-Theo như Nanami kể lại thì Ryuumaku hẳn là sẽ đưa người về quá khứ. Thế tức là chỉ có hai trường hợp.
-"Ở đằng kia hình như có người."
-Làm ơn đừng có ngắt lời tớ.
Đang nói thì mất hứng, Yakumo buông lời oán trách nữa kia của mình.
-"Hình như là một đứa trẻ"
-Này, cậu có nghe không đấy?
-"Hình như sắp chết rồi."
-Hả?
Nghe chuyện liên quan tới nhân mạng, Yakumo cuối cùng cũng chịu bỏ ra sự chú ý cùng hưởng tầm nhìn với Ido, tất nhiên tầm nhìn ở đây là thông qua năng lượng tự nhiên cảm ứng xung quanh, chứ mắt của họ không có khả năng nhìn được ở nơi không có một chút ánh sáng này.
-"Ah, đứa trẻ này sinh mệnh lực thật dồi giàu, xem ra cũng không hẳn sắp chết."
-Con bé bơi theo mạch nước ngầm tới đây sao!
-"Có vẻ vậy, xuôi theo dòng nước quãng ngắn có một ốc đảo."
Nghe Ido nhắc nhở, Yakumo lại một lần nữa chuyển tầm nhìn lên phía trên.
Trên mặt đất là một ốc đảo lớn, nhưng hiện tại nó khá hoang tàn, cây cối đổ ngã tán loạn, trong không khí tràn ngập hơi nước.
Quan trọng nhất là những tia chakra còn sót lại trong hơi nước rất giống với chakra trong người của cô bé đang bất tỉnh.
-Xem ra nhóc này cũng không tầm thường.
Yakumo đưa ra phán đoán trong lúc rảo bước về phía nữ hài. Hang động nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng cũng không lớn bao nhiêu. Chỉ là một hang động tầm trung với lượng không khí ít ỏi, hơn nữa còn đa số là khí độc hại, dưỡng khí chẳng được bao nhiêu.
May thay, Yakumo không cần dưỡng khí, đây là số ít điểm mà cô đã vượt hơn Nanami. Trong khi ai đó còn kẹt dưới sinh mệnh hình thái nhân loại, thì cô đã sớm chủ đích tiến hóa lên một tầm cao mới.
Nghĩa tới đây, Yakumo cười nhẹ vui vẻ.
-"Tóc đỏ, xoắn ốc ký hiệu, sinh mệnh lực lại dồi giàu, không có gì bất ngờ thì nhóc này là một Uzumaki."
-Không có hộ ngạch, lại thêm nhẫn phục này hẳn là dành riêng thiết kế, hoặc tự thiết kế, xem ra suy đoán của tớ à đúng, chúng trở về quá khứ hơi xa.
-"Thời đại mà cổ quốc Loran còn chưa tồn tại, đúng thật có chút xa."
-Đúng là thời kỳ chiến loạn, bậc này thiên tài thế cứ bị vùi lấp.
Trẻ tuổi đã có không thua gì Kage cường giả lượng Chakra, thậm chí còn hơn. Cô nhóc này không phải Naruto, không có Cửu Vĩ, cũng không có Asura chakra, chỉ bằng tự thân Uzumaki huyết mạch đạt lượng chakra không thua Naruto lúc trẻ đã rất kinh khủng.
Loại này thiên tài, nếu không chết thì hẳn phải lưu một chút danh tiếng về hậu thế mới đúng. Không lưu một chút danh tiếng, chỉ có hai trường hợp, một là chết yểu, hai là bị lãng quên.
Mặc dù cũng có thể là trường hợp sau, dù sao nhẫn giả là một đám không biết bảo quản lịch sử, nhưng nhìn tình trạng của nữ hài hiện tại, Yakumo càng thiên hướng trường hợp chết yểu hơn.
-"Chúng ta cần người hướng dẫn."
-Lý do tệ quá đấy, Ido. Cậu cũng biết nếu chúng ta can thiệp vào tiến trình lịch sử có thể tạo thành ảnh hưởng không thể khống chế tới tương lai mà.
-"Con bé vốn là người đã chết đúng chứ, vậy chỉ cần luôn mang con bé theo bên người là được. Hơn nữa quá khứ xa thế, chắc hẳn ảnh hưởng cũng không nhiều, cùng một đích đến, nhưng có nhiều đường đi mà đúng ko."
-Chính vì xa nên mới không chắc chắn, lý do gì mà cậu tin rằng được lịch sử sẽ tự trở về chính hình dáng ban đầu, mà không phải ngày càng chệch hướng đi xa?
-"Chúng ta có thể chủ động điều tiết lại tiến trình lịch sử. Hơn nữa nói như cậu, việc chúng ta trở về quá khứ đã làm ảnh hưởng tới tiến trình lịch sử rồi."
-Chính vì thế nên chúng ta mới phải càng ít can thiệp càng tốt.
-"Nếu đã không thể tránh khỏi, thì gượng ép làm gì, chúng ta có thể sửa lại mọi thứ sau."
-Nếu không được thì sao?
-"Thì làm lại, chúng ta có thể dựa vào Ryuumaku trở về quá khứ một lần nữa."
-Để rồi tạo một vòng lặp thời gian? Cái cách làm thiếu suy nghĩ đó tớ tuyệt đối không đồng ý.
-"Nghĩ nhiều vậy làm gì, hay cậu muốn một đứa trẻ chết trước mặt mình? Nên biết Eve rất thích hài tử."
-Đừng có lôi Eve ra để viện cớ, hơn nữa Eve tuy rất thiện lương, nhưng cậu ấy cũng không phải như Naruto tốt bụng ngu xuẩn.
-"Nhưng nếu là Eve thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn tiểu hài tử chết trước mặt mình."
-Nhưng chúng ta không phải Eve, chúng ta không có sức mạnh như cậu ấy.
-"Không phải là do cậu quá yếu hay sao?"
Không phải bác được, Yakumo mí mắt co giật, trầm mặc một chút rồi nói tiếp.
-Cậu đàn tự chửi chính mình đấy à?
-"Im đi."
-Ah…
Vừa định lên tiếng an ủi Ido, Yakumo nghe được âm thanh kế bên liền nhìn qua.
-"Cậu lớn tiếng quá, con bé muốn tỉnh luôn kìa."
-Tại ai?
Trầm mặc nhìn đứa trẻ, Yakumo nhức đầu suy nghĩ, không biết mắc cái gì mà nhân cách kia của cô đột nhiên nổi hứng làm người tốt, nhưng cô cũng không bất ngờ lắm, dù sao tên kia vốn rất tùy hứng, cái cô thắc mắc là không biết điều gì đã gợi lên hứng thú của Ido.
-Dù sao thì cũng nên lên mặt đất cái đã.
-"Cảm ơn."
-Nếu cậu nói cho tớ lý do thật thì tớ sẽ vui hơn đấy.
-"Không rõ, chỉ là trực giác mách bảo."
-Vậy sao?
Trực giác của Ido luôn rất chuẩn, có lẽ cứu đứa bé này cũng không hẳn là sai lầm.
Nghĩ vậy, Yakumo bế nữ hài vào ngực bay lên, trần đá theo Yakumo bay lên mà tự động tách ra nhường lối cho cô, Yakumo cứ thế mà nhẹ nhàng bay lên mặt đất.
Phía trên là xa mạc rộng lớn, cách chỗ cô bay lên là một cái ốc đảo nhỏ. Yakumo bay tới ốc đảo, dùng mộc độn dựng một cái nhà đơn sơ trú mát, chờ nữ hài tỉnh dậy.
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên