Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 10: Cho một món quà nhỏ!



Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Mấy đứa nhỏ, ngươi nói một câu, ta tiếp một câu, cười đùa vui vẻ.

Thần ca nhi lẳng lặng nhìn bọn nhỏ vui đùa, lúm đồng tiền y như ẩn như hiện, thấy y vui vẻ, tiểu hồ ly cũng lười so đo với Thịnh Thịnh, yên lặng thu hồi tầm mắt.

Thật mau bọn họ liền đến nhà.

Lý Cẩn đang nói chuyện cùng tỷ tỷ, thấy bọn nhỏ trở về, cong cong môi đứng lên.

Lý Minh vọt lại đây đầu tiên, "Cha!"

Thần ca nhi cũng tới, thanh âm gọi cữu cữu.

Lý Cẩn xoa xoa đầu y, khóe miệng câu ra một chút ý cười, hắn làn da trắng nõn, ngũ quan hình dáng thập phần nhu hòa, cười rộ lên như ánh mặt trời, diện mạo Thần ca nhi cũng liền giống hắn.

"Nhớ cữu cữu không?"

Thần ca nhi cùng Lý Minh gật đầu thật mạnh.

Vân Liệt đứng ở phía sau Lý Cẩn, thân hình hắn cao lớn, khuôn mặt như quỷ rìu thần tạc*, khí thế quanh thân thập phần kinh người, hài tử trong thôn đứa nào cũng sợ hắn, thế mà ánh mắt hắn nhìn Lý Cẩn lại tràn đầy sủng nịch, thành thân mấy năm, tình cảm của hai người không chỉ không nhạt đi, ngược lại càng thêm nồng đậm.


*Hung dữ, dữ tợn

Thần ca nhi ngoan ngoãn gọi cữu phu.

Vân Liệt gật gật đầu.

"Lại đây nhìn xem, chúng ta đem đồ gì trở về."

Nghiên nhi đẩy đẩy Thần ca nhi, cười hì hì nói: "Ca, cữu cữu mua cho ngươi rất nhiều sách, còn có mấy quyển là ta cùng Huyên tỷ nhi chọn, ngươi mau nhìn xem có thích hay không."

Lý Cẩn câu môi, một đôi mắt đen rực rỡ lấp lánh, "Các ngươi chính là mang tảng đá trở về ca ngươi cũng thích."

Trong tiểu viện tràn đầy thanh âm rộn ràng.

*

Thấy Lý Uyển vào nhà bếp, Thần ca nhi cùng Lý Cẩn cũng theo vào.

Lý Uyển đuổi bọn họ đi ra ngoài, nói với Lý Cẩn: "Về đến nhà đã vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, tỷ tự làm được."

Lý Cẩn cười hì hì chen vào nhà bếp, "Tỷ, ta đi chơi nhiều ngày, ngược lại là ngươi, vẫn luôn đến xưởng làm, lại phải chăm gà vịt, càng nên nghỉ ngơi một chút. Ta vừa học mấy món ăn mới ở Giang Nam, lúc này bộc lộ tài năng cho mọi người thấy."


Tiểu hồ ly hôm nay phá lệ dính người, Thần ca nhi đi đến chỗ nào nó liền theo tới chỗ đó, buổi tối lúc ăn cơm, cũng không buông tha y, Thần ca nhi mới vừa ngồi, nó liền nhảy đến trong lòng ngực Thần ca nhi ngồi xổm xuống.

Nghiên tỷ nhi kề tai Thịnh Thịnh nói nhỏ, "Khẳng định là sợ ca ca chú ý chúng ta hơn, ngươi nói xem nó giảo hoạt hay không!"

Thịnh Thịnh cũng cười hì hì, "Hồ ly không giảo hoạt còn gọi là hồ ly sao?"

Bữa cơm này ăn thật lâu, trên bàn cơm cực kỳ náo nhiệt.

Vẫn luôn nháo đến khuya, Thịnh Thịnh cùng Nghiên tỷ nhi đều không muốn cùng ca ca tách ra.

Thịnh Thịnh trực tiếp ôm lấy eo Thần ca nhi, "Cha, ta hôm nay muốn ngủ cùng ca ca."

Cả người tiểu hồ ly đều xù lên.

Lý Cẩn sờ sờ đầu Thịnh Thịnh một cái, "Không được, ca ca ngày mai còn phải đi học, ngươi ở lại khẳng định phá ca ngươi ngủ không được."


Thịnh Thịnh còn muốn làm nũng, Vân Liệt xụ mặt, trầm giọng nói: "Còn không trở về phòng, hai người các ngươi ngày mai luyện cho ta mười trang chữ."

Thịnh Thịnh cùng Nghiên tỷ nhi tức khắc cùng một bộ dạng như trời xập xuống, vèo một cái chạy đi.

Lý Cẩn có chút dở khóc dở cười.

Thần ca nhi cũng nhịn không được cười cười, hai tiểu ma vương này quả nhiên vẫn là sợ cữu phu nhất.

*

Ngày hôm sau.

Nghiên tỷ nhi liền nghe nói đến chuyện cha nàng muốn thành thân.

Rất nhiều chuyện khi còn nhỏ nàng đều đã quên mất, hai hình ảnh ấn tượng nhất trong trí nhớ, một là nãi nãi luôn chê trách nàng là nữ hài, mỗi lần thấy nàng đều mắng mắng chửi chửi, muốn đem nàng bán đi. Một là cha cười ha hả ôm nàng, làm ngựa cho nàng cưỡi, bả vai cha rộng như vậy, Nghiên tỷ nhi đến nay còn có thể nhớ biểu tình của cha lúc ôm nàng.
Mấy năm nay, nàng không ngừng một lần mà mơ thấy cha cùng nương tái hợp, nhưng mà, hiện tại cha thế nhưng muốn thành thân.

Đôi mắt Nghiên tỷ nhi cay cay.

Có phải không từ nay về sau, nàng không có cha? Trước kia mỗi lần nhìn thấy lúc hài tử khác được cha cõng chơi, đôi mắt nàng nhịn không được phiếm hồng. Hiện tại cha phải cưới người khác, nói không chừng thực mau liền có hài tử, Nghiên tỷ nhi tự nhiên khó chịu vạn phần.

Nàng rõ ràng biết nương cùng cữu cữu đã sớm thất vọng với cha, cũng không dám làm mọi người nhìn ra đáy lòng nàng khó chịu, cười hì hì cùng Thịnh Thịnh chơi trong chốc lát, liền chạy đi ra ngoài, nói tìm Tình tỷ nhi chơi, kỳ thật, là trộm chạy tới rừng cây nhỏ.

Thần ca nhi tan học, không thấy được thân ảnh của nàng, liền đến rừng cây nhỏ, đây là căn cứ bí mật của Nghiên tỷ nhi, có đôi khi phiền lòng, hoặc là cùng người khác cãi nhau, tiểu nha đầu liền sẽ trốn ở chỗ này yên lặng một chút.
Thần ca nhi mới vừa đi đến bên ngoài, liền ẩn ẩn nghe được tiếng khóc, y ôm tiểu hồ ly vội vàng đi qua.

Nghiên tỷ nhi cuộn thành một cục, đầu nhỏ chôn ở trong đùi, tiếng khóc một chút một chút tràn ra. Nhìn bóng dáng nàng nho nhỏ, biểu tình Thần ca nhi có chút hoảng hốt, tự nhiên nghĩ tới 5 năm trước, lúc ấy tiếng khóc của muội muội không áp lực giống hiện tại, nàng khóc la muốn cha, không cần cha đi.

Thần ca nhi đáy lòng thực hụt hẫng, bước chân cũng trầm trọng không thôi, tiểu hồ ly từ trong lòng ngực y nhảy xuống tới.

"Ai?"

Nghe được động tĩnh, Nghiên tỷ nhi cảnh giác mà ngẩng đầu, lúc này nhìn thoáng qua.

Nàng đã khóc thật lâu, khuôn mặt nhỏ đều đỏ ửng, bởi vì vừa dùng tay nắm cỏ, lại lau mặt, trên mặt dơ hề hề, cực kỳ chật vật.

Thần ca nhi cổ họng có chút rát, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng.
Nghiên tỷ nhi lau lau nước mắt, lúc này mới thấy rõ người trước mặt là ai, nàng lúng ta lúng túng kêu ca, vội vàng từ trên mặt đất nhảy lên, miễn cưỡng cười một cái, "Ca, sao ngươi lại tới đây?"

Thần ca nhi có chút chua xót, đi qua xoa xoa đầu nhỏ của nàng, lại giúp nàng lau lau nước mắt.

Động tác của y thực ôn nhu, Nghiên tỷ nhi đáy lòng càng thêm khó chịu, bổ nhào vào trong lòng ngực y, lại ô ô khóc lên, "Ca, chúng ta có phải hay không hoàn toàn không có cha?"

Nàng vừa khóc vừa nấc lên, vô cùng ủy khuất.

Thần ca nhi vỗ vỗ nàng, lông mi thật dài rũ xuống, biểu tình có chút vô thố, "Đừng khóc."

Nghiên tỷ nhi đáy lòng rất khó chịu, thanh âm cũng vô cùng nghẹn ngào, "Ta cũng không muốn khóc, ta khống chế không được chính mình, ca, ta có tham hay không? Rõ ràng có nương, có cữu cữu còn có ngươi cùng Thịnh Thịnh bọn họ, nhưng, chính là ta còn muốn cha."
"Ô ô ô, ca, ta muốn cha, vì cái gì người khác đều có, chúng ta lại không có."

Nghĩ đến Nhϊếp thúc thúc có tình cảm đối với nương, Thần ca nhi lại giúp nàng xoa xoa nước mắt, "Sẽ có cha."

Nghiên tỷ nhi ô ô khóc, mới không mắc lừa, "Ngươi gạt ta."

"Không lừa."

"Cha đều phải thành thân, chúng ta chỗ nào còn có cha?"

"Nương một ngày nào đó cũng sẽ thành thân."

"A?"

Thấy nàng trừng lớn mắt, Thần ca nhi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, chần chờ nói: "Ngươi không phải thực thích Nhϊếp thúc thúc? Bằng không cho hắn làm cha chúng ta đi."

"!!!"

"Ca, ngươi ở nói giỡn sao?"

"Không có."

Nghiên nhi lúc này quên khó chịu, chớp đôi mắt liên tục truy vấn, "Nhϊếp thúc thúc còn chưa có thành thân đâu, sao có thể nguyện ý làm cha chúng ta?"

"Liền tính đến nếu hắn không muốn, cũng luôn có người nguyện ý."
Nghiên tỷ nhi tưởng tượng, nương nàng tốt như vậy, sao có thể không gả được, chính là...... Chính là liền tính nương thật thành thân, người nọ sẽ đối tốt với bọn họ sao? Liền tính đối tốt với nàng, cũng không phải cha ruột nàng nha, Nghiên tỷ nhi hít hít cái mũi, cảm xúc vẫn là có chút hạ xuống.

Thần ca nhi vỗ vỗ đầu nàng, không tiếng động mà an ủi.

Tiểu hồ ly không biết vừa mới chạy từ nơi nào, ngậm cánh một con chim hoàng oanh đi tới.

Chim hoàng oanh nhỏ thân thể là màu hoàng kim, lông trên người xù xù, đại khái là quá mức sợ hãi, thân thể nhỏ cuộn tròn thành một cục, sợ tới mức đến kêu cũng không dám.

Đôi mắt Nghiên tỷ nhi hơi trừng lên, giật mình không thôi, "Chim nhỏ thật xinh đẹp! Ca, đây là chim hoàng oanh sao?"

Thần ca nhi gật đầu.

Tiểu hồ ly đi đến trước mặt bọn họ, ghét bỏ mà buông lỏng hàm răng, còn phi phi phun ra hai phát, như cũ cảm thấy trong miệng đều là lông, nó ủy khuất mà ngồi xổm trước mặt Thần ca nhi, kéo kéo ống quần y.
Thần ca nhi nhìn nhìn nó, lại nhìn nhìn Nghiên tỷ nhi, "Đưa cho ngươi."

Nghiên tỷ nhi sửng sốt một chút, cảm động nước mắt lưng tròng, ngày thường nàng thực bướng bỉnh, thích nhất đối nghịch với tiểu hồ ly, có đôi khi cũng chán ghét nó vẫn luôn bá chiếm ca ca, cố ý cùng nó gây chuyện, nàng thật không nghĩ tới tiểu hồ ly nhìn lạnh lùng, thế nhưng sẽ an ủi nàng lúc khó chịu.

Nghiên tỷ nhi tiến lên ôm nó, tiểu hồ ly giãy giụa, đầy mặt ghét bỏ, trên mặt nó nàng hôn chụt một cái, nó có chút hối hận lấy lại con chim nhỏ.

Nghiên tỷ nhi nắm móng vuốt nhỏ của nó hôn hôn, trên mặt như cũ mang theo ý cười, "Ta về sau không bao giờ cùng ngươi đoạt ca ca."

Tiểu hồ ly hừ một tiếng, lúc này mới vừa lòng.

Nghiên tỷ nhi đem tiểu hồ ly đưa cho ca ca, quay đầu đi xem chim hoàng oanh nhỏ.
Chim hoàng oanh bị tiểu hồ ly dọa sợ không nhẹ, căn bản không dám trốn, thấy Nghiên tỷ nhi nhìn chằm chằm nó, đáng thương hề hề kêu lên, thanh âm nó vô cùng êm tai, đôi mắt Nghiên tỷ nhi càng ngày càng sáng, thật cẩn thận đem nó đặt lên lòng bàn tay.

Chim hoàng oanh nhỏ ở lòng bàn tay nàng run bần bật, Nghiên tỷ nhi không đành lòng, "Ca, ta nên thả nó đi. Nó thật đáng thương."

"Cánh nó bị thương, trước về nhà giúp nó xử lý một chút miệng vết thương, dưỡng thương tốt lại thả đi."

Khi về nhà, trong tay Nghiên tỷ nhi liền nhiều thêm một con hoàng oanh nhỏ.

Nghe được điều bọn họ nói, tiểu hồ ly nỗ lực giả vờ ngoan ngoãn, giống như cánh chim hoàng oanh có vết thương căn bản không phải nó làm.

Thần ca nhi nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của nó, căn bản là không cảm thấy là nó làm chim hoàng anh bị thương, một con bay trên trời, một con thì chạy trên đất, nó dù có năng lực cũng không có khả năng sẽ biết bay đi? Thần ca nhi cho rằng chim hoàng oanh vốn bị thương sẵn, là nó vô tình nhặt được.
Lúc về đến nhà, trong nhà chỉ có Lý Uyển cùng Huyên tỷ nhi.

Huyên tỷ nhi cũng lại gần, mắt to xinh đẹp hiện lên một chút cảm thán cùng kinh ngạc, nàng là hài tử nhỏ tuổi nhất trong nhà, ba tuổi vỡ lòng, đến nay đã biết không ít chữ, ở trong sách đồng dạng thấy qua chim hoàng oanh, nàng thích vẽ tranh, nhịn không được đem bút vẽ của chính mình đem ra.

Khi Thần ca nhi giúp chim hoàng oanh nhỏ băng bó miệng vết thương, nàng liền ở bên cạnh vừa quan sát vừa vẽ tranh. Bởi vì tuổi nhỏ, cũng không vẽ ra như đúc được, có điều lại rất sinh động, đem chim nhỏ thê thảm cùng mỹ lệ đều thể hiện ra.

Nàng an an tĩnh tĩnh, tính tình cùng Nghiên tỷ nhi hoàn toàn bất đồng.

Nghiên tỷ nhi mắt trông mong nhìn, hận không thể cùng đi lên hỗ trợ, lại sợ chính mình không nhẹ không nặng, làm đau chim hoàng oanh, ở một bên cứ xoay quanh.
"Tỷ tỷ, ngươi cản trở ta." Huyên tỷ nhi hạ mày nhỏ.

Nghiên tỷ nhi nhéo nhéo nàng khuôn mặt nhỏ, "Hảo hảo hảo, tỷ tỷ tránh ra, tỷ tỷ đây không phải là đang lo lắng sao."

"Ca ca đã băng bó." Huyên tỷ nhi thanh âm nho nhỏ.

Nếu ai không hiểu biết về nàng, nhất định cho rằng nàng máu lạnh vô tình, Nghiên tỷ nhi lại rõ ràng ý tứ của nàng, nhịn không được đem tiểu nha đầu ôm trong lòng ngực, dùng cằm cọ cọ đầu nàng, "Ừm, nó thực mau liền sẽ tốt lên."

Ta cũng thực mau liền sẽ tốt lên.

Nghiên tỷ nhi lặng lẽ ở trong lòng bồi thêm một câu. Nhìn sườn mặt nghiêm túc của ca ca cùng với bộ dáng lười biếng của tiểu hồ ly, đáy lòng nàng đột nhiên tràn ngập sức lực.

hết chương 10.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.