Thường Tương Tư xem nhẹ sự vô sỉ của Bạch Văn Nguyên, cũng đánh giá cao năng lực thừa nhận của bản thân. Một lần kết thúc cả người cô đã bủn rủn, chân bước xuống giường gần như run lên, trình độ thê thảm không khác lần đầu tiên là mấy, cô còn định kiên trì đứng nấu một bữa cơm. Kết quả nấu xong ăn được một nửa, còn chưa no đã lại bị Bạch Văn Nguyên kéo lên giường, lý do đơn giản là khó có được một kỳ nghỉ như vậy, đương nhiên phải nhanh chóng làm đủ, kẻo lại có cuộc gọi bất chợt cắt ngang.
Cô không biết thể lực của đàn ông trẻ lại tốt đến vậy, hai lần ba lần, nếu không phải cuối cùng bên dưới sưng lên, có lẽ anh sẽ không tha cho cô về ký túc xá. Xong việc, người đàn ông này còn vô sỉ nói: “Phải làm nhiều, khám phá thân thể nhiều, thế mới cảm nhận được lạc thú, hiện tại anh đang giúp em nhận thức cơ thể của mình.”
Trong lòng Thường Tương Tư không phục, tuy cô là con gái, nhưng trong nhà chỉ có mình cô, trước nay kỳ vọng giành cho cô chẳng khác nào một đứa con trai, vì thế trong đầu cô không có gì phụ nữ có thể làm hoặc là không thể làm. Cô không chịu thua, chẳng lẽ một sinh viên ngành y hiểu biết về cơ thể mình còn kém một người ngoài nghề ư?
Đương nhiên Bạch Văn Nguyên không biết cô nghĩ gì, vô cùng hài lòng mặc quần áo cho cô, dẫn cô ra ngoài ăn món ngon bồi bổ thân thể, dù sao cũng đã làm lụng vất vả một ngày.
Nháy mắt đã đến khai giảng, phụ huynh của học sinh Thường Tương Tư rất hài lòng về cô, tiếp tục mời cô mỗi tuần ba lần đến phụ đạo, rốt cuộc cô cũng có thu nhập ổn định, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp Chung Sở phiên dịch một ít tài liệu, còn lại đa số thời gian đều đặt vào việc học nặng nề và ứng phó với dục vọng của Bạch Văn Nguyên.
Vì không để bản thân thua kém trước mặt anh, cô lén đến thư viện tìm tài liệu, đôi lúc nhóm chị em trong ký túc xá thảo luận về phương diện kia với bạn trai, cô cũng dỏng tai lắng nghe, khi bọn họ xem phim sắc tình tham khảo, cô cũng liếc xem trộm. Ngô Hiểu Phỉ hoả nhãn kim tinh, sau khi kết thúc cuộc du lịch ngắn ngày với bạn trai đã phát hiện cô có điều khác thường, mỗi lần có chuyện vui muốn chia sẻ với mọi người đều cố ý gọi: “Tương Tư, cậu cũng đến xem đi, học hỏi nhiều vào, nếu không cậu sẽ không trị được tên kia nhà cậu đâu!”
Thường Tương Tư đỏ mặt xem xong, trong lòng lại thật sự tò mò, lắp bắp hỏi Ngô Hiểu Phỉ: “Chuyện đó, cậu với bạn trai thế nào?”
Ngô Hiểu Phỉ lải nhải oán giận: “Lười nhìn mặt, không muốn tớ nằm ngửa, đầu gối của tớ bị cọ đến xước rồi này.” Nói xong còn kéo quần jean cho cô xem, quả nhiên toàn vết bầm tím.
Thường Tương Tư nghi ngờ nhìn cô ấy, thật khó hiểu, làm thế nào mà lại bị thương đầu gối nhỉ?
Ngô Hiểu Phỉ lười giải thích nhiều, cầm giấy vẽ tư thế cho cô, sau đó hỏi: “Một đêm các cậu làm mấy lần?”
Mặt Thường Tương Tư càng đỏ hơn, hơi do dự, tự cảm thấy Bạch Văn Nguyên có gì đó không bình thường, nói: “Các cậu thì sao?”
Ngô Hiểu Phỉ suy nghĩ: “Trước đây lúc mới ở bên nhau, mua một hộp ba cái áo mưa dùng một lần là hết. Bây giờ ngày nào cũng cãi nhau, nào còn tinh thần! Thế nào? Tên họ Bạch kia thoạt trông gợi cảm gần chết, cậu đừng nói là không dùng được đấy nhé?”
Thường Tương Tư chần chờ, suy nghĩ một lát, vươn hai ngón tay.
Ngô Hiểu Phỉ cảm thấy không có gì ngạc nhiên, truyền đạt toàn bộ tư thế và kỹ xảo mà mình nắm bắt được cho cô, thần bí nói: “Đây đều là sách giáo khoa, chơi vui vẻ——”
Bản thân cầu tiến, Bạch Văn Nguyên cũng coi như một người thầy giỏi phối hợp, Thường Tương Tư từ chối lời đề nghị sống chung của anh, nhưng cuối tuần sẽ đến gặp anh, ngày hôm đó hai người trẻ chỉ ở trong ký túc xá, nghiên cứu cơ thể tiến triển tới cực hạn, chỉ trong nửa năm, kỹ thuật của Thường Tương Tư tiến bộ vượt bậc.
“Em có thể nhanh lên không?” Bạch Văn Nguyên thiếu kiên nhẫn nhìn cô chậm rãi sờ mò cơ thể mình: “Anh mẹ nó không nhịn được nữa rồi, em lại ——”
Thường Tương Tư điều chỉnh góc độ và tư thế, tóc tai tán loạn, hôn lên từng ngón tay anh, nói: “Anh yêu, tay anh thật là đẹp.”
Bạch Văn Nguyên cũng không biết trên người mình có thêm bộ phận nhạy cảm từ khi nào, nhưng thấy cô hôn tay anh từng chút một như vậy, anh bỗng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hơn nữa nửa người dưới được cô bao lấy chặt chẽ, bên tai cũng là tiếng thở dốc khe khẽ của cô, không kìm được giơ tay vuốt ve làn da cô: “Vậy ư? Nó đẹp thế nào?”
Thường Tương Tư hé miệng, cẩn thận cảm nhận cơ thể thay đổi, hiện tại không chỉ không đau mà mỗi lần làm cô đều cảm thấy thân thể đang thả lỏng, thậm chí còn cảm nhận được nơi đó của anh run rẩy trong cơ thể cô thế nào. Bạch Văn Nguyên không chịu nổi, nâng mông thúc về phía trước, Thường Tương Tư hổn hển một tiếng, ngực bất giác ưỡn lên, cô ngồi thẳng, co chặt nơi đó, nhìn anh nhíu mày khó chịu, hài lòng vỗ hông anh: “Em đã nói anh không thể tùy tiện cử động mà ——”
Hai tay Bạch Văn Nguyên vuốt ve bụng cô, híp mắt nhìn cơ thể ửng hồng của Thường Tương Tư, hơn nửa năm nay khi cô ở bên anh, càng ngày càng như hoa đóa chậm rãi nở rộ. Thể lực của phụ nữ chung quy chỉ có hạn, sau một lúc nỗ lực cũng không làm anh lên đỉnh, anh kìm nén khoái cảm nhìn cô đổ mồ hôi đầm đìa, run rẩy ngã nhào vào người anh, lúc này mới thúc mạnh hông lên: “Ngoan, hiện tại đến lượt anh nhỉ?”
hoa huy*t của Thường Tương Tư co rút lại, vật bao chặt bên trong vẫn nóng rực, không cam lòng nói: “Vâng!”
Bạch Văn Nguyên nhếch miệng cười xoay người, đè cô dưới thân mình, rút ra cắm vào, không hề dừng lại mà ghìm chặt cô xuống giường, trong miệng còn chế nhạo nói: “Cưng à, em phải nâng cao thể lực thôi, bắt đầu từ ngày mai chịu khó chạy 1000 mét nhé ——”
Thường Tương Tư còn muốn nói gì đó, song khoái cảm mãnh liệt ập đến làm cô choáng váng, trong đầu không còn năng lực suy nghĩ.
Cửa ải cuối năm đến gần, học bổng của đại học và học bổng quốc gia rốt cuộc cũng tới tay, Thường Tương Tư gửi một nửa qua bưu điện về nhà, còn lại mua chút quần áo và đồ dùng sinh hoạt, chuẩn bị đón năm mới ở thành phố B. Cô đã sớm báo lại với Bạch Văn Nguyên kế hoạch của mình, theo lời Bạch Văn Nguyên nói, người lớn nhà anh nhậm chức ở trời nam biển bắc, cuối năm ngược lại là thời gian bận rộn nhất, vì thế anh có thể giành nhiều thời gian cho cô.
Sinh viên trong trường dần ít đi, không chỉ có không khí quạnh quẽ ngay cả các loại thực vật trên sân trường cũng tiêu điều theo, cô tạm biệt ba người chị em trong ký túc xá, tiễn các cô ấy ra ga tàu rồi gửi tin nhắn cho Bạch Văn Nguyên.
Mãi không thấy anh trả lời tin nhắn, đây là tình huống không bình thường, từ trước đến nay Bạch Văn Nguyên luôn nghe máy, trả lời tin nhắn của cô đầy đủ.
Thường Tương Tư kiên nhẫn đợi một hồi thì không chịu nổi nữa, gọi điện thoại sang, nhưng vẫn chẳng có ai nghe máy. Bồn chồn đọc sách một lúc, rốt cuộc có điện thoại tới, cô nhanh chóng nhấc máy, tiếng nói trong điện thoại lại là của một người đàn ông lạ, anh ấy nói: “Thường Tương Tư à? Chào cô, tôi là Bạch Văn Uyên, đây là điện thoại của anh tôi, xin hỏi cô tìm anh ấy có việc gì không?”
“Chào anh.” Thường Tương Tư ngẩn ra, nói: “Bạch Văn Nguyên có ở đây không ạ?”
“À, anh ấy hả, có ở đây hay không cũng khó mà nói, cái này quyết định bởi bác sĩ có thể cứu anh ấy về được hay không ——”
Hồn Thường Tương Tư như sắp lìa khỏi người, lắp bắp hỏi địa chỉ bệnh viện, không quan tâm đến tiền nong mà gọi xe taxi chạy sang.
Dọc đường, tâm trạng Thường Tương Tư vô cùng nặng nề, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gọi là tuyệt vọng, cho dù dọc đường treo rất nhiều đèn lồng đỏ để chào đón năm mới, nhưng điều này khiến cô càng thêm bi thương. Cô lảo đảo tìm khu cấp cứu của bệnh viện, xông lên phòng Bạch Văn Uyên đã nói với cô, trước cửa phòng bệnh có mấy người nam nữ trẻ đang ngồi, sắc mặt rất nghiêm trọng, cô nhìn xung quanh chợt thấy một người đàn ông khá quen, trông có vẻ giống Bạch Văn Nguyên.
“Chào anh, anh có phải là Bạch Văn Uyên không?” Thường Tương Tư tiến lên nói: “Tôi là Thường Tương Tư ——”
Bạch Văn Uyên dừng nói chuyện với bạn, quay đầu sang nhìn Thường Tương Tư, đôi mắt sáng lên: “Ồ, đúng rồi! Tôi là Bạch Văn Uyên.”
“Bạch Văn Nguyên đâu, hiện tại anh ấy ——” Khoé mắt Thường Tương Tư đỏ bừng: “Đang ở đâu?”
“Anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa ra.” Bạch Văn Uyên nói: “Cô là?”
“Tôi là bạn gái anh ấy——” Thường Tương Tư còn chưa dứt lời, mọi người xung quanh đều dừng lại, quay sang sáng mắt nhìn cô.
Bạch Văn Uyên cười gượng hai tiếng, quan sát cô từ trên xuống dưới, một sinh viên buộc tóc đuôi ngựa rất bình thường, mặc một cái áo len rất bình thường, mặc quần jean vì đi giày thể thao rất bình thường, chỉ có duy nhất một nơi xuất sắc là cặp mắt ánh nước lấp lánh. Ừm, đôi mắt này khiến anh ấy cảm thấy hình như mình đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Bạch Văn Uyên nghi ngờ cô gái này chỉ là một mối phong lưu của anh họ, đại khái hiểu lầm tình cảm của anh mà tự cho mình là bạn gái. Anh ấy nháy mắt với mọi người xung quanh, hóng hớt xem kịch vui, còn lại chờ tự ngầm hiểu.
“Tôi đến cửa phòng phẫu thuật chờ ——” Thường Tương Tư nói liền xoay người.
“Này ——” Bạch Văn Uyên vội nói: “Vừa rồi trong điện thoại tôi nói đùa với cô thôi! Anh tôi đến khoa ngoại khâu vết thương, sắp quay lại rồi ——”
Bạch Văn Uyên không nói nổi nữa, bởi vì anh ấy thấy Thường Tương Tư rưng rưng nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, sự thay đổi cảm xúc từ thương tâm nháy mắt thả lỏng này quá chân thật. Anh ấy ham chơi, thích nói đùa, nhưng thật lòng hay giả dối cũng phân chia rõ ràng, trong lòng đột nhiên căng thẳng, cô gái này chỉ sợ không phải tự mình đa tình! Nhưng anh ấy cũng gọi cô nàng Trương Vãn đến, cô nàng này cũng nằng nặc đòi thăm Bạch Văn Nguyên.
Trong lòng Bạch Văn Uyên kêu thảm thiết, duỗi tay gãi đầu, an ủi: “Cô đừng khóc, anh ấy chỉ bị thương ở cánh tay, ngực bị chém một nhát, trên đùi bị tổn thương, mất máu hơi nhiều, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thường Tương Tư gật đầu, song vẫn không ngăn được nước mắt.
Bạch Văn Uyên vội kéo một chàng trai đang ngồi đứng dậy: “Hướng Viên, nhường chỗ cho cô ấy ngồi ——”
Hướng Viên uất ức, nhưng thấy cô khóc nức nở như vậy bèn lập tức đứng ra xa.
Thường Tương Tư nén nước mắt, lấy giấy ra lau khô mắt và mặt.
Thời gian dần trôi qua, có người nói: “Liệt sĩ đã trở lại.”
Cả nhóm người vây quanh, Thường Tương Tư nghe thấy tiếng Bạch Văn Nguyên thiếu kiên nhẫn quát lớn, cô chờ mong ngẩng đầu.
“Mấy người nhường đường đi, vây kín thế này Bạch đại ca cũng không thở nổi. Ối giời, Bạch Văn Uyên, anh cẩn thận một chút, đừng chạm vào vết thương trên cánh tay anh ấy, vừa mới khâu xong ——” một cô gái nũng nịu nói: “Hướng Viên, cả anh nữa, đừng chụp ảnh ——”
Thường Tương Tư chậm rãi đứng dậy, thấy một người phụ nữ đầy đặn đẩy xe lăn đến đây, Bạch Văn Nguyên tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, người phụ nữ kia cúi người sửa sang lại băng cho anh, bởi vì ngực quá lớn mà dán vào cánh tay anh. Hừ, anh không tránh đi, dường như đã rất quen!
Bạch Văn Nguyên nói: “Người đâu ra mà lắm thế, cút cho tôi ——” sau đó anh thấy Thường Tương Tư đứng giữa hành lang.
“Này ——, cô bị làm sao vậy? Không thấy tôi đang đẩy người ra ư? Mau nhường đi, đừng chắn đường nữa!”