Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 49: Ký ức bị mất đi (1)



"Vừa nãy là hôn phu của em, Tư Mã Thanh Di!" Phong Nhã Vân từ trong lòng hắn nhảy xuống, bày ra tư thái vô cùng khách sáo, "Tiếp tục bài giảng còn dang dở của anh đi. Em còn chưa có đủ kiến thức về hệ thần kinh và các mạch máu đâu đấy!"


Não bộ Trương Đông Vũ ngay tức khắc đông lại, lúc hắn tỉnh táo lại, cũng lập tức nhận được mình vừa ghì tay cô đẩy mạnh vào tường: "Bảo Bảo, em vừa nói gì?"


Phong Nhã Vân vai bị động, hít thở khó khăn, ngước nhìn người trước mặt nghiến răng nghiến lợi: "Anh vừa gọi em là gì?"


Hắn sẽ không nhượng bộ. Hắn muốn nghe lời khẳng định thêm một lần nữa.


Phong Nhã Vân đấu mắt chán chê, cuối cùng cụp đuôi đầu hàng trước: "Cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Cáp nhà anh có bị cá mập cắn đứt thì cũng nên tu sửa sớm chứ! Anh sống ở hành tinh khác à?"


"Em nhắc lại. Người đàn ông vừa nãy là Tư Mã Thanh Di, người Tư Mã gia, hơn nữa còn là hôn phu của em, trước mắt em với hắn là quan hệ hợp tác." Cô hậm hực đẩy hắn. Này là cái thể loại quan tâm gì thế!


Trương Đông Vũ âm trầm. Hắn quả thật vừa trải qua thử thách ông nội đưa ra, cách ly ngoài đảo riêng, mọi trao đổi đều bằng thư từ. Hắn cũng không tiện nói rõ tình hình bản thân, đối với chuyện này cũng chưa từng có ý tiếp thu, không ngờ lại bỏ lỡ một trận bom lớn.


Hắn cúi đầu, nhìn người trong lòng chán ghét bực bội tìm cách thoát khỏi hắn, đáy lòng tự ái nam nhân trỗi dậy. Hắn đem người kéo lại, tay giữ lấy ót chuẩn xác dán môi lên, tay còn lại vòng qua eo, siết chặt đến mức tưởng chừng như bẻ gãy.


Phong Nhã Vân trợn trừng mắt, đây là loại người lưu manh gì thế? Một lời không hợp liền cưỡng hôn?


Cô bị hắn hôn đến thất thần, mất hết khí lực, tay chống vào tường hòng tìm kiếm điểm tựa, lại vô tình mất đà trượt đi, thân thể ngã ra sau. Hắn cũng không quản, đem người cô đè lên, vẫn như cũ chế trụ chặt chẽ.


Ông trời ơi, con sắp chết rồi!


Phong Nhã Vân nội tâm gào rú, chân không ngừng đá loạn, khoé miệng vừa hé ra một chút liền bị hắn tàn phá không thương tiếc. Cuối cùng cô hết cách, bèn phải dùng đến tuyệt chiêu bấm huyệt Ray đã tốn bao công sức chỉ dạy, bấm lung tung trên người hắn, đến khi hắn thân thể cứng đờ bất động mới đẩy ra.


Mẹ kiếp!


Cô lấy tay quệt quệt môi, một mùi tanh tưởi len lỏi trong khoang miệng. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, thấy trên kẽ răng mình còn vương ánh đỏ, tức giận quay về phòng vung chân đá hắn.


Dám cắn cả bổn cô nương, chán sống rồi?


Trương Đông Vũ nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng. Võ công của cô gái này từ đâu mà lợi hại lên thế?


Hắn bị đánh tới ngây ngẩn, vẫn là không biết vì đâu mình bị một người phụ nữ đánh tới không còn mặt mũi, lại còn không biết rốt cuộc là võ công cái thế từ đâu ra.


"Nói lại lần nữa, khi nãy anh gọi em là gì?" Phong Nhã Vân thu liễm sát ý, chán ghét hỏi.


Cô không có nghe nhầm, hắn chính miệng nói ra hai từ Bảo Bảo kia.


Trương Đông Vũ biết mình nhất thời lỡ miệng, kiên quyết không hé răng, bộ dạng ngươi đánh chết ta cũng không nói.


Hắn đã thề, đợi đến khi cô tự nhớ lại mọi chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không giấu diếm nửa lời, đem toàn bộ nói ra hết.


Đợi đến nửa ngày phía đối diện vẫn chưa chịu lên tiếng, cô nhàn nhạt: "Đông Đông?"


Cô có chút hoài nghi hắn chính là người này, bèn giả bộ như đã biết mà kêu lên hai tiếng, quả thật thấy đối phương ánh mắt sáng rỡ, đến lời cũng nói không ra lời: "Em... Em nhớ được rồi sao?"


Xem ra là thật rồi! Cô chính là Bảo Bảo trong giấc mơ kia, hắn lại là Đông Đông, còn người gọi biểu ca, vẫn chưa có manh mối.


Giấc mơ đó hành hạ đầu cô đau như búa bổ suốt một thời gian dài, nếu không khắc ghi trong lòng thì thật tội lỗi quá!


Cô ra vẻ rụt rè, đem toàn bộ diễn xuất tự cho là ảnh hậu ra diễn: "Ừm, một chút!"


Trương Đông Vũ có lẽ vì quá hồi hộp trước sự thật hắn chờ mong bấy lâu giăng trước mắt, ngu ngơ bị Phong Nhã Vân dắt mũi: "Mau, giải huyệt cho anh, để anh xem thử!"


Đối với hắn khẩn trương cầu tình, cô cảnh giác. Đừng có quên khi nãy hắn suýt chút nữa đoạt hết khí thở của cô.


Thấy Phong Nhã Vân không nhúc nhích, cũng không có ý định giải huyệt, hắn xuống nước: "Bảo Bảo, em nghe anh nói. Anh dù sao cũng là bác sĩ, em giải cho anh, để anh xem cho em, não bộ có thương tổn gì không. Mau! Nhanh lên một chút!"


Phong Nhã Vân nhìn hắn cuống cuồng gấp gáp, châm chọc lên tiếng: "Anh không phải bác sĩ khoa ngoại sao? Còn đòi chẩn trị não bộ của em? Anh lấy đâu ra máy móc? Chẳng lẽ mổ đầu em ra?"


Lời Phong Nhã Vân tuôn ra như đại bác, vốn không để hắn kịp giải thích.


Hắn lúng túng. Hắn đúng thật là bác sĩ khoa ngoại, đối với hệ thần kinh cũng chỉ dừng lại ở mức hiểu biết, vẫn chưa tới mức một phát bắt ngay được bệnh, còn chưa kể lời cô nói là đúng, mọi sự chẩn đoán liên quan tới não bộ đều cần máy móc hiện đại can thiệp vào.


Trương Đông Vũ xấu hổ, năn nỉ quỳ lạy khóc lóc ỷ ôi đều không có tác dụng. Đợi đến khi chân tay hắn đông cứng tê mỏi, mới thấy Phong Nhã Vân chậc lưỡi một tiếng, đem huyệt trên người hắn giải ra, hình như còn tốt ý để lại dấu vết móng vuốt trên da thịt.


Ngay lúc cô xoay người, hắn nhào tới, ôm cô vác lên vai, tống vào xe, chạy một mạch tới bệnh viện.


Động tác lưu loát như thể đã luyện tập hàng trăm lần.


Phong Nhã Vân ngơ ngác, nháo đủ hồi trên xe, cuối cùng vẫn là bị hắn chân dài đem ghì chặt lấy, không nhúc nhích nổi.


Cuối cùng, cô bị ai đó vác trên người như vác bao tải đi vào. Cả đường xóc xóc nảy nảy hoa hết cả mắt.


"Não bộ không có vấn đề gì nghiêm trọng, có điều, vẫn cần phải trao đổi thêm!" Vị bác sỹ hướng Trương Đông Vũ ra hiệu.


Trương Đông Vũ nhìn, biết đây là thói quen của hắn, bèn đẩy cô ra ngoài, kéo cửa, chốt lại, xong mới đối mặt với vị bác sỹ kia.


"Hệ viền não từ ảnh chụp, xác nhận được bệnh nhân có sử dụng thuốc điều tiết sản sinh ra Dopanmine và Serotonine, khiến cho nồng độ hai chất này vốn dĩ khá thấp lại được duy trì ở mức ổn định. Nhưng mà, tôi hỏi nhé, bệnh nhân có sử dụng ma túy không, hoặc bất cứ chất nào có thành phần tương tự? Ý tôi là chất gây nghiện."


*Hệ viền góp phần vào sự sống còn của cá thể và tính liên tục của loài. Chức năng cơ bản của hệ viền bao gồm: hành vi ăn; “ đáp ứng “ đánh hay chạy”; tấn công và biểu lộ cảm xúc, chức năng tự động, hành vi, những mặt liên quan đến nội tiết về đáp ứng tính dục.  Hệ viền bao gồm những phần vỏ não cổ có nguồn gốc thực vật, các cấu trúc dưới vỏ liên quan, các đường dẫn truyền sợi nối kết với gian não ( diencephalon) và cuống não ( brain stem).


*Dopamine: là một hoá chất hữu cơ thuộc họ catecholamine và phenethylamine. Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Trong não, dopamine hoạt động như một chất dẫn truyền thần kinh - một chất hóa học do nơtron (tế bào thần kinh) giải phóng để gửi tín hiệu đến các tế bào thần kinh khác. Dopamine còn được xem là chất kiểm soát trạng thái vui vẻ của con người.


*Serotonine: là một chất dẫn truyền thần kinh Monoamine được phát hiện vào năm 1935 bởi nhà khoa học người Ý Vittorio Erspamer. Serotonin chủ yếu được tìm thấy trong đường tiêu hóa và hệ thống thần kinh trung ương. Khoảng 80 % tổng số serotonin của cơ thể con người nằm trong ruột, được sử dụng để điều chỉnh chuyển động ruột, 20% còn lại được tổng hợp trong tế bào thần kinh Serotonergic trong thần kinh trung ương, nơi nó có nhiều chức năng khác nhau: điều chỉnh tâm trạng, sự thèm ăn, giấc ngủ, co cơ và một số chức năng thuộc về nhận thức.


Hắn vẫn chưa tiêu hoá nổi lượng thông tin lớn vừa rồi, nên mặt vẫn duy trì hình tượng hoá đá. Bảo Bảo của hắn dùng thuốc, là dùng từ khi nào? Vì sao có thể giữ được hình ảnh bình thường như thế, khiến hắn nhìn cũng không ra?


"Nhìn cậu thái độ như thế chắc là không rõ rồi chứ gì! Tôi chỉ có thể nói, bệnh nhân dùng thuốc này không phải ngày một ngày hai, hơn nữa liều lượng khá thường xuyên và ổn định, trông giống như được kê toa. Thuốc cũng không gây ức chế làm giảm lượng Dopamine sau khi sử dụng, chứng tỏ không phải ma túy, hay các chất gây nghiện tương tự. Hiện tại nồng độ Dopanmine và Serotonine trong não bộ bệnh nhân khá thấp, nên phải dùng thuốc để duy trì cân bằng, tuy nhiên đừng lạm dụng, nếu để gây ảnh hưởng đến vỏ não, cuộc sống của bệnh nhân sẽ đảo lộn hoàn toàn đấy. Đừng trách tôi không nhắc cậu trước. Có lẽ trước đó, bệnh nhân đã vô tình dùng phải một loại thuốc gì đó làm giảm lượng Dopamine, nên giờ đang tìm cách cứu vãn. Nếu cậu tìm ra loại thuốc đó, thì có thể nhờ bên Cục Y tế điều chế thuốc chữa bệnh được đó." Bác sỹ luyên thuyên một hồi, đem ảnh chụp đưa cho hắn, lại tiếp tục xoay ghế, có vẻ còn nói tiếp.


"Não bộ bệnh nhân hoạt động theo chu kỳ, cách một khoảng thời gian lượng Dopamine và Serotonine sẽ lại giảm, bệnh nhân sẽ vô cùng chán chường, cảm xúc thần trí không ổn định, não bộ sẽ thôi thúc bệnh nhân làm việc gì mà nó cho là chủ nhân nó sẽ hứng thú, sinh ra lượng hoocmon đúng tiêu chuẩn. Có điều  tay nghề tôi kém, không nhìn ra được chu kỳ, cũng không nhìn ra được loại thuốc nào, nên nếu cậu muốn cứu bệnh nhân, đành phải tự thân tìm hiểu rồi!" Gã  nhún vai, "Hình như bệnh nhân còn là người cậu khá quan tâm nữa thì phải! Khiến cậu lặn lội chạy tới đây quả thật là vinh dự của tôi. Suy cho cùng chúng ta đã hai năm không gặp rồi! Diễm phúc, diễm phúc!"


"Tôi sẽ giúp cậu chẩn trị. Cứ cách một tuần đem bệnh nhân tới đây khám đi, để tôi quan sát não bộ kỹ hơn. Tôi cũng khá tò mò về loại thuốc bệnh nhân sử dụng. Hơn nữa, không phải hệ thần kinh là phần cậu ngày trước học kém nhất sao? Còn nhìn tôi với ánh mắt khủng bố đó làm gì? Tôi cắn cậu chắc?" Gã giật mình.


Gã đợi hắn xem xét ảnh chụp ít lâu, đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, từ trong mắt ánh vẻ hoảng hốt, gã mới nhàn nhạt cười: "Cậu cũng thấy đúng không? Từ ảnh chụp, tôi không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào về sự khôi phục trí nhớ của bệnh nhân cả."


Bên tai Trương Đông Vũ nổ oanh một tiếng, đờ đẫn cúi nhìn ảnh chụp, thất vọng đến cùng cực.


"Tại sao cậu không thử kể cho bệnh nhân nghe về quá khứ của hai người? Biết đâu nó có tác dụng thực sự?" Gã đề nghị.


Gã nhìn người đối diện vẫn luôn không ngẩng đầu, mắt dán vào thứ trên tay, không khỏi buồn bực.


"Hai người vẫn có thể làm lại mà. Tại sao không thử một chút?"


Hắn chậm chạp đem ảnh chụp cất vào tập hồ sơ, khuôn mặt đầy sầu muộn.


"Tôi không dám. Tôi sợ đến cuối cùng, vẫn là cô ấy bỏ đi, tôi chịu không nổi." Hắn mông lung nhìn ra ngoài cửa, "Đã hai lần cô ấy quay gót rồi, nếu thêm lần này nữa, bệnh nhân tiếp theo của cậu, không chừng là tôi đấy!"


Gã phì cười, đối với lời nói châm chọc của hắn càng thêm một phần đau lòng khó xử: "Nhưng cô ấy cũng chỉ là quên đi một đoạn ký ức. Nếu một ngày cô ấy nhớ được tất cả, cậu định sẽ đối mặt ra sao?"


Phía đối diện im bặt. Hắn sẽ làm gì? Bỏ chạy? Hùng hổ cướp người? Hay lại tìm cách xoá bỏ trí nhớ cô lần nữa?


"Vậy thì từ lúc này đến lúc cô ấy khôi phục trí nhớ, cứ để cô ấy bình yên đi. Tốt hơn nữa thì yêu tôi đi, yêu đến không dứt ra được, khi trí nhớ quay trở về, chính là cái vẻ vừa yêu vừa hận, không có cách nào xuống tay được." Hắn cười, trong mắt đều là tuyệt vọng cuồng si.


"Tống Thành, cậu nói xem, nếu tôi tẩy não cô ấy, thì liệu có thành công không?"


Tống Thành bị gọi đến giật mình: "Phương diện tình cảm, cậu cũng thừa biết tôi vốn không có hứng thú, đối với chuyện này miễn cho ý kiến. Nhưng với phương diện khoa học, hai luồng suy nghĩ tồn tại song song sẽ ảnh hưởng cực đoan đến não bộ. Lấy tư cách một bác sỹ, tôi khuyên là không."


"Hai luồng song song? Vậy tức là xem bên nào mạnh hơn, bên đó sẽ thắng?" Trương Đông Vũ chớp lấy cơ hội, sấn tới hỏi.


"Cũng có thể xem là như vậy." Tống Thành hết cách.


Nháy mắt thấy sắc mặt Trương Đông Vũ sáng rực, cả người bừng bừng sức sống. Tống Thành nghi hoặc: "Không phải cậu định tẩy não cô ấy thật đấy chứ?"


Đáp lại lời hắn là một nụ cười xảo quyệt. Trương Đông Vũ nhướn mày: "Tại sao không?"

— QUẢNG CÁO —