Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 33: Hại (1)



Bốn ngày trước, tiểu gia tộc Tống Thị phát thiếp mời có tiệc, nguyên do là vì đại minh tinh Tống Mạc Khanh thân là nhị tiểu thư vừa được vinh danh trên thảm đỏ quốc tế, Tống Thị lập tức nở mặt nở mũi làm rùm beng lên.


Phong Nhã Vân nghĩ, không đi.


Nhưng An An muốn đi, cô lại không nỡ từ chối nó.


An An là fan của cô nàng Tống Mạc Khanh kia.


Cuộc sống giới thượng lưu rảnh rỗi quá nhỉ, cứ vài ngày một bữa tiệc mà làm tới.


Hứa Liên Chi.


Từ xa đã phát ra ánh hào quang, thật khiến người ta chói mắt.


Cô nàng đứng đó, tay vẫn khoác lên cánh tay của Quan Thượng Phong, nhưng ong bướm xung quanh vẫn không hề thuyên giảm. Đoàn người vây lấy hai người họ ríu rít nói chuyện, thẳng cho tới lát sau Quan Thượng Phong có việc đi đâu đó một lúc, đám đông ngày càng to hơn, tiếng cười nói rả rích át luôn cả những tiếng ca chúc mừng cho Tống Mạc Khanh.


Phong Nhã Vân nheo nheo cặp lông mày, tác giả cuốn tiểu thuyết này cực kỳ tốn công sức gầy dựng nên một bông hoa nhỏ bé thanh thuần như nữ chủ, lại không thể áp chế được tâm cơ vô cùng giảo hoạt của cô nàng.


Loại nữ chủ như thế này, cực kỳ khó đối phó.


Cô nàng trong vòng hai năm đã kiếm về cho Hứa Văn ba khoản hợp đồng béo bở, một về hợp tác cùng ông trùm dầu khí phía Nam, một về khu đất nằm phía rìa Trung Đông, bố cục hoàn hảo cho việc buôn bán vũ khí và các vật dụng tư nhân khác sử dụng trong quân đội, và cuối cùng, là hôn ước với tổng tài đệ nhất tập đoàn lúc bấy giờ, Quan Thượng Phong của Gia Hy.


Phong Nhã Vân nửa có nửa không thừa nhận tài năng của nữ chủ, phải nói, cô nàng không có khả năng gì đặc biệt, nhưng lại rất giỏi đàm phán. Thế nên tuy chưa có chức vụ chính thức tại công ty nhưng nhân viên cũng ngấm ngầm nhường nhịn, nhiều bản hợp đồng khác cũng nhờ cô nàng mà ký kết thành công.


Hứa Văn cũng vừa chớp lấy cơ hội tìm cách lấn sân sang mảng mỹ phẩm như Khải Hoàn, lợi nhuận thu được cũng rất khá, đem giá trị cổ phiếu đẩy lên 0,32%.


Phong Nhã Vân bĩu môi, dĩ nhiên rồi, chỉ là khá thôi, tuổi gì mà đòi sánh với chị.


Liếc mắt nhìn tới đoàn người xoay quanh Tống Mạc Khanh, rồi lại nhìn qua nữ chủ, cô tự thấy trước mặt mình giống như một câu chuyện hài vậy.


Hào quang nữ chủ, phong ba vạn trượng.


Dù cho nhân vật chính buổi tiệc ngày hôm nay là Tống Mạc Khanh, cũng không thể làm lu mờ đi hào quang của nàng ta được.


Tống Mạc Khanh hiện giờ chỉ cảm thấy rất ấm ức, nhưng kẻ lăn lộn trong làng giải trí như cô ta sớm đã biết rõ sự đời, chỉ lặng lẽ nuốt cục tức vào lòng, hoàn toàn an phận.


Tống Thị làm sao có thể sánh với Hứa gia.


Không rõ đã trôi qua bao lâu, cho đến khi Phong Nhã Vân nhìn thấy chữ ký của Tống Mạc Khanh trên khắp các tờ giấy trong cuốn sổ nhỏ của An An, không sót một tờ, vì thằng bé cứ xin được chữ ký là lại lật sang trang mới kêu ký thêm, mới thấy Tống gia chủ nâng ly, mời mọi người cùng thưởng thức rượu.


Vốn là sự kiện lớn, nên phóng viên túc trực trước cổng, tiếng tách tách vang lên không ngừng nghỉ, không bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào.


Dường như mỗi giây trôi qua đều có thể có tin tức giật gân giúp họ kiếm tiền vậy.


Quan Thượng Phong cùng Hứa Liên Chi gần như lúc nào cũng ở cùng một chỗ, bây giờ hai người họ vẫn đang sát vai nhau. Hắn vốn đến đây từ sớm, vẫn lặng lẽ âm thầm quan sát Phong Nhã Vân, như đang chờ đợi điều gì đó.


Bất chợt, ánh mắt giao nhau, Phong Nhã Vân chỉ đành gửi tặng hắn một ánh mắt trào phúng, rồi nhanh chóng thu mắt về. Bên này, hắn nhíu mày, đưa tay xốc lên chiếc đồng hồ, nhìn tới kim giây kim phút vẫn chạy, tâm tình bỗng tốt hơn hẳn.


Gì vậy chứ? Chỉ đơn giản là một ánh mắt, nhưng cứ như đem hắn vứt vào một tảng băng, cả người lạnh cóng căng thẳng, vô cùng khó chịu.


Giây phút đó, hắn cứ ngỡ thời gian đã ngừng lại trên đôi mắt đầy chế giễu của cô gái kia.


Hắn quay sang gật đầu với Hứa Tử Dật một cái, nguyên bản hắn còn đang đứng trong góc tối, sau khi Quan Thượng Phong ra tín hiệu, sải bước chân tiến về phía Phong Nhã Vân.


Chẳng biết hắn cùng cô nói gì, nhưng trông cô vẫn rất tươi tắn, khóe miệng treo lên, đôi mắt cong cong như trăng trời.


Quan Thượng Phong hừ một tiếng nhỏ, xem cô còn cười được bao lâu.


Hứa Tử Dật không nói quá nhiều, sau khi kính rượu, chỉ mấy chốc liền rời khỏi. Một lúc sau, Phong Nhã Vân đưa hai tay ôm lấy bụng, chạy vội đi.


"Đuổi theo!" Quan Thượng Phong hạ lệnh, một vài kẻ đã bắt đầu di chuyển, thắng tắp hướng theo bóng cô bám theo.


Chưa tới nửa khác, điện thoại trong tay hắn reo lên: "Thiếu gia, đối tượng đã vào phòng, là A203!". Đầu dây bên kia kính cẩn bẩm báo, sau khi chắc chắn Phong Nhã Vân đã vào phòng lập tức liên lạc với chủ nhân.


Quan Thượng Phong nhanh chóng tắt máy, nụ cười nhàn nhạt trên môi. Không thể nói kế hoạch này quá tuyệt vời, hắn ôm lấy nữ nhân trong lòng, hài lòng hôn một cái lên trán, rồi lại quay người nói vài câu với ai đó.


"Cá đã cắn câu rồi!"


Phong Nhã Vân nhàn nhã ngồi trong phòng, chán ghét nhìn đến tên nam nhân vừa gặp khi nãy giờ đang ngồi phía đối diện, Hứa Tử Dật.


"Nói đi! Giá cả mà tin tức anh đưa cho tôi là bao nhiêu?" Không vòng vo, Phong Nhã Vân trực tiếp vào thẳng vấn đề.


Hứa Tử Dật khó khăn nhìn đến điệu cười nửa miệng của nữ nhân trước mặt, lời nói đưa tới đầu lưỡi bị hắn nuốt ngược trở lại. Một lát sau, hắn thấp giọng lên tiếng: "Cô biết từ khi nào?"


Phong Nhã Vân hừ lạnh: "Việc gì tôi phải nói anh nghe?"


Hắn có chút khó xử. Đồ vật cầm trong tay sớm bị hắn xoay tới xoay lui không thể nhìn rõ.


Hắn không ngờ nữ nhân trước mắt hiện vẫn còn an an ổn ổn, không những vậy còn biết rõ kế hoạch em họ hắn cùng vị hôn phu vạch ra.


"Thuốc... Vì sao...?" Hắn không biết bắt đầu từ đâu, ấp úng hỏi.


Delcomthrillrax 102 là phương thuốc đặc biệt, 17 ngày phát tác một lần. Mỗi lần phát tác, người bệnh sẽ có hành vi tự hành hạ bản thân, cấu xé tay chân toạc máu, cho tới khi thần trí bắt đầu không tỉnh táo, cơ thể sẽ có phản ứng ham muốn bạn tình, nhưng với cường độ rất cao, phải cùng ít nhất ba nam nhân ân ái cùng lúc. Phương thuốc kỳ dị như vậy, hắn tìm đủ mọi cách vẫn không có nổi thuốc giải, lần trước cứu cô, chỉ là thuốc dùng để kéo dài chu kỳ phát tác của Delcomthrillrax 102, nhưng Quan Thượng Phong vẫn biết.


Phong Nhã Vân sớm viết chuyện đó, nên trong lòng ít nhiều vẫn có một tia cảm kích với hắn nên đến tận bây giờ, cô cũng không hoàn toàn bài xích hắn.


Con người hắn luôn khó đoán, bề ngoài phong hoa tuyết nguyệt cũng chỉ là vẻ ngụy trang. Từ rất lâu về trước hắn được một người trong Vô Song phái thu nhân làm đệ tử, còn lý do vì sao thì vẫn mơ mơ hồ hồ, cô hoàn toàn không có đủ cơ sở dữ liệu để lập luận.


Nghĩ tới việc một đệ tử chân chính đã bái vào môn phái lâu như hắn vẫn không có cách nào tìm ra thuốc giải, cô thực sự nghi ngờ thuốc này do những vị lão đại trong môn phái làm nên. Thần kỳ là cho dù cô làm ra thuốc giải, cũng tốn không ít công phu cũng như nguyên liệu để thử nghiệm. Nghĩ tới những ngày không ngủ vừa giải thuốc vừa lo liệu đống sổ sách, lại nhớ tới xác những con chuột chất đầy trong phòng thí nghiệm, Phong Nhã Vân có chút rùng mình, nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, mặt mũi cũng bớt u ám hơn phần nào.


Bao nhiêu ngày bạc đãi mi, giờ ta sẽ hảo hảo chăm sóc lại, Phong Nhã Vân vừa liếc nhìn xuống phần bụng phẳng lì, vừa tiếc hận lẩm nhẩm.


Vừa nãy ở bàn tiệc ăn chưa được bao nhiêu đã bị tên này phá đám, lại còn phải giả vờ như đã uống rượu, Phong Nhã Vân nước mắt ngắn nước mắt dài hồi tưởng về mấy món ăn, mất một lúc sau mới quay trở lại vấn đề.


Ly rượu nguyên gốc Quan Thươngj Phong chuẩn bị cho hắn có chứa một ít chất làm đẩy nhanh quá trình phát tác thuốc, khi nãy cô chỉ giả vờ nhấp, lát sau quay sang chỗ khác nhỏ phụt đi.


Vẫn không quên cảm ơn hắn khi nãy đã nhỏ giọng nói cho cô nghe cô đang bị người ta gài bẫy.


Quan Thượng Phong cũng thực có thủ đoạn, có thể tính toán hoàn hảo về thời gian phát tác thuốc, lợi dụng cả phóng viên để chụp ảnh cô lên giường hoan lạc cùng mấy tên nam nhân cặn bã, Phong Nhã Vân liên tục tán thưởng trong lòng, chỉ là mục tiêu hắn nhắm vào là cô, cô liền không thể để hắn toại nguyện.


Lại dám tính kế bà, bà là con cóc ghẻ mặc ngươi muốn làm gì thì làm sao.


Vừa nãy cô cũng đã kiểm tra phòng được đặt riêng cho cô, nguyên tiệc của Tống Thị được diễn ra ở khách sạn cao cấp, chuẩn bị sẵn cả phòng riêng cho khách muốn nghỉ ngơi nên việc bị người ta tính kế cũng không có gì quá khó hiểu.


A203.


Lúc tiệc mới bắt đầu thì phòng vẫn trống, vẫn không có gì khác thường. Xoay qua xoay lại một lúc, cô liền nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, dựa vào lỗ tai đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt với cô bạn thân Ray, cô có thể chắc chắn trong phòng có hẳn năm tên, hơn nữa mỗi tên đều rất nặng, trên 100 cân.


Phong Nhã Vân hiện đang ở phòng đối diện, A212, tiện quan sát cũng như động thủ. Cô liếc nhìn hắn lần nữa, mới chịu giải thích tường tận.


"Chuyện thuốc giải anh không cần lo, tôi có cách xử lý. Còn về việc hôn phu và em họ anh âm mưu hãm hại tôi, yên tâm đi, đóng kịch phải đóng cho trọn vai chứ." Phong Nhã Vân lắc lắc tay, USB trong tay lấp lánh. Cô lấy nó cắm vào màn hình ti vi, chẳng mấy chốc ti vi truyền ra những hình ảnh vô cùng dâm dục.


Trên màn hình, Hứa Liên Chi vặn vẹo thân hình, khuôn mặt đã sớm đầm đìa nước mắt, làn da trắng nõn nổi bật giữa bầy người chỉ toàn sắc đen, tinh dịch dính đầy trên người cô nàng, nhưng lũ đàn ông vẫn lên xuống nhún nhảy, hoàn toàn không lưu tâm.


Hứa Tử Dật mở to mắt, khó tin nhìn lên màn hình. Hắn biết cô làm vậy không sai, nhưng dù sao đây cũng là em họ hắn, nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng khó xử.


Hắn đoán rằng cô đã tra vào cổng thông tin nhà hắn. Thông tin cá nhân của từng người trên đại lục sẽ được lưu trên cơ sở dữ liệu của tổng bộ chính phủ, riêng các đại gia tộc sẽ có đặc cách liên kết với đường dẫn vào thẳng cơ sở dữ liệu, dành để đối phó với những ai muốn trộm thông tin của bọn họ.


Vài ngày trước, đường dẫn có lóe lên một chút báo động. Lúc đó hắn đang truy cập vào cơ sở dữ liệu quốc gia nên nhìn thấy, nhưng báo động chưa đầy một giây đã bị tắt, hắn liền biết có người đã xâm nhập thành công.


Đến giờ vẫn không nghĩ đó là cô.


Phong Nhã Vân nếu biết được hắn nghĩ mình đột nhập trộm thông tin nhà hắn chắc sẽ giãy đành đạch lên. Cô chắc chắn cũng có thể làm được, chỉ là tốn thời gian.


Mà cô lười lắm.


Nên Giang Vỹ Đình phải làm thay.


Nhờ thế mà cô biết được, vì Hứa Tử Dật là đệ tử Vô Song, nên Hứa gia cũng có được phương thức liên lạc với tổ chức này, cũng có thể thực hiện các loại giao dịch.


Khá khen cho nữ chủ cùng nam chủ, muốn hại cô cũng tốn không ít tâm tư.

— QUẢNG CÁO —