Minh Châu đi cùng dì Hoa hái thuốc ở bìa rừng mấy ngày nay cuối cùng cũng quay về, Minh Châu vừa về đã vui vẻ chạy đến chỗ của Phong Lãng tìm hắn, nhìn thấy Phong Lãng đang ở cùng Thẩm Hi, nụ cười trên mặt của Minh Châu liền vụt mất, cô ấy đi đến hỏi Phong Lãng.
" Đây là ai vậy?"
Phong Lãng mỉm cười trả lời.
" Là một người quen"
Minh Châu cảm thấy vô cùng hoang mang, bản thân của cô cũng đã đem lòng yêu mến Phong Lãng, hắn luôn dùng những cử chỉ quan tâm chăm sóc Minh Châu khiến cho cô ấy tự mộng tưởng về mối quan hệ của hai người, Thẩm Hi đã sống được 28 năm cô cũng đã nhìn thấu được hồng trần, vừa nhìn Thẩm Hi đã biết Minh Châu có tình cảm với Phong Lãng, Thẩm Hi muốn phá tan bầu không khí ngượng ngùng này cô đứng lên đi đến bắt tay chào hỏi Minh Châu.
" Chào cô."
Minh Châu từ nhỏ đã ở trong làng không biết những giao tiếp của người bên ngoài, cô ấy đứng ngây người ra nhìn Thẩm Hi, cô thấy Minh Châu không có thiện cảm với mình nên cũng chỉ mỉm cười xã giao nói.
" Xin chào tôi tên là Thẩm Hi."
Minh Châu lướt qua người cô đi đến chỗ của Phong Lãng nói.
" Em chỉ vừa đi có mấy ngày anh đã đưa người phụ nữ bên ngoài về làng rồi sao, lúc về em có nghe anh trọc nói nhưng lại không tin nên đã chạy đến đây."
Phong Lãng gật đầu nói.
" Đúng như thế em có vấn đề gì sao nhìn em có vẻ phẫn nộ quá vậy."
Lúc này Minh Châu mới kìm nén cảm xúc lại, nhưng đôi mắt của cô ấy đã ngấn lệ.
" Không có chỉ là em..."
Cô ấy không thể nào nói nên lời được nữa mà vội vàng chạy ra bên ngoài, Thẩm Hi nhìn thấy cô gái xinh đẹp phải khóc vì Phong Lãng cảm thấy hơi bất mãn.
" Người ta đã có tình cảm với anh như thế mà anh lại lạnh lùng xa cách, cô ấy thật tội nghiệp khi nhìn trúng người như anh."
phong Lãng cau mày lại nhìn Thẩm Hi hỏi.
" Người như tôi thì sao ?"
Thẩm Hi bĩu môi nói.
" Tự mình nhìn ra đi tôi không rãnh đi giải thích."
Phong Lãng bị Thẩm Hi làm cho cứng miệng chỉ có cô mới có thể chọc tức hắn khiến cho hắn không có cách nào để phản biện lại mà thôi.
Minh Châu chạy về khóc nức nở với dì Hoa, bà ấy chỉ biết an ủi cô ấy, dì Hoa là một người thầy thuốc giỏi nhất làng, bà ấy rất được Thất Hoàng xem trọng, nếu ngày trước dì Hoa không đứng ra bảo vệ che chở cho Minh Châu thì cô đã bị ép là công cụ sinh con bọn đàn em của Thất Hoàng, dì Hoa cũng đã xem Minh Châu như con gá hết mực yêu thương cô, Minh Châu cũng rất nghe lời và chăm sóc cho dì Hoa.
“ Thôi đừng buồn nữa để dì tìm một người tử tể dựng vợ gả chồng cho con, dù sao Phong Lãng cũng làm những công việc rất nguy hiểm, con làm vợ nó chỉ có ngày đêm lo sợ mà thôi.”
Minh Châu vẫn kiên quyết nói.
“ Đám đàn ông trong làng làm sao mà so bì được với anh Phong, từ nhỏ con đã vô cùng thích anh ấy vậy mà anh ấy lại đưa người phụ nữ khác về đây, dì ơi con đau lòng lắm.”
Dì Hoa thở dài nói.
“ Đàn ông chỉ xem chúng ta là thú vui nhất thời thôi, con đừng suy tình quá sẽ chỉ mang về thiệt thò cho bản thân thôi.”
Minh Châu dù đã thấu hiểu những lời dì Hoa nói, nhưng trái tim của cô vẫn một lòng hướng về Phong Lãng.
Vừa mới sáng Phong Lãng và Thẩm Hi chuẩn bị lên đường rời đi để thực hiện cuộc giao dịch, lần này có cả Thời Phúc và tên trọc cùng đi, tên trọc nhìn thấy Thẩm Hi liền thắc mắc hỏi.
“ Tại sao lại đem phụ nữ theo vậy lão nhị sẽ rất phiền phức đấy.”
Phong Lãng vừa xem xét kiểm tra những lô hàng vừa trả lời tên trọc.
“ Tôi muốn đưa cô ấy đi ra ngoài mua một số thứ.”
Thẩm Hi thấy tên trọc thường có ác cảm với nhìn nên đã đi đến hỏi thăm anh ta.
“ Này dù đã biết mặt và cái đầu trọc ấn tượng của anh, tôi vẫn chưa biết anh tên gì.”
Tên trọc nhìn Thẩm Hi bằng ánh mắt đầy sự miệt thị rồi mới lên tiếng nói.
“ Vũ Đinh.”
Thẩm Hi cảm thán nói.
“ Tên cũng đẹp mà người chẳng đẹp lại còn khó ưa.”
Tên Trọc liền khó chịu quay sang nhìn Thẩm Hi cô nhìn lại bằng ánh mắt đầy thách thức, Phong Lãng đi đến ra lệnh.