Đào Liễu nhìn hai người trốn trong góc quấn quýt chim chuột, tức mình gì đâu. So với ông chủ đẹp trai chất lượng cao như Đường Tư Nguyên, ông Lưu nhà mụ quả thực gai mắt. Mới đầu hàng tư đã hói đầu bụng bia; trước khi cưới thì hay ghé tiệm bánh bao dạo vài vòng, cưới xong thì thỏa thuê tự mãn lên làm chủ, ba ngày hai bữa biến mất dạng; coi vợ con như thứ yếu, ngay cả sinh hoạt vợ chồng bình thường cũng chả có, miễn bàn đến thân mật.
Đào Liễu cáu tiết lén lau nước mắt mấy bận, cũng từng khuyên ông Lưu, nhưng ông ta nói năng đúng sôi máu: “Hổng phải hồi xưa ổn lắm à, mà sao cưới về bày đặt học người này người kia quản rộng vậy? Cô chỉ cần lo cho hai đứa nhỏ, túng tiền thì cứ nói thẳng, đừng có xách mé quanh co!”
Đào Liễu tức điên người nhưng bất lực. Ngó sang Đường Tư Nguyên, miễn bàn hâm mộ và ghen tị nhường nào.
Tại sao chồng nhà người ta tốt thế cơ chứ!
Tại sao ả không hên như Điền Thanh Trừng cơ chứ!
Nếu như không đẻ hai đứa nhỏ, bằng diện mạo và dáng người mụ, có mười Điền Thanh Trừng cũng không có cửa ngang hàng!
Đào Liễu nghĩ ngợi miên man, xoắn lọn tóc quăn cuộn sóng, chỉ thiết Điền Thanh Trừng biến mất ngay lập tức, đặng ả tới thế chỗ.
Thình lình, ống tay áo bị ai lôi kéo, cô con gái nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ ơi, thang máy mở cửa kìa.”
Đào Liễu thầm trợn trắng mắt, tức tối bảo: “Tôi thấy rồi, khỏi nhờ cô nhắc, nắm tay em trai ra ngoài lẹ đi.”
Ra khỏi thang máy, Đào Liễu xởi lởi mời mọc: “Anh Đường ơi, nay mẹ tôi mua đồ ăn nhiều lắm, hay lát nữa anh qua nhà tôi dùng cơm nhé? Mẹ tôi khéo nấu lắm……”
Đường Tư Nguyên thấy bé lơ mơ – Điền Thanh Trừng ngẩn người đi về phía hành lang, bèn vội duỗi tay túm lấy cô, vừa mở cửa vừa cười từ chối: “Thôi, tụi tôi có chuẩn bị rồi, không quấy rầy cả nhà sum vầy ăn tết.”
Bà già nhác thấy đồ trang trí sang quý trong nhà Đường Tư Nguyên từ khe cửa, kinh ngạc nhìn Đào Liễu, “Nhà anh ta khá nhỉ?”
Ngay khi Đường Tư Nguyên biến mất, Đào Liễu lập tức bơ phờ, uể oải đáp: “Thì đó, ai sống ở đây mà không khá giả, mà anh ta còn rất trẻ nữa chứ. Con nghe chủ nhà khác nói ảnh giỏi giang lắm, gây dựng sự nghiệp có công ty lớn. Nhất là, mẹ cũng thấy rồi đó, ảnh đối xử với vợ tốt hết chỗ chê, mỗi lần thấy là một lần tức. Mẹ, mẹ nói coi sao ông Lưu không học theo được vậy!”
Đường Tư Nguyên – bị khen – đánh cái hắt xì.
Điền Thanh Trừng vào bếp kiểm tra nồi canh. Mùi canh gà hầm một ngày bốc lên, trên cùng có lớp váng mỡ, dùng muôi khuấy một vòng. Dường như nước cốt đã được nấu tới, trong như pha lê, nấu kèm đảng sâm và hoàng kỳ để nước dùng tăng vị ngọt thanh. Cô hấp tấp húp thử, ngon từ thịt ngọt từ xương hết chỗ chê!
Khi cô bưng hai chén nhỏ đi ra, Đường Tư Nguyên hãy cầm di động gửi tin nhắn chúc tết. Điền Thanh Trừng ngồi kế anh, ngó người ấy soạn từng tin nhắn một, chả biết phải nhắn đến tháng nào năm nào. Lẽ đó, cô tự bưng chén đút cho anh. Đường Tư Nguyên ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt lấp lánh sáng của Điền Thanh Trừng, tự nhiên mở miệng, để cho nước canh gà vàng ươm rót vào miệng.
Ngố quá trời ngố!
Nước súp gà ấm sực trượt vào dạ dày dọc theo thực quản, tẩm bổ ngũ tạng lục phủ, sau đó lan ra khắp cơ thể, khiến toàn thân anh ấm áp, ngay cả từng chân tơ kẽ tóc cũng ních đầy hơi ấm.
Muỗng này nối muỗng kia, ngay lúc Đường Tư Nguyên chực há mồm theo thói quen nhưng mãi không thấy chi. Anh ngoái đầu, cái muỗng ấy đã vào miệng Điền Thanh Trừng mất tiêu, cô nàng còn khoái trí thè lưỡi lêu lêu!
Đường Tư Nguyên nhéo eo cô
Cho chừa cái tội nghịch này!
Điền Thanh Trừng cười nắc nẻ, vô cớ đá đùi anh một cái rồi đút tiếp một muỗng ứ hự.
Khiến anh xuýt sặc.
Hai người nháo nhào chén hết nửa nồi canh, Đường Tư Nguyên đánh ợ, mùi canh gà nồng nặc trào ngược khỏi miệng.
Điền Thanh Trừng vỗ nhẹ bụng anh, vừa cười vừa sờ, làm như bụng anh có chứa vàng ấy.
Quậy quá chừng.
Đường Tư Nguyên lắc đầu bất lực, ngón tay trỏ vào đôi môi thơm ngát của cô, ra hiệu anh sắp gọi điện thoại, ngoan ngoãn đừng phá.
Điền Thanh Trừng chán òm cởi giày, ngả đầu lên đùi anh, lấy di động ra lướt.
Suối tóc dày mượt xoã tung ra đùi, ngưa ngứa, tay phải Đường Tư Nguyên cầm di động, tay trái luồn vào tóc cô, tùy tiện trêu chọc đùa giỡn.
Mái tóc đen suôn mượt, trượt xuống rồi lại được vén lên, vui vẻ luồn giữa năm ngón tay. Anh nghịch ngợm nắm lấy một nhúm đặt lên chóp mũi. Hương thơm nồng ấm thuộc về riêng cô mê hoặc năm giác quan anh, khiến mạch suy nghĩ của anh lắng đọng và trôi xa, ngay cả chất giọng cũng thay đổi.
Âm thanh ấy biếng nhác và đượm vị hạnh phúc, rung động lòng người, tựa ánh dương ngày đông ru người ta mơ màng, thậm chí thời gian cũng chực dãn ra vào khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Người bạn ở đầu dây bên kia nhạy bén bảo: “Con gái hỏi tôi đang gọi cho ai, khen giọng anh êm tai quá. Con bé hỏi anh có biết người cá không, truyện cổ tích nó đọc kể người cá có chất giọng hay nhất đó.”
Đường Tư Nguyên cười khẽ.
Người bên kia vui lắm: “Giọng người cá có hay không thì tôi không rõ, nhưng cuộc sống anh rất khá, rất thư thái. Chúc mừng nha.”
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, khỏi gặp cũng hiểu.
Đường Tư Nguyên mỉm cười, ý cười chực tràn nơi khóe mắt, khuôn mặt tuấn tú tỏa nắng chói loà.
Hạnh phúc tột độ.
Phụ nữ và đàn ông là những cá thể độc lập. Khi tách rời, mỗi giới đều có một dáng hình riêng, có thể là một đường cong hoặc một đường thẳng. Song chung quy, chúng có thể bất ngờ nối thành một vòng tròn.
Có lẽ bạn sẽ mất đi chất riêng, song đồng thời trong quá trình mất đi ấy, bạn cũng đang có được. Bạn đạt được dấu ấn mà đối phương để lại cho mình.
Sau khi kết thúc cuộc gọi cuối, Đường Tư Nguyên phát hiện Điền Thanh Trừng vẫn đang nghiêm túc lướt di động, tự dưng thấy có điềm.
Cô ấy…… chắc không đọc tiếp cái truyện người lớn khó tả ấy đâu nhờ?
Đường Tư Nguyên nghía vô, tuyệt vời, lần này nâng cấp thành coi phim luôn.
Cô cũng phát hiện tầm mắt anh, hớn hở tựa như chuột trộm mật, “Kiếm mấy cái vid dạy học mà không có ai dáng xịn bằng mình, chẳng qua có mấy cái tư thế được lắm, chồng nhìn nè……”
Đường Tư Nguyên thoáng nín thở.
Anh có nên thấy mừng không? Bởi không ai trong số họ sánh bằng anh. Trong mắt vợ, anh là người đỉnh nhất.
“Bữa nào mình thử kiểu này ha, dám chắc còn hấp dẫn hơn thế này luôn!” Thái độ phóng khoáng, chẳng chút nào ỡm ờ, còn thản nhiên hơn anh.
Okela!
Một chút chờ mong, nhiều chút hạnh phúc thầm kín.
Dĩ nhiên phải thử giồi!
Đường Tư Nguyên chau mày, ra chiều nghiêm túc, bảo: “Vậy thử xem…”
Quét dọn phòng làm việc đã lâu không dùng, giữ khung cảnh sạch sẽ đẹp mắt, bằng không Điền Thanh Trừng bắt bẻ sẽ ứ vui. Kéo hai lớp rèm, bật đèn vàng, bê lọ hoa hồng đặt trong góc, trải thảm dày. Chừng sửa soạn đâu vào đó, phòng làm việc ban đầu hiu quạnh đã thay dáng đáng kể.
Đường Tư Nguyên nhiệt tình hết xiết, mình mẩy đầy mồ hôi cũng chẳng ngăn được cơn rạo rực và kích động tràn trề trong cơ thể.
Căng thẳng vì mong ngóng, căng thẳng vì hưng phấn.
Đường Tư Nguyên liếm môi, đi lòng vòng mấy mấy lượt nhưng vô ích, anh ra phòng khách hít đất luôn.
Một, nóng quá!
Hai, nóng quá nóng!
Ba, nóng dã man nóng!
Nóng vãi, anh hết làm nổi!
Đường Tư Nguyên nằm rạp ra đất hệt như cái xác, người túa đầy mồ hôi.
Sao Trung Thu mà nhiệt độ cao dữ!
Anh còn chưa làm gì hết đó!
Bấy giờ, chuông cửa chợt vang lên, anh thoáng nhìn qua máy theo dõi, là Đào Liễu.
Đường Tư Nguyên làm ngơ. Điều duy nhất anh cần lúc này là sự yên tĩnh và riêng tư tuyệt đối.
Phiền nỗi Đào Liễu dai như đỉa, thấy không ai trả lời lại nhấn lia lịa vài cái.
Tiếng xối nước rào rào trong nhà tắm vang lên sung sướng, đối lập với tiếng chuông cửa khó ưa và chói tai.
Khách không mời.
Đường Tư Nguyên nhướng mày, làm bộ không nghe ra tạp âm.
Cửa phòng tắm mở ra, Điền Thanh Trừng quấn khăn tắm, đi chân trần ra hỏi: “Ai bên ngoài dạ?”
Đường Tư Nguyên thiếu điều dán mắt lên người cô, đứng dậy bước đến, đáp tiếng trầm thấp: “Râu ria.”
Điền Thanh Trừng cười cười, đẩy Đường Tư Nguyên vào phòng tắm, môi hôn bờ môi anh, cất tiếng dụ: “Tắm cho thơm tho hẵng ra.”
Lúc Đường Tư Nguyên đi tắm, Điền Thanh Trừng cắm máy uốn tóc, làm xoăn nhẹ mái tóc dài chấm vai, cài hai chiếc kẹp tóc cáo nhỏ màu đỏ, xịt ít nước hoa lên gáy và cổ tay. Nào còn dáng vẻ ngoan ngoãn cố hữu, thay vào đó là bé hồ ly quyến rũ sắp sửa hút dương khí.
Chuông cửa phiền phức cuối cùng cũng ngừng vang.
“Là lá la là la …” Điền Thanh Trừng ngâm nga một giai điệu, hơi bị tùy tiện.
Dẫu ai gõ cửa đi nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
…
Giấc mơ của Đường Tư Nguyên chứa toàn bóng hình Điền Thanh Trừng. Nụ cười và niềm vui của cô ấy dần được tái hiện trong từng khung hình. Thành ra khi chuông điện thoại vọng tới từ xa, quấy nhiễu giấc mơ là điều cực kì đáng ghét.
Điền Thanh Trừng bị đánh thức, trở mình nằm sấp.
Đường Tư Nguyên mơ màng đưa tay rờ tủ đầu giường mà mãi không thấy chi. Bấy giờ anh sực nhớ, hôm qua mình để điện thoại ngoài phòng khách. Vì thế anh lê tấm thân nhức mỏi lồm cồm bò dậy, vỗ lưng trấn an Điền Thanh Trừng, xỏ dép lê đi kiếm di động.
“Thằng Tư đó hả?”
“Cô nhỏ ạ?” Đường Sĩ Viễn kinh ngạc: “Trung thu vui vẻ…”
“Trung thu vui vẻ hạnh phúc. Cô vui, cháu cũng vui ha. Thằng Tư à, kiếm bây khó ghê! Có phải khu con ở tên là Phỉ Thuý không, sao kiếm quài hổng thấy? Hỏi tá lả người nhưng không ai biết. Cô với mẹ cháu đang ở ngay cửa chung cư nè, xách theo đầy nhóc đồ, cháu ra đón được không?”
Những lời này tựa như sét đánh qua tai, Đường Tư Nguyên ngu người, khàn giọng hỏi: “Dạ? Hai người đang ở đâu á?”
“Ngay cửa nhà chung cư bây đó!”
Đường Tư Nguyên: “……”
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Cô nhỏ và mẹ già anh sao tìm được tới đây?!!
Đường Tư Nguyên hít sâu một hơi, tức thì tỉnh như sáo, nói rành rọt sắc bén: “Cô nhỏ, cô với mẹ chờ xíu, con đi đón hai người. Giờ con hết ở đó rồi. Hai người tìm chỗ nào nghỉ trước, tiếng sau con tới.”
Anh cúp máy, dòm chuồng chó rối tung rối nùi, cào tóc phát rồ, bước vào bảo với Điền Thanh Trừng đương gục đầu vào tay, rầu lòng lắm thay: “Thanh Trừng ơi, mẹ và cô nhỏ tới rồi nè.”
Điền Thanh Trừng run bắn người, bị doạ cho xám hồn.
[Sau khi chỉnh sửa bài viết vẫn còn thiếu 500 từ nên tôi bù thêm một chút cho các bạn nhé.]
Điền Thanh Trừng là một cô gái đặt mình lên trên hết, ưa tự thoả và tự gánh trách nhiệm nên đôi khi trông cô dư ích kỷ và thiếu cảm thông.
Thuở trung học, cô là một học sinh có điều kiện gia đình vượt trội.
Cô chẳng mấy để tâm đến điểm số, không đủ trầm trồ với giáo viên và chẳng thiết nhiệt tình với bạn học. Do đó, nhiều người trong lớp coi cô là đứa chảnh choẹ.
Lúc riêng tư, họ thường lấy cô làm đề tài bàn tán.
“Nhỏ Điền Thanh Trừng đó hay chống cằm nhìn người ta ghê.”
“Chuẩn luôn, tui không biết nhỏ lấy gì để vênh nữa. Điểm số sàng sàng với ngoại hình bình bình. Nó còn không tham gia bất kỳ hoạt động nào. Nhỏ chả có ý thức tập thể gì hết trơn.”
“Tui hổng ưa nó miếng nào, thầy cô tốt với nó quá trời mà nó thì sao? Thái độ kiểu gì? Tui thật sự ngứa mắt nó lắm luôn!”
“Thôi khỏi để ý tới nó chi, coi nó như con người là được!”
Những người bạn cùng lớp mách lại những lời nọ cho Điền Thanh Trừng.
Điền Thanh Trừng mỉm cười, làm lơ.
“Đừng để tâm chi, coi chừng chúng cô lập và bắt nạt bà đó.”
Điền Thanh Trừng đáp: “Thứ nhất, mình không ngại bị cô lập. Nếu người khác thật sự vì những lời này mà đẩy mình ra rìa thì chỉ chứng tỏ mình và họ khác nhau. Thứ hai, họ không dám bắt nạt đâu. Nếu họ dám, mình cam đoan kết quả của họ sẽ thê thảm, khốn cùng đến mức sau này phải tốn thời gian vô tận để bù đắp cho sai lầm này. Sau cùng, ghen ghét vô cớ là chuyện thường ở huyện, huống chi mình. Mình không vênh, kể cả có đi nữa thì mình có vốn liếng để hãnh diện, còn họ thì sao? Có không? “
Sau đó, lời này truyền ra khắp trường, nhiều người thấy nhột lắm, nhưng Điền Thanh Trừng chả đếm xỉa.
Điền Thanh Trừng vẫn lủi thủi một mình, chọn phong cách sống mà chẳng mấy ai dám theo đuổi.
Nhiều năm sau, vài sinh viên đã lập gia đình, sinh con và thay đổi đáng kể hồi tưởng về ngày xưa. Nhiều người và nhiều thứ đã phai mờ trong ký ức, song họ vẫn nhớ rõ cô gái Maverick không lung lay mặc thế giới bên ngoài.
(*) Maverick: chỉ người có tư tưởng độc lập, không đi theo khuôn phép xã hội.