Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 25: Đem nó đưa cho người khác!



Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Đứa bé trai đi ra, liền đứng ở trước mặt Thần ca nhi, Thần ca nhi đã thấp, thế nhưng nó mới cao hơn eo Thần ca nhi, một đứa nhỏ như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người có thể leo lên trên núi trộm thỏ.

Nam nhân phía sau Vương thúc thô giọng nói: "Uy! Đứa nhỏ này, mau nói ra sự thật, ngươi có phải còn đồng lõa hay không? Ai giúp ngươi trộm thỏ? Ai giúp ngươi nướng thịt thỏ? Các ngươi đến từ đâu?"

Tiểu hồ ly lạnh lùng nhìn hắn một cái, không hé răng. Ngũ quan nó tinh xảo, lông mi rất dài, cái  mũi cũng cực kỳ thẳng, một từ để hình dung là 'đẹp', chẳng sợ không nói lời nào, chỉ cần đứng yên một chỗ, cũng khiến cho người ta nhịn không được nhìn lại, cháu nội Vương thúc cũng đã lớn như vậy, bản thân hắn chính là một người thích trêu chọc hài tử, lúc này thấy đứa bé đáng yêu như thế, lòng cũng mềm không thôi.


Vương thúc trừng mắt nhìn nam nhân phía sau một cái, "Bất quá chỉ là một đứa nhỏ, ngươi đừng hù dọa nó, nhóc con, ngươi mấy tuổi rồi? Lấy con thỏ từ đâu ra?"

Thần ca nhi: "Vương thúc nó không biết nói."

Vương thúc hơi hơi sửng sốt, "Không biết nói?"

Thần ca nhi theo bản năng mà che giấu chuyện đứa nhỏ này ở chỗ y ba đêm, "Ân, ta đã cùng nó giao lưu quá, nó không nói được. Thỏ là do nó tự bắt."

"Nếu có đồng lõa, nó không có khả năng một mình trốn ở học viện. Vương thúc ta cảm thấy nó hẳn không phải cố ý trộm đồ, trên núi vốn là có thỏ hoang, một đứa bé nhỏ cũng không phân rõ được con thỏ nào được nuôi."

Vương thúc lại nhìn tiểu hồ ly, thấy đôi chân nhỏ trần trụi, đáy mắt hiện lên một tia không đành lòng, "Trời đều đã chuyển lạnh, thế nào lại không mang giày? Gia trưởng của đứa nhỏ này cũng thật là, con mình không thấy, cũng không có phát hiện sao?"


Hắn quay đầu nói với nam nhân phía sau một câu, "Ngươi có nghe nói ở dưới chân núi có thôn trang bị mất con nhỏ không?"

Nam nhân lắc đầu, "Không có, hai ngày này để ta chú ý, nếu có nghe nói, chúng ta liền giúp đỡ đem nó đưa trở về."

Vương thúc gật gật đầu, nhìn qua Thần ca nhi, hỏi: "Nó có thể nghe hiểu chúng ta nói không?"

"Có thể, chỉ là không nói được."

Vương thúc ngồi xổm ở trước mặt tiểu hồ ly, "Tiểu gia hỏa, ngươi biết cha mẹ ở đâu không? Biết liền gật đầu, không biết liền lắc đầu, được không?"

Tiểu hồ ly duỗi tay kéo lại ống tay áo Thần ca nhi, không thèm nhìn Vương thúc một cái. Rõ ràng tuổi nó rất nhỏ, lại cho người ta cảm giác rất là lạnh nhạt, thấy nó không muốn đáp lại chính mình, Vương thúc sờ sờ mũi.

Thần ca nhi thấy thế, nhìn nó, "Vương thúc hỏi ngươi đó, ngươi biết cha mẹ ở đâu không?"


Tiểu hồ ly lắc đầu, cọ cọ đầu ở trên eo y, nhìn ánh mắt ỷ lại của nó, đáy lòng Thần ca nhi mềm nhũn, "Vương thúc, ngươi nói xem có phải hay không có người đem nó tới học viện? Nó lại thấy ta tuổi nhỏ nhất, mới chạy tới chỗ của ta?"

"Không loại trừ khả năng này, bất quá học viện là địa phương dạy học, không cho phép người khác tùy tiện ra vào, như vậy đi, ta trước đem đứa nhỏ này đưa tới ở chỗ ta, hai ngày này liền giúp nó tìm người nhà, sau khi tìm được sẽ mau chóng đem nó đưa về."

Thần ca nhi nhìn qua tiểu hồ ly, chần chờ trong nháy mắt, cuối cùng nói: "Vậy phiền toái Vương thúc."

Tiểu hồ ly gắt gao nắm lấy quần áo Thần ca nhi, ngón tay đều trở nên trắng.

Thần ca nhi sờ đầu nó, "Ngươi đi theo Vương thúc đi thôi, nơi này không thể cho người ngoài ở."

Tiểu hồ ly đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn y, một đôi mắt đen nhánh tràn ngập lạnh lẽo cùng phẫn nộ, trong nháy mắt Thần ca nhi sợ hãi nhỡ ở trước mắt nhiều người như vậy đôi mắt nó biến hồng.
Vương Kim An vẫn luôn đánh giá tiểu hồ ly, thấy nó với đối Thần ca nhi ỷ lại như thế, đáy mắt tò mò không thôi, nhịn không được bò đến bên tai Thần ca nhi nói thầm, "Thần ca nhi, ta coi ánh mắt nó nhìn ngươi, như thế nào cũng thấy giống rất thân cận với ngươi? Nó tới này không phải là cố ý đến tìm ngươi đi?"

"Cố ý tìm ta?"

Trái tim Thần ca nhi nhảy lên một nhịp, kỳ thật đáy lòng y cũng cảm thấy có sự kỳ quặc, đứa nhỏ câm này xuất hiện quá mức kỳ quái, xác thật đối chính mình cũng quá mức ỷ lại, còn có cặp mắt màu đỏ lửa kia, hơn nữa ác mộng của y, thậm chí làm y cảm thấy hết thảy đều là mệnh trung chú định *.

*Vận mệnh an bài.

Y lý giải không rõ đến tột cùng đáy lòng mình cảm thụ như thế nào, thấy đứa nhỏ không muốn rời đi, trong nháy mắt thậm chí muốn mở miệng để nó ở lại, nhưng là học viện có quy củ, viện trưởng nguyện ý cho y vào học trước một năm đã là ngoại lệ, lại không thể vì việc này khiến ông tiếp tục phá lệ được?
Tiểu hồ ly gắt gao nhìn Thần ca nhi chằm chằm, nhìn thấy trong đáy mắt y có giãy giụa, lửa giận mới tan đi một ít, nghĩ đến việc mình bắt thỏ làm cho y rước lấy phiền toái, khi Vương thúc dắt nó rời đi, nó mới không ra tay đả thương người.

Thấy nó không phản kháng, Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm.

Vương Kim An thở dài một tiếng, "Chậm trễ lâu như vậy, cũng không còn thời gian nghỉ trưa, đi thôi, đi học đi."

Thần ca nhi gật đầu, cùng nhau đi về phía lớp học.

*

Buổi tối khi Thần ca nhi trở về, phát hiện đứa nhỏ lại tới chỗ y, nó đứng ở mép giường, dùng cặp mắt đen nhánh cố chấp mà nhìn chằm chằm y, bộ dáng rầu rĩ.

Thần ca nhi có chút bất đắc dĩ, "Ngươi không phải cùng Vương thúc đi sao? Như thế nào lại chạy về đây? Không sợ hắn đi tìm không thấy ngươi?"

Tiểu hồ ly không hé răng, bưng bồn nước tự mình rửa chân, rửa xong liền nằm lên giường, động tác liên tiếp thuần thục không tin được. Khi Thần ca nhi lên giường, nó còn trở mình cho y một cái bóng lưng, rõ ràng bởi vì Thần ca nhi để người khác dẫn nó đi mà không cao hứng.*
*Giống như thói quen cho Thần ca nhi cái mông lúc làm hồ ly ấy, em bé đáng iu dã man.

Thần ca nhi nằm lên giường, không bao lâu đã ngủ, cũng không biết vì cái gì, có đứa nhóc này ở cạnh giấc ngủ y liền ngon hơn không ít, cho đến lúc y ngủ, tiểu hồ ly xoay người qua, trừng mắt nhìn y trong chốc lát, rầu rĩ mà duỗi tay ôm eo y.

Sáng sớm hôm sau Thần ca nhi đã đi rồi, giữa trưa khi trở về, phát hiện tiểu hồ ly còn ở trong phòng, không chỉ có nó, Vương thúc cũng ở, thấy y đã trở lại Vương thúc gọi y ra ngoài.

"Thần ca nhi, hôm nay ta tìm người hỏi thăm qua, nó hẳn từ phía nam cùng cha mẹ chạy nạn lại đây, khoảng thời gian trước, người trong thôn gặp qua một nữ nhân mang theo một đứa nhỏ chạy nạn đi ngang qua nơi này, ta suy nghĩ có phải mẫu thân hài tử đã xảy ra chuyện hay không, nó một người không có chỗ để đi, mới đến nơi này?"
Thần ca nhi: "Cái này có khả năng."

"Dưới chân núi vừa lúc có một đôi vợ chồng không có con, bằng không cho bọn họ nhận nuôi nó đi. Hôm nay ta đã cùng viện trưởng thương lượng qua,  ta vừa mới nãy cũng cùng đứa nhỏ nói, đáng tiếc nó không nghe ta, nếu ngươi cảm thấy có thể, liền giúp đỡ ta khuyên nhủ nó đi."

"Đôi vợ chồng kia nhân phẩm thế nào?"

"Đều là nông dân giản dị, rất hàm hậu, bất quá bọn họ không có con, khẳng định sẽ đối tốt với nó, cái này ngươi có thể yên tâm."

"Được, ta đi khuyên nhủ nó."

Tiểu hồ ly ở trong phòng nghe được rõ ràng, khi Thần ca nhi vào phòng, nó tức giận một tay đem sách trên bàn Thần ca nhi ném hết xuống mặt đất, một quyển trong đó vừa lúc rớt vào thùng nước.

Thần ca nhi sửng sốt, vội vàng đem sách vớt ra, đáng tiếc đã ướt hoàn toàn, chữ bên trong cũng bị nhòe, quyển sách này vốn là cữu cữu đưa cho y, Thần ca nhi còn chưa xem xong, đáy lòng y buồn không tả được, ngẩng đầu nhìn đến đứa bé trai đang quật cường nhìn chằm chằm y, Thần ca nhi hơi hơi nhấp môi dưới.
Vương Kim An nghe được động tĩnh, lại gần xem có chuyện gì, "Thần ca nhi không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì đâu."

Thần ca nhi lắc đầu, đem sách để lên bàn, không biết còn có thể cứu lại vài tờ không.

Thấy nó nhìn chằm chằm mình, Thần ca nhi bị nó nhìn đến không tự nhiên được, nghĩ đến nó rốt cuộc còn quá nhỏ, Thần ca nhi dù có chút tức giận, muốn quở trách nhưng lại nói không nên lời.

"Ngươi đi đi, đi theo đôi vợ chồng kia khá tốt."

Khi y ra cửa, tiểu hồ ly lần đầu đuổi theo, đáy mắt có chút hoảng loạn.

Thần ca nhi không để ý đến nó.

Buổi chiều, Thần ca nhi cùng bọn Vương Kim An đi ăn cơm chiều, phát hiện đứa nhỏ đứng chờ ở ngã rẽ, một đôi chân nhỏ trần trụi, trên người cũng có chút dơ hề hề, ánh hoàng hôn lặng dần chiếu vào trên người nó, làm cho nó càng thêm cô tịch.
Học sinh chung quanh nhìn thấy nó, nhỏ giọng bàn tán. Thần ca nhi đi ngang qua bên người nó, nghe được một trận âm thanh rộp rộp, rõ ràng là từ trong bụng nó phát ra. Đứa bé trai gắt gao mím môi, ánh mắt trống rỗng làm người thập phần khó chịu, Thần ca nhi có chút mềm lòng, nhịn không được đi đến trước mặt nó, đem màn thầu trong tay đưa cho nó.

Đứa bé giống một con báo bị thương, đôi mắt hung tàn lại hiện ra thống khổ, hất màn thầu trong tay Thần ca nhi ra.

Thần ca nhi nhấp môi, nhịn không được thấp giọng nói: "Nơi này không phải địa phương ngươi có thể ở."

Nói xong lời này, Thần ca nhi nghĩ tới giấc mộng của mình, đây đúng là cảnh tượng từng phát sinh trong mộng. Đứa bé này đến tột cùng cùng y có quan hệ gì, vì sao liên tiếp mơ thấy nó?

hết chương 25.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.