A Diệu và A Lạc thuần thục phá bỏ những chiêu thức kìm kẹp lẫn nhau nhưng vẫn chưa phân được thắng bại. Hai người đối diện nhau trong phút chốc rồi cười thật to, sau đó họ liền buông nhau ra.
A Lạc ảo não nói: "Đã năm năm rồi, tại sao ta vẫn liên tục không thắng được đệ?"
A Diệu không nghĩ đây là vấn đề lớn: "Ta cũng không thể đánh bại huynh mà. Cho dù thừa nhận hòa nhau rồi, thì chúng ta làm cái gì cũng phải phân chia thắng bại thôi, đúng không?"
A Lạc không chịu buông tha nói: "Không được, sớm muộn gì cũng có ngày ta đánh bại được đứa nhỏ là đệ."
A Diệu nở nụ cười ôn hòa hiền hậu nhưng không đáp lại.
A Lạc nhìn thấy túi gấm trên chiếc bàn dài bỗng chốc do dự nói: "Đệ biết không, ngày hôm qua vụ bắt cóc cô nương nhà họ Dương đó khiến ta cảm thấy hơi ngẩn ngơ một chút. Làm thế nào mà ta lại có cảm giác Dương Hiến Dung có phần giống với tiểu cô nương năm đó......"
A Lạc cẩn thận nhớ lại diện mạo của Dương Hiến Dung, dường như cũng không giống với tiểu cô nương năm năm trước cho lắm. Cô nương khi đó có khuôn mặt tròn tròn trông rất đáng yêu, còn Dương Hiến Dung lại có gương mặt trái xoan thanh tú xinh đẹp. Thế nhưng, đôi mắt của hai người khi chuyển động đều linh hoạt trông rất giống nhau, đôi mắt ấy giống như một dòng suối trong veo long lanh nước.
A Diệu lắc đầu nói: "Không thể nào có chuyện này!"
"Huynh không thể nói rõ ra được." A Lạc gãi gãi đầu, cười khà khà. "Nếu nói về mặt mũi thì dường như cũng không giống, giọng nói lại không giống cho lắm. Chỉ là luôn có chút cảm giác mà thôi."
A Lạc còn nhớ rõ ràng, ngay lúc đó trên người bọn họ mặc quân phục của quân sĩ nhà Tấn, A Lạc kéo xe ngựa chạy như bay về phía nam, rất nhanh họ đã đến trước một cổng thành. Đúng là ông trời chiếu cố, khi ấy xe lương thực đang dở hàng thì cổng thành mở ra, hắn liền chớp thời cơ lao ra ngoài thành với tốc độ cực nhanh, lính canh giữ thành không kịp ngăn cản.
Chiếc xe ngựa chạy quá nhanh nên chòng chành lắc lư dữ dội, bên trong truyền ra giọng nói của một cô nương, giọng nói ấy vẫn còn trẻ con: "Đừng chạy nữa! Nếu cứ tiếp tục chạy đến nghiêng ngả thế này, máu của hắn sẽ càng chảy ra nhiều hơn đấy!"
Đó là lần đầu tiên A Lạc nghe thấy giọng nói của một cô nương. Âm thanh ấy vang vọng lanh lảnh chứa đầy sự sợ hãi. A Lạc cảm thấy thắt lòng nên vội vàng quay nhìn ra sau. Chiếc xe ngựa này rất nhẹ nhàng tiện lợi, khó có được con ngựa nào tốt như vậy, dưới sự điều khiển tuyệt vời của mình, hắn đã vứt bỏ những tên truy binh theo đuổi phía sau và chạy đến một cánh rừng không bóng người.
A Lạc thở phào nhẹ nhõm, dừng xe ngựa lại lo lắng vén rèm lên xem. Bên trong xe, A Diệu bị một mũi tên cắm ở thắt lưng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân thì đang dựa vào chân của tiểu cô nương mặc áo gấm xanh biếc. Tay và y phục của cô nương ấy dính đầy máu của A Diệu và cả người tiểu cô nương thì đang phát run.
A Lạc hoảng sợ, tiến lên trước đỡ lấy A Diệu hỏi: "A Diệu! Đệ cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Hắn nhất định phải được cầm máu ngay lập tức, nếu không hắn sẽ mất mạng."
A Lạc nhìn tiểu cô nương, mặc dù toàn thân cô nương ấy đang run rẩy nhưng nét mặt lại trông rất bình tĩnh. A Lạc suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu xuống cởi đai lưng ra. Tiểu cô nương bị dọa cho khiếp sợ cuống quýt quay mặt đi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận hỏi: "Ngươi định làm gì thế?"
A Lạc bước tới xoay cổ tay tiểu cô nương, mặc kệ cô nương ấy đang giãy dụa, hắn dùng đai lưng buộc chặt hai cổ tay của cô nương ấy rồi quay đầu trấn an A Diệu: "A Diệu, đệ cố kiên trì thêm chút nữa, ta trói người này lại rồi, khi đến được nội thành sẽ tìm đại phu chữa trị vết thương cho đệ."
Tiểu cô nương đang bị trói lúc này vẫn không chịu an phận, sợ đến chết đi sống lại thế mà vẫn một mực nhất định nói cho rõ ràng: "Chắc bây giờ các ngươi đang bị toàn thành phát lệnh truy nã. Ngươi chắc chắn sẽ bị bắt ngay khi bước chân vào thành, vậy thì tại sao ta phải cứu hắn?"
A Lạc đột nhiên rút dao ra kề vào cổ tiểu cô nương mà quát lớn: "Ồn ào quá đi mất! Cha ngươi đây sẽ chém một đao giải quyết ngươi trước tiên!"
Với một khuôn mặt nhuốm máu và hung bạo của A Lạc cuối cùng cũng khiến cho tiểu cô nương sợ hãi đến mức run cầm cập và không dám nói thêm lời nào nữa.
A Diệu chịu đựng sự đau đớn lôi kéo A Lạc, lắc đầu với hắn, sau đó nhẹ nhàng hỏi tiểu cô nương: "Cô nương có biện pháp nào không?"
A Lạc hừm một tiếng, mang con dao cắm lại vào vỏ. Hắn không tin rằng cô nương bé nhỏ này có thể làm được gì. Không nghĩ đến tiểu cô nương đang run rẩy này lại nói một câu khiến hắn khó mà tin tưởng được. "Ta......ta có thể giúp ngươi......trị thương."
A Lạc chỉ vào cô nương ấy, giễu cợt nói: "Là cô nương sao? Cho hỏi cô nương bao nhiêu tuổi rồi, mà còn là nữ nhi nữa, cô nương biết chữa bệnh sao?"
Tiểu cô nương gật đầu và tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc: "Ta học được vài điều từ mẫu thân của ta."
A Lạc vẫn còn đang suy nghĩ gì đó, song A Diệu đã gật đầu với hắn. A Diệu quay đầu sang nhìn tiểu cô nương, thầm hy vọng hỏi: "Thế cô nương định làm gì?"
Tiểu cô nương đưa bàn tay bị trói ra trước mặt A Lạc, nói: "Cởi trói cho ta trước đã."
Tiểu cô nương đưa đôi tay trắng ngần ra phía trước, dù cho trên tay dính máu của A Diệu thì cũng không thể che giấu được làn da trắng xanh mịn màng ấy. A Lạc thoáng cái mềm lòng, vừa ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt to long lanh ngân ngấn nước. Con người đen láy được ánh sáng mặt trời chiếu rọi lấp la lấp lánh như những vì sao.
A Lạc không ngừng suy nghĩ về những gì mẫu thân hắn nói khi hắn còn nhỏ "Những nữ nhân xinh đẹp đều không phải điều tốt lành", tuy chỉ là một tiểu cô nương chưa lớn nhưng cô nương ấy là người khác giới xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy. Kể từ khi bị người Hung Nô bắt làm tù binh, ngày nào hắn cũng làm bạn với những tên nô lệ bẩn thỉu. Thật hiếm khi trông thấy một tiểu thư quý tộc Hung Nô chứ đừng nói đến sẽ nhìn thấy được phong thái uyển chuyển của một cô nương người Hán.
"Nữ nhân xinh đẹp không phải là điều tốt lành", câu nói ấy vẫn còn vang vọng trong tâm trí hắn, thế nhưng ngay lúc này A Lạc như bị ma xui quỷ khiến, hắn đã cởi bỏ chiếc đai lưng trói tay cô nương ấy. Thậm chí hắn còn ngửi được một mùi thoang thoảng không mấy dễ chịu từ đai thắt lưng, hắn bỗng nhiên âm thầm đỏ mặt xấu hổ.
A Lạc đang chìm đắm trong quá khứ, khi nhớ lại tình tiết này, gương mặt đang vui vẻ hớn hở bỗng thoáng ửng đỏ, hắn nói: "Ta cho rằng hai bọn họ giống nhau nhất ở một điểm, đều giống con hồ ly bé nhỏ giảo hoạt......"
A Diệu vỗ một phát lên đầu A Lạc rồi nói: "Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Dương Hiến Dung sinh sống ở Lạc Dương, chưa bao giờ rời khỏi kinh đô này và những vùng lân cận, không thể nào có năng lực như tiểu cô nương ấy được." Chàng cẩn thận cho túi gấm vào bên trong ngực, đang có ý định rời khỏi phòng để ra ngoài thì bỗng nhiên khóe miệng chàng lộ ra một chút vui vẻ không thể che giấu, chàng nói: "Đợi đến khi mọi chuyện ở nơi này xong xuôi, đệ sẽ đi đến Tấn Dương."
Thân hình A Lạc dao động, cánh tay duỗi thẳng chắn trước mặt A Diệu, hắn nói: "Đệ không phải đã..." Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút biểu cảm gì của A Diệu, "Đệ đã tìm được cô nương ấy rồi sao?"
"Quả nhiên ta không giấu được huynh." A Diệu rút một tờ giấy ra từ trong ngực rồi đưa cho A Lạc, "Cổ Li vừa mới đưa đến."
A Lạc lắc đầu nói: "Đưa cái này cho ta làm gì, đệ cứ đọc cho ta nghe đi."
A Diệu đem tờ giấy bỏ lại vào trong ngực, nội dung bên trong tờ giấy chàng đã thuộc lòng từ lâu, "Dương Yên, mười bảy tuổi, là trưởng nữ của một vị Dương gia, ông là thứ sử lâu đời ở Tấn Dương. Những người trông thấy nàng ấy đều nói rằng nàng có khuôn mặt rất xinh đẹp và nhu hòa, hiền lành và nhã nhặn. Mẫu thân của nàng ấy là một lương y, thiên về chữa trị bệnh cho nữ giới, vị phu nhân này rất có tiếng tăm trong giới quý tộc ở Tấn Dương. Dương Yên luôn được mẫu thân dạy dỗ chỉ bảo nên cũng thông hiểu y thuật, nàng ấy thường chữa bệnh giúp người nghèo mà không lấy tiền, nàng được mọi người trong thành Tấn Dương gọi là [Bồ Tát sống]."
"Cô nương này biết y thuật, gương mặt xinh đẹp, lại là họ Dương, quả nhiên đúng là tiểu cô nương ấy rồi! Mánh khóe thăm dò tin tức của Cổ Li tuyệt đối không bao giờ sai đâu." A Lạc hào hứng đi vòng quanh phòng, miệng vừa lẩm bẩm, "Dương Yên, cái tên này rất dễ nhớ mà lại là tên đẹp nữa, Dương Yên khám chữa bệnh không lấy tiền rõ đúng là phù hợp với tính cách đối nhân xử thế của tiểu cô nương năm đó."
"Trước khi chúng ta không có được tự do, lại phải bỏ lỡ mất những năm năm. Khi nghe tin thì......" A Diệu dừng lại, giọng đầy tiếc nuối, "Dương Yên đã được hứa hôn với một nam nhân quý tộc ở Tấn Dương, và ngày cưới được ấn định vào tháng chín năm nay."
A Lạc sững người một lúc, "Chỉ còn không đến bốn tháng......"
"Vì vậy, ta phải hoàn thành cho xong mọi việc ở đây trong vòng ba tháng." Ánh mắt A Diệu chợt thâm sâu khó dò, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy, "Hơn nữa, "người đó" chỉ cho ta có ba tháng....."
A Lạc lập tức kêu lên: "Ta cũng muốn đi!"
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Cổ Li mặc bộ lông vũ trắng bước vào. Hai người bọn họ vội vàng thay đổi nét mặt.
"Ta đã nghe ngóng được tin tức của Thẩm Cẩm Tú."
Sắc mặt A Diệu bỗng rét lạnh, giọng nói cũng thay đổi: "Ở đâu?"
"Trong những năm này, bà ấy chưa bao giờ rời khỏi Dương phủ và rất ít người nhìn thấy được bà ấy. Ngay cả bên trong Dương phủ, bà ấy cũng chỉ quanh quẩn trong khoảng sân trước phòng mình mà không hề ra khỏi nhà, với lại cũng chỉ có một nhũ mẫu quanh năm đi theo chăm sóc."
A Lạc cau mày nói: "Chúng ta không biết dáng vẻ của bà ấy thì làm sao chúng ta có thể xác định được bà ấy chính là Thẩm Cẩm Tú?"
Cổ Li cười khẩy, "Đừng nói chúng ta, ngay cả những người hầu trong Dương phủ cũng đều không biết diện mạo phu nhân của họ."
Chuyện kể rằng vào năm năm trước, Dương phu nhân ăn chay niệm Phật đã ban phát lòng nhân hậu của mình mà thả tự do cho hầu hết những người hầu trong phủ. Gia tộc lớn này có tới hàng trăm người hầu, việc sống hay chết đều nằm trong tay chủ nhân. Thế nên việc làm từ thiện này của Dương phu nhân đương nhiên được nhiều bách tính nghèo khó khen ngợi, danh tiếng của bà ngày càng lan rộng. Về sau, đã có liên tiếp những người bị bán vào Dương phủ, vì họ nghe nói nữ chủ nhân nơi đây có tấm lòng Bồ Tát nên mối quan hệ giữa người với người được bà thể hiện rất tốt, biết đâu mai này họ cũng sẽ được bà thả tự do. Nhưng đáng tiếc là phu nhân đã bế quan tu hành, sau này những người vào phủ chỉ có thể nhìn thấy bà từ phía xa trong những dịp lễ tết mà thôi.
A Lạc hỏi Cổ Li: "Dương Phủ rộng lớn như thế, tính sơ sơ thì người của chúng ta còn không bằng số binh lính của nhà họ Dương, chúng ta không thể kiên quyết xông vào được. Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
Các gia đình quý tộc quyền thế ở thời đại này không chỉ có dinh thự trong thành Lạc Dương, bọn họ còn được Hoàng đế ban cho ruộng đất. Một khi Hoàng đế vui vẻ, người sẽ ban cho những quan viên dưới quyền của mình từ hàng trăm cho đến hàng ngìn mẫu đất đai nhà cửa. Điều này có nghĩa là, trong phạm vi hàng trăm dặm, những sản vật của những người cư trú tại nơi này đều là tài sản riêng của những gia đình quyền thế.
Với nhiều nguồn tài nguyên như vậy, các hào môn thế gia đã xây dựng rào chắn phòng ngự trên những mảnh đất đó để nuôi binh lính của họ. Trong chiến tranh, các quý tộc thường mang theo quân lính riêng của mình để tham chiến, còn vào lúc bình thường những quân lính này thường hay hộ thủ tại tư gia. Với đội quân cỡ nhỏ hàng trăm thậm chí cả hàng nghìn người, cho dù các gia đình quý tộc đi đến đâu thì người dân bình thường cũng khó mà tiếp cận được.
Cổ Li mỉm cười hướng ánh nhìn về phía A Diệu: "Chúng ta đành phải dựa vào Dương đại tiểu thư rồi, nàng ấy là người duy nhất có thể đến gần Thẩm Cẩm Tú."
Ánh sáng trong phòng vốn đã cực kỳ mờ lại không có ai đốt đèn, thế nên trong bóng tối mờ mịt ấy đôi mắt A Diệu đã ánh lên tia sáng lấp lánh.
A Lạc hỏi: "Vậy cô muốn làm thế nào?"
Cổ Li mỉm cười đầy tự mãn nói rằng: "Ta ở đây mà, đoàn múa Bạch Vũ đã đến lúc phát huy tác dụng rồi." Nàng ấy đặt tay lên vai A Diệu và nhướng mày nhìn chàng, "Còn A Diệu huynh đây, sau khi làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng nên có cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng mạn rồi đấy."