Hà Trang tức hộc máu vì sự cố tình châm chọc cô. Cô tức điên liên và cố gắng kiềm chế.
Bình tĩnh Hà Trang, mày phải trải qua những gì mới có được như ngày hôm nay không được để thua cô ta nữa.
Hà Trang, Dung Ân, Trần Phương cùng học chung trường. Trang là con nhà gia đình khó khăn nhưng không bao giờ chịu cố gắng luôn thấy ganh tị với những đứa bạn nhà giàu. Khi cô luôn phải thấy hình ảnh Dung Ân có gia đình hạnh phúc, giàu có cùng sự tốt bụng xinh đẹp ai cũng yêu quý cô ta ganh ghét vô cùng. Hà Trang không muốn chơi với ai vì không muốn hạ thấp bản thân cô luôn nghĩ một ngày mình sẽ giàu có hơn những đứa đang cười nhạo cô. Mỗi lần nghe Dung Ân đàn hát ở trường, cô ta ghét cay ghét đắng cái âm thanh chết tiệt đó vì nó mà làm bao nhiêu người phải say mê cậu ta. Tại sao cô ta có mọi thứ còn cô thì không có cái gì. Cuộc đời là vậy khi bạn không làm gì xấu với ai nhưng sẽ tự khắc có người ghét bạn dù chả lí do gì nhưng họ sẽ biện ra lí do nực cười nhất!
Hà Trang chính là như vậy. Cô ta đã cố gắng về mọi thứ nhưng cô không thể giỏi giang được mọi người chú ý như Dung Ân. Cô muốn bản thân phải được mọi người để ý nên đã làm ra hành động điên rồ. Năm lớp 10, Hà Trang đã rủ mấy đứa cùng chơi với mình trong xóm chặn đường đánh Dung Ân. Điều cô tức tối nhất là Dung Ân không hề khóc hay cầu xin bọn họ. Hà Trang không ra mặt chủ lén quan sát họ đánh Dung Ân rồi trấn lột tiền. Cậu ta cũng không mách bố mẹ hay sao mà khi thấy đứa con gái bị như vậy phải đi gặp nhà trường chứ.
Các cậu hả giận xong chưa?
Dung Ân ngồi thụp xuống vì bị mấy đứa đấy đánh mà quần áo bị dính bụi hết, mặt mũi tèm lem chỗ dính bụi chỗ bị đánh mà xước da mặt. Nhưng ánh mắt kiên cường không chút sợ hãi đó mà hỏi bọn kia. Mấy đứa đó nghe xong ngạc nhiên nhìn Dung Ân vì chưa thấy đứa con gái mong manh nào mà khi bị bắt nạt mấy tháng nay không chút cầu xin, van nài.
Mày bị điên à? Mày không phải đáng nhẽ ra nên khóc cầu xin sao? Đó là điều mọi người nên tôi sẽ không làm theo!
Hà Trang nghiến tăng ken két định ra tát cho cậu ta một cái xem còn mở mồm nói được không. Thấy mấy đứa kia nhìn nhau tỏ ra áy náy nên cũng bỏ đi. Hà Trang đuổi theo bọn trong xóm sao có thể bỏ đi mà không làm gì cậu ta nữa.
Dung Ân đứng dậy phủi người hết bụi đi về. Bố mẹ cô có hỏi chứ nhưng cô nói lí do làm họ hết đường hỏi nữa.
- Bố mẹ à, hôm nay mấy bạn ấy sẽ không tìm con nữa đâu. Mình cũng không phải để tâm nhiều mấy người như vậy.
Mẹ cô lo lắng nhìn mặt mũi con gái mà xót xa.
Con mà còn bị như vậy tiếp mẹ sẽ chuyển trường cho con. Bố con cũng đã đồng ý như vậy.
Dung Ân mỉm cười. Cô thấy mình cũng đã trưởng thành việc bị như này là phải tự bản thân cố gắng, mình mà yếu đuối sẽ bị bắt nạt hơn.
Mấy bạn đó bây giờ chưa có gì mục tiêu gì phấn đấu nên rảnh làm mấy trò này thôi. Quan trọng về sau các bạn đó là người như nào của xã hội. Với lại cách họ đánh con cũng không phải là đòn trí mạng gì nên vẫn chịu được.
Mẹ cô lắc đầu. Bà vẫn luôn tôn trọng quyết định của con gái họ luôn mong con gái vui vẻ, lạc quan không phải suy nghĩ gì nhiều.
Dung Ân phát hiện ra người sai khiến mấy đám đó để đánh mình là lúc đi qua nhà thể dục thây tiếng nói chuyện sau nhà thể dục của trường.
Mấy đâm bọn này sao yếu đuối vậy hả, sao tha cho nó dễ như vậy?
Mấy tiếng thở dài.
Này con đó kì như vậy bọn tao cũng chịu thôi. Mấy tháng đánh đó trấn lột nó tiền mà nó vẫn dửng dưng như vậy. Mẹ! nhà nó đầy tiền nên bị trấn lột thấy bình thường hơn mấy đứa khác hay sao ý. Chưa thấy đứa nào như vậy. Ai biết được nó lại chịu để mình đánh để nó gom chứng cứ nó tố bọn này thì chết.
Hà Trang nhìn đám ngu ngốc mà hếch môi lên.
- Im mẹ đi, đừng nói nhiều!
Mấy đứa kia nhìn nhai bất lực.
Thôi bọn này làm vậy thấy chán con mẹ rồi. Mày đi tìm " niềm vui khác" đi. Chứ tao bỏ cuộc. Đúng đúng.