay hắn đã không kiên trì muốn lên lớp.

...!Bởi hắn biết rõ làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất không tốt đến đôi tay.

Thời Thanh Ninh rõ ràng cảm giác được hôm nay sức đàn của Bách Dạ Tức thật sự yếu.

Khi nãy Bách Dạ Tức cầm lấy cái muỗng thì sẽ run, cũng là bởi đã hao phí quá nhiều khí lực.

Bách Dạ Tức vốn không hiểu được làm sao để "bảo vệ" —— Thậm chí chỉ đơn giản là "bảo vệ" tốt bản thân mình.

Thời Thanh Ninh thật không hiểu được tại sao lại có một con người lạnh lùng đến như vậy, lạnh lùng đến mức tàn nhẫn với chính bản thân mình, một chút cũng không hề quan tâm.

Cậu càng không hiểu được, rốt cuộc cần phải trải qua những chuyện như thế nào mới có thể đem một con người bức ra đến trạng thái tiêu cực như vậy.

Bách Dạ Tức rõ ràng là một người sống sờ sờ a, hắn không phải là một túi máu có hình người!
Hắn chỉ là một...!một đứa trẻ mới mười sáu tuổi...!
Đuôi mắt Thời Thanh Ninh ửng hồng, không tiếng động mà nỗ lực chớp chớp mắt.

Không biết có phải hay không do tuổi tác của thân thể này nhỏ đi, hốc mắt của cậu dường như cũng trở nên nông hơn, tầm nhìn quá dễ bị mờ.

Cưỡng chế một trận chua xót cuồn cuộn trong lồng ngực, Thời Thanh Ninh giọng nói mang theo chút yếu ớt mở miệng, thanh âm ngược lại rất bình tĩnh.

"Cậu kiểm tra sức khoẻ ở đâu?"
Bất kể như thế nào, cho dù có nhiều khó khăn, cậu cũng không thể bỏ mặc không quan tâm người này được.
*****
Ngày hôm sau.

Bệnh viện Đức Hâm Hải Thành.

Hôm nay là kỷ niệm tròn ba tháng chính thức đưa vào hoạt động của bệnh viện Đức Hâm Hải Thành, đồng thời cũng là một ngày tốt bọn họ đón tiếp một nhà tài trợ trang thiết bị lớn sẽ cùng hợp tác trong tương lai.

Lãnh đạo bệnh viện từ rất sớm chờ đã chờ đợi ở cửa lớn, vẻ mặt tươi cười mà nghênh tiếp khách quý của bọn họ.

"Hoan nghênh hoan nghênh, " Viện trưởng nắm tay người phụ trách, kích động lắc lắc mấy cái, "Nhiệt liệt hoan nghênh!!"
"Từ lâu đã được nghe đến danh tiếng của công ty Thời Mỹ, khi tổng bộ của chúng tôi đến Hải thành để lựa chọn địa điểm đã xác định rồi, nhất định phải hợp tác cùng Thời Mỹ của các vị, cuối cùng cũng coi như chờ được ngày này rồi!"
Viện trưởng dẫn đoàn người tiến vào bệnh viện tham quan một vòng, cười đến mức cả mặt bóng loáng.

"Công ty Thời Mỹ hiện tại đang nổi danh khắp toàn quốc, vừa vặn Đức Hâm của chúng tôi cũng vậy, tuy rằng Đức Hâm là một chuỗi các bệnh viện tư nhân, nhưng trên toàn quốc chúng tôi đã có đến 12 cơ sở bệnh viện, chúng ta hợp tác, đó chính là cường cường liên hợp a!"
Người phụ trách của công ty Thời Mỹ cũng chỉ lắng nghe, thi thoảng phối hợp gật gật đầu, cười không nói.

Đoàn người đi tới phòng vinh danh, viện trưởng tinh thần phấn khởi vô cùng, chỉ vào tấm bằng khen có khung viền hoa ren lớn nhất được treo trên chính giữa bức tường.

"Đây đây đây, mọi người xem, đây là dịp kỷ niệm sự hợp tác của chúng tôi với quỹ từ thiện Bác Ái!"
Nghe đến đây, vẻ mặt của người phụ trách Thời Mỹ lúc này mới hơi thay đổi một chút: "Bác Ái? Quỹ tài trợ của Úc đảo đó?"
"Không sai không sai, chính là bọn họ." Viện trưởng hiển nhiên đối với sự nổi tiếng của Bác Ái vô cùng hài lòng, tiếp tục chậm rãi mà nói.

"Bác Ái có một hạng mục riêng dành cho những bệnh nhân đang phẫu thuật cấy ghép nội tạng, hỗ trợ họ một phần khoản viện phí lớn.


Hạng mục này hiện đang đàm phán với Đức Hâm của chúng tôi, với công nghệ tiên tiến hiện đại của bệnh viện chúng tôi, ngài là hoàn toàn có thể yên tâm, sự hợp tác cùng phát triển của chúng ta sẽ rất lâu dài!"
Viện trưởng giới thiệu một lượt về những bản kế hoạch to lớn của bọn họ, trong khi ông còn đang thao thao bất tuyệt, phía cửa sau có một người lặng lẽ tiến vào.

Thấy viện trưởng còn đang tán gẫu, người kia im lặng kéo tay áo của một vị phó viện trưởng trong đám người.

Phó viện trưởng quay đầu lại, đi theo người kia ra ngoài, vào một căn phòng trống ngay bên cạnh.

"Tiền viện phó, đứa trẻ hôm qua đến kiểm tra sức khoẻ đã đến."
"Ồ?" Một tia sáng loé lên trong mắt của phó viện trưởng, "Là cái người họ Bách đó hả?"
"Đúng đúng."
"Được" Phó viện trưởng khoát tay nói, "Bảo bọn họ chuẩn bị đi, chờ có người đến liền đưa cậu ta đi lấy máu."
"Dạ" Người kia đáp một tiếng, "Vẫn giống như ngày hôm qua?"
"Không, hôm nay đổi một cái lớn hơn." Phó viện trưởng suy nghĩ một chút, lại nói, "Trực tiếp lấy túi máu trên một cỡ nữa đi."
Ông sờ sờ cằm: "Rút nhiều một chút, đừng có nhặt nhạnh tìm kiếm, không có vậy thì trực tiếp lấy lên túi 300cc đi, cũng không chết người được."
"Dạ!"
Người kia nghe theo lời lập tứv rời đi, phó viện trưởng dường như lại cân nhắc suy tính cái gì đó, người mới đi được vài bước đã bị ông gọi lại.

"Thôi, bảo bọn họ chuẩn bị kỹ càng, tôi tự mình lấy máu."
Vì phải tiếp đón khách quý đến thăm vậy nên đa số mọi người đều đang tập hợp ở lầu trên, lầu một đại sảnh của bệnh viện lúc này khá vắng vẻ yên tĩnh.

Chỗ lấy máu cách đại sảnh một đoạn không xa, khi phó viện trưởng đến, nam sinh họ Bách kia cũng đã đứng chờ sẵn ở đó, đang trầm mặc đứng ở bên bức tường.

Phó viện trưởng đảo mắt nhìn người kia một cái, hàng lông mày khẽ cau lại tỏ rõ vẻ chán ghét.

Ông ta ghét chính là loại người có kiểu tóc "ngô không ra ngô, khoai không ra khoai" này nhất.

Gương mặt rõ ràng mang nét của một tiểu bạch kiểm* nhưng lại toát ra khí chất cứng rắn và cả một chút côn đồ, nhìn thôi cũng đủ biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
( *Tiểu bạch kiểm: Tiếng lóng mang nghĩa chỉ những chàng trai có dáng vẻ trắng trẻo xinh đẹp chỉ biết sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, làm trai bao, còn một nghĩa khác nữa để chỉ những chàng trai trẻ đẹp trai, từ này thường được dùng theo nghĩa châm biếm nhiều hơn)
Nam sinh để tóc dài ngang lưng, mấy lọn tóc loà xoà phía trước vai, dài mà mượt.

Mấy nữ y tá đang bận rộn chuẩn bị thiết bị, sau khi nhìn thấy nam sinh kia đều không tự chủ mà dừng lại động tác trên tay, âm thầm đánh giá hắn, còn thì thầm to nhỏ ghé vào tai nhau cười đến đỏ ửng cả tai.

Phó viện trưởng liếc mắt qua liền nhìn thấy một nữ y tá trong đó chính là người đã hai lần cự tuyệt hoa của mình, nhất thời lông mày càng nhíu chặt lại, khó chịu ho mạnh một tiếng.

"Khụ khụ!"
Mấy người lúc này mới thu lại nụ cười, tiếp tục làm việc của mình.

Phó viện trưởng giương mắt quét qua, trông thấy nam sinh kia nghe thấy âm thanh này cũng đưa mắt nhìn lại.

Nam sinh này có chút âm trầm, khi hắn nhìn chằm chằm vào người khác càng khiến người ta cảm thấy lành lạnh sau lưng, cảm giác rất không thoải mái.

Nhưng mà nam sinh cũng chỉ liếc mắt nhìn, chờ đến khi phó viện trưởng quay đi, hắn cũng lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

Phó viện trưởng biết mấy hạng người như vậy đều chỉ là "giẻ cùi tốt mã", bị liếc nhìn một cái thôi cũng sợ không dám nhìn loạn, nội tâm càng thêm xem thường.

Ông với tay cầm lấy đơn xét nghiệm máu, liếc nhìn nhóm máu hiếm được ghi trên đó, thầm nghĩ.

Cơ thể người này vẫn là có chút ích.

Lấy chút máu này cũng coi như là đóng góp duy nhất mà cậu ta làm được cho xã hội.

"Tiểu Trương..." Phó viện trưởng kêu một tiếng.

"Tờ đơn khai xong chưa? Chuẩn bị lấy máu."
Một y tá đặt tờ giấy xét nghiệm máu đã viết sẵn trên bàn, một y tá khác đang cầm miếng bông tẩm cồn, chuẩn bị sát trùng cho nam sinh.

Kỳ thực còn có người muốn tiến đến giúp hắn xắn ống tay áo lên, lại bị nam sinh kia né được, không biết làm gì khác hơn là lúng túng ngừng động tác lại.

Nhưng khi nam sinh đem ống tay áo xắn lên lộ ra cánh tay xanh xao tái nhợt, mấy y tá đứng quanh đó đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

"Trời ạ..."
Phó viện trưởng nghe thấy tiếng kinh hô của các nàng, cau mày gằn giọng: "Ồn ào ầm ĩ cái gì?"
Phó viện trưởng cầm lấy cây kim tiêm rút máu, ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy cánh tay trước mắt cũng ngây ngẩn cả người.

"Này là cái gì?"
Chỉ thấy trên cánh tay nam sinh kia trải rộng vài vết tụ máu đậm nhạt không giống nhau, đập thẳng vào mắt người nhìn.

Động tác cầm kim của phó viện trưởng cũng dừng lại, nhưng chỉ một giây sau, ông ta liền nghe thấy một tiếng quát lớn vang lên.

"Dừng tay!".


— QUẢNG CÁO —