Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua

Chương 51: Chương 51





Phạm Diệp mỉm cười nói: “Tướng quân không cần đa lễ, tại hạ cũng chỉ là phụng mệnh Hiệp Vương gia an bài, mọi người cùng thương lượng với nhau ··· Vương gia biết, bởi vì việc này liên quan tới nhị tiểu thư của vương phủ, cho nên Hoàng Thượng trong lòng có ý đề phòng cũng là thường tình, nếu như Hoàng Thượng không nói, Vương gia tự nhiên sẽ không nhiều chuyện hỏi tới. Nhưng có một số việc, Vương gia cũng rất là lo lắng. Nhị tiểu thư dù sao vẫn còn non nớt, không hiểu được nỗi khổ tâm của Vương gia. Nếu nói Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ Lâm Hi Thần, Vương gia không phải không có hoài nghi, nhưng, thứ nhất, thế lực trước mắt của Ngạo Lâm sang trang đã lớn mạnh, nếu lúc này sinh ra phong ba, lấy thế lực hiện tại Hoàng Thượng mà nói, có lẽ chỉ cân sức ngang tài, không thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi! Thứ hai, Ngạo Lâm sơn trang kia có liên quan tới phản tặc hay không vẫn chỉ là suy đoán, Hoàng Thượng không đề cập tới, có lẽ bọn họ cũng không vạch trần mà chỉ âm thầm hoài niệm, nếu như đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, kết quả chỉ là buộc họ thừa nhận bản thân là hậu duệ của phản tặc, tồi tệ nhất có thể khiến bọn họ tạo phản. Tướng quân cảm thấy như thế nào?”
Ngô Hòe gật gật đầu “Hiệp Vương gia quả thật lo lắng chu đáo. Tại hạ cũng hiểu được hành động lúc này có chút nóng vội.”
“Tại hạ xem tướng quân đem theo những Thống Đô có võ nghệ cao cường nhất trong triều tới, có thể thấy được quyết tâm to lớn lần này.” Phạm Diệp mỉm cười nói,“Nhưng thứ cho tại hạ nói thẳng, lời thật thì khó nghe. Lấy lực lượng trước mắt, nếu như cùng người trong giang hồ tranh đấu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nay ở trên giang hồ, Ngạo Lâm sơn trang cũng có thể xem như nhất hô bách ứng. Vây quanh Ngạo Lâm sơn trang, chặn đường người trong giang hồ không cho bọn họ ra ngoài, ngày một ngày hai thì không sao, nhưng nếu lâu hơn thì phải giải thích thế nào ?!”
Ngô Hòe gật gật đầu, thở dài nói:“Hiệp Vương gia quả thật là thâm tư thục lự (tâm tư thâm sâu suy nghĩ chu đáo), tại hạ cũng lo lắng qua mấy vấn đề này, nhưng Hoàng Thượng nóng lòng trừ bỏ Ngạo Lâm sơn trang, cơ hội này sao có thể buông tha?”
“Hiệp Vương gia cũng biết tướng quân khó xử,” Phạm Diệp thở dài nói “Vương gia còn cố ý nhờ tại hạ hướng tướng quân nói lời xin lỗi, nếu không phải nhị tiểu thư thiếu kiên nhẫn, đem hoài nghi viết trên giấy, rồi lại giao vào tay người khác, làm sao có nỗi phiền hôm nay! Hiệp Vương gia vốn là muốn buông tha nữ nhi của mình, đổi lấy bình an, nay lại gặp phải phiền toái này, thật sự là người tính không bằng trời tính – mà Tô gia huynh đệ cũng đến là lỗ mãng, không phải người trong triều, suy nghĩ mọi chuyện thật quá mức đơn giản, hiểu lầm nỗi hoài nghi của nhị tiểu thư, đem ý tứ xuyên tạc, trực tiếp bẩm báo Hoàng Thượng, mới gây ra thị phi như vậy, thật làm cho người ta sinh phiền. Bọn họ bây giờ ở nơi nào?”

“Ở trong phủ của ta, nghe nói nhị tiểu thư vốn là hứa gả cho Tô gia đại công tử Tô Hoài Thanh, lại bị Lâm Hi Thần cường thù hào đoạt (dùng mạnh để cướp), trong lòng cáu giận mới làm ra chuyện này, cũng không thể không tha thứ.” Ngô Hòe cười nói, “Chỉ là việc này giống như có người từ ngoài giật dây, hai huynh đệ bọn họ hẳn cũng không rõ nội tình bên trong.”
“Là ai nhiều chuyện như thế, làm ra cái chuyện hại người họa quốc này?” Phạm Diệp nhíu mày, trầm giọng hỏi,“Chẳng lẽ không muốn để quốc gia bình an?!”
“Tân khoa Trạng Nguyên.” Ngô Hòe lạnh lùng nói, nhìn ra được hắn thực sự không thích người này.
“Hà đại công tử?” Phạm Diệp bật thốt lên “Đương triều Tể tướng Hà đại nhân đại công tử Hà Gia Thụy? Nghe nói người này cùng Tô gia nhị công tử Tô Thanh Dân quan hệ không tồi. Hắn sao lại tham gia vào việc này? Hiệp phủ cùng Hà phủ trước giờ nước sông không phạm nước giếng, hắn vì cái gì lại làm điều thừa?”
Ngô Hòe khẽ hừ nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện.
Nghe được tiếng binh lính bên ngoài thưa: “Tướng quân, Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ tự mình tới đây muốn gặp ngài. Bây giờ đang chờ ở bên ngoài.”

Không chỉ có Ngô Hòe sửng sốt, ngay cả Phạm Diệp cũng không khỏi ngạc nhiên, nhìn cửa đại trướng.
“Mời hắn vào.” Ngô Hòe rất nhanh phản ứng lại, lập tức nói, cũng không kịp để Phạm Diệp tránh đi, chỉ chăm chú nhìn cửa đại trướng, muốn nhìn xem thiếu niên anh tuấn thanh danh hiển hách trên giang hồ là nhân vật như thế nào.
Binh lính lấy tay đem mở một bên cửa đại trướng, Tư Mã Hi Thần từ bên ngoài cất bước tiến vào.
Ngô Hòe đánh giá người trẻ tuổi đang bước tới, khoảng chừng hai mươi, cẩm phục tố y, dáng vẻ cực kỳ anh tuấn phong lưu, quanh thân tràn đầy một loại khí chất vương giả khó nói, khiến người ta vọng chi sinh kính, xem chi tâm mộ (nhìn mà kính trọng, xem mà hâm mộ). Ngô Hòe thở dài, khó trách những nữ tử trên giang hồ vừa gặp đã yêu, quả nhiên là một kẻ xuất sắc.
“Ngô tướng quân hạ mình tới đây, vì sao không vào sơn trang uống chén rượu mừng lại phải dựng trại nơi này, có phải hay không muốn Hi Thần tự mình nghênh đón mới bằng lòng hạ cố?” Tư Mã Hi Thần lanh lảnh cười nói.
Ngô Hòe phân phó thủ hạ châm trà, cười nói:“Ta chẳng qua là kẻ vô danh, sao có thể tới quấy rầy quý trang, chính là quân vụ trong người, không thể không như thế.”

Tư Mã Hi Thần lạnh lùng cười, nói:“Hoàng Thượng có phải hay không hoài nghi Ngạo Lâm sơn trang cùng một người bạn cũ có liên quan, cho nên không an tâm muốn tới xem náo nhiệt hoặc là cảm thấy Ngạo Lâm sơn trang cưới Hiệp Vương gia nhị nữ nhi chưa đủ náo nhiệt? Nếu là như thế, muốn náo nhiệt có náo nhiệt, để xem, hợp hay không hợp tâm ý Hoàng Thượng?”
Ngô Hòe có chút xấu hổ cười, ngượng ngùng nói: “Thực quân bổng đam quân ưu, không thể không vì.” (nhận lộc của vua phải vì vua giải ưu, không thế không tuân theo)
Tư Mã Hi Thần ngồi xuống ghế, lười biếng nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta ngay tại đây, nhìn xem Ngô tướng quân làm cách nào đem ta bắt đi. Cần gì phải khó xử bằng hữu trên giang hồ, nếu như kinh động giang hồ vậy là tâm nguyện muốn xem náo nhiệt hẳn có thể thực hiện rồi. Như thế nào?”
“Tại hạ có thể gặp nhị tiểu thư được không?” Phạm Diệp đột nhiên ở một bên mở miệng, nhìn Ngô Hòe xấu hổ, đã có vài phần không đành lòng, chỉ sợ Ngô Hòe từ khi thấy Lâm Hi Thần đã rơi vào thế yếu “Khi tại hạ rời khỏi Hiệp Vương phủ, Vương gia có tự mình dặn qua tại hạ, muốn tại hạ nói mấy câu với tiểu thư.”
Tư Mã Hi Thần nhìn Phạm Diệp, lẳng lặng hỏi:“Ngươi là ai?”
“Hắn là một mưu sĩ trong phủ Hiệp Vương gia, Phạm Diệp Phạm tiên sinh.” Ngô Hòe cảm kích Phạm Diệp vừa rồi chen vào nói cứu mình thoát khỏi tình trạng xấu hổ, một bên chủ động giải thích.
Phạm Diệp lễ phép gật gật đầu, im lặng nói: “Lúc tại hạ rời đi, Vương gia dặn đi dặn lại với tại hạ, muốn tại hạ nhất định phải nhìn thấy nhị tiểu thư, đem lời nói của ngài nói cho tiểu thư nghe.”

“Nàng bây giờ ở trong Ngạo Lâm sơn trang, nếu như Phạm tiên sinh không sợ, có thể đi theo Hi Thần tới Ngạo Lâm sơn trang gặp nàng.” Tư Mã Hi Thần thản nhiên, tùy ý nói, trong mắt lại chất chứa một nỗi khổ riêng, như thực như giả, khán bất chân thiết (nhìn không ra sự thật).
“Tốt.” Phạm Diệp sảng khoái đáp ứng.
Một thanh kiếm đột nhiên đâm ra, thẳng tới cổ họng Tư Mã Hi Thần, nghe được Ngô Hòe lớn tiếng trách cứ: “Oánh nhi, chớ có vô lễ!– Lâm công tử, hạ thủ lưu tình!”
Cơ hồ là nháy mắt, không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, một kiếm kia đâm đến lẳng lặng đặt tại trên cổ một nữ tử trẻ tuổi. Nữ tử vẻ mặt kinh hoàng, đứng cứng ngắc, không dám nhúc nhích, nhưng trong ánh mắt đã có một phần kính ý.
Tư Mã Hi Thần thu hồi kiếm, đưa cho nữ tử trẻ tuổi, thản nhiên nói: “Lần sau không nên chơi đùa như vậy, nếu như phụ thân ngươi chậm nửa nhịp, chỉ sợ lúc này ngươi đã sớm mệnh tang cửu tuyền.”
“Oánh nhi, ngươi, ngươi chừng nào thì chạy đến nơi này?!” Ngô Hòe tức giận hỏi, hướng Tư Mã Hi Thần nói “Đa tạ ngươi vừa rồi không giết nàng, đây là tiểu nữ nhi của tại hạ, Ngô Oánh Nhi, tính tình bướng bỉnh, không biết nàng khi nào theo tới quân doanh. Có phải hay không ca ca ngươi lại vụng trộm mang ngươi đến?”