Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Lý Minh ủy khuất mà hô lên một tiếng cô cô.
Thần ca nhi: "Nương, Minh Minh ngoan như vậy, thế nào sẽ chọc tới ta?"
"Nói như ta rất giống người lấy việc công báo thù riêng."
Gương mặt Thần ca nhi có chút nóng lên, da mặt y luôn luôn mỏng, hơn nữa làn da trắng nõn, vẻ mặt hơi chút hồng, liền phá lệ đẹp đẽ. Đại khái là có chút buồn bực, lông mi thật dài cũng rũ xuống, giống như cây quạt nhỏ, dưới mí mắt hiện ra một cái bóng râm nho nhỏ.
Lý Uyển cười xoa xoa đầu nhỏ của hắn, cố ý trêu ghẹo hắn, "Tuổi cũng đã lớn, liền vui đùa đều không biết? Khó trách cữu cữu ngươi thường nói ngươi lúc nhỏ đáng yêu nhất."
Lý Minh nhịn không được mà trộm cười.
Thần ca nhi có chút bất đắc dĩ, nhưng lại thực thích nụ cười trên khuôn mặt nàng. Nghĩ đến Triệu lão thái, y mới nhấp môi dưới, đôi mắt dần dần trở nên tối sầm. Khi cha mẹ hòa li, y vừa mới bảy tuổi, bởi vì trí nhớ tốt, rất nhiều việc đều nhớ rõ. Vô luận như thế nào y đều không hy vọng, những việc này lại ảnh hưởng đến nàng.
Lý Minh kinh hỉ mà trừng lớn mắt, "Ta cũng có thể viết sao?"
"Đương nhiên, Minh Minh muốn viết nhiều ít đều được."
"Cô cô, ngươi thật tốt!"
Lý Minh cười bổ nhào vào trong lòng ngực Lý Uyên. Hắn thích nhất cô cô cùng cha, rõ ràng ngày thường có vẻ rất ổn trọng, lời nói ra cũng không nhiều lắm, ở trước mặt bọn họ, lại luôn giống cái hài tử, thật thích làm nũng.
Trên mặt Thần ca nhi cũng nhiều thêm vài điểm ý cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
*
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Thần ca nhi liền tỉnh, tiểu hồ ly liền nằm ở bên người y, phía sau lưng kề sát y, móng vuốt nhỏ thu lại trong đệm thịt.
Tiểu hồ ly cũng mở mắt, duỗi dài thân mình một cái liền đứng dậy, nhảy tới trước ngực Thần ca nhi.
Thần ca nhi cả đêm làm mộng, ngủ một chút đều không yên ổn, rất nhiều lần tựa tỉnh phi tỉnh, làn da y trắng nõn, mỗi lần ngủ không tốt, quầng thâm ở đấy mắt phá lệ rõ ràng.
Tiểu hồ ly hạ đầu, vươn đầu lưỡi liếm mí mắt y một chút, làn da bị nó liếm quá mức, mắt thường có thể thấy được biến hóa xảy ra.
Thần ca nhi chỉ cảm thấy đôi mắt chợt lạnh, mí mắt đột nhiên bị liếm qua một cái ướt hết cả, y theo bản năng mà nhắm mắt lại, phản ứng lại khi bị liếm, y cười rồi trốn một chút, "Không được liếm đôi mắt."
Thần ca nhi muốn bắt nó cũng đã chậm, chỉ cảm thấy mí mắt bị cái lưỡi kia liếm qua, vừa ngứa vừa tê, tê tê lan xuống tận chân mới dừng lại.
Liếm xong, tiểu hồ ly muốn thị uy lại liếm thêm một chút, Thần ca nhi đẩy nó ra.
Đại khái cho rằng Thần ca nhi là đang cùng nó chơi, mông tiểu hồ ly ngồi ở trên cổ y, hai cái móng vuốt nhỏ lại dẫm hẳn lên mặt y, nâng lên lại dẫm xuống, lặp lại tới hai lần, đôi mắt sáng lấp lánh, xinh đẹp kinh người.
Thần ca nhi vừa nhấc mắt liền thấy tiểu huynh đệ của nó, lần đầu tiên mới hiểu rõ đến y dưỡng chính là một con hồ ly đực, trên mặt Thần ca nhi mạc danh có chút nóng đến hoảng, vỗ vỗ mông hồ ly.
Tiểu hồ ly trốn một chút, đáy mắt trong trẻo hiện lên tia ủy khuất, Thần ca nhi tự nhiên có chút chột dạ, lần nữa nâng tay lên rồi lại chần chờ, đổi thành ở bụng tuyết trắng mà nhẹ nhàng chọc chọc.
Mắt tiểu hồ ly mị lên rất nhanh liền cụp xuống, đem bụng hoàn toàn lộ ra, một bộ biểu tình chờ đợi vuốt ve, Thần ca nhi cong cong môi, duỗi tay gãi gãi bụng nhỏ, lại xoa bóp đầu nó.
Lúc này Thần ca nhi hoàn toàn thanh tỉnh, thần kỳ chính là khi bị tiểu hồ ly liếm qua, nguyên bản đôi mắt chua xót thế nhưng khôi phục lại bình thường, không biết có phải do chính mình ảo giác hay không, đôi mắt đều trở nên sáng ngời hơn rất nhiều.
Thần ca nhi xoa nhẹ đôi mắt, vốn tưởng rằng sẽ có nước bọt, ai ngờ trên mí mắt chỉ là có chút lạnh mà thôi, thứ gì cũng đều không có.
Tiểu hồ ly lăn một cái, kéo kéo trung y của Thần ca nhi, muốn tiếp tục được vuốt ve.
Thần ca nhi điểm đầu nó một chút, "Mau rời giường."
Tiểu hồ ly lỗ tai gục xuống, nhảy dựng lên chạy đến cuối giường, đem quần áo Thần ca nhi ngậm lại, bởi vì quần áo quá lớn, nó không cẩn thận dẫm liền vướng một chân, nghiêng ngả lảo đảo ngã xuống dưới quần áo, chỉ lộ ra cái đuôi lông xù xù.
Thần ca nhi cười đến mi mắt cong cong, đem nó giải cứu ra ngoài.
Chờ mặc tốt quần áo, trời đã dần dần sáng lên, Thần ca nhi đem bài học phu tử đã giảng giải ôn tập một chút, rồi lại chuẩn bị bài cho khóa mới, mang theo tiểu hồ ly đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Nhà bọn họ ở gần sau núi, chung quanh có một mảnh đất trống, lúc Thần ca nhi ra tới, Lý Minh đang đánh quyền, phía sau lưng ra một mảng mồ hôi, quần áo đều ướt hết, nhìn dáng vẻ là đã tập từ sớm.
Cữu cữu Thần ca nhi đồng dạng là cái tiểu ca nhi, 5 năm trước gả cho Vân Liệt, Vân Liệt trước kia từng làm tướng quân, võ nghệ của Lý Minh chính là cùng hắn học. Thần ca nhi cũng từng theo hắn học qua một đoạn thời gian, đáng tiếc trời sinh thể lực theo không kịp, không thể học chiêu thức.
Hai người tập thể dục buổi sáng xong mới về nhà, Lý Uyển cũng sáng sớm liền dậy, nàng đã làm cơm xong, đang ngồi ở trong viện thêu đồ, khi Thần ca nhi bọn họ trở về, nàng mới vừa thêu xong một châm cuối cùng.
"Lại đây nhìn xem có thích hay không."
Nữ công của nàng luôn luôn xuất sắc, đồ vật thêu ra không có chỗ nào là không tinh xảo, trên cùng bộ đồ được thêu mấy con cá nhỏ, nhìn chúng phảng phất như đang du ngoạn, biểu tình vô cùng vui sướng, mỗi một con đều rất sống động.
"Tới, cái này là của Minh Minh."
Lý Uyển đem ra một bộ đồ trong cái giỏ, mặt trên thêu một con diều hâu giang cánh muốn bay, ánh mắt nó sắc bén, cánh cũng có mười phần lực, đôi mắt Lý Minh sáng lấp lánh, nhìn bộ đồ thêu diều hâu có chút yêu thích không buông tay, khuôn mặt nhỏ cũng hưng phấn mà đỏ rực.
"Cái này là của ta?"
"Minh Minh không phải thích diều hâu nhất sao? Tới, mặc lên ta nhìn xem lớn hay nhỏ."
"Cô cô, ngươi đối ta thật tốt, ngươi là cô cô tốt nhất trên đời." Lý Minh đáy lòng ấm áp, hốc mắt cũng có chút hồng, căn bản không nghĩ tới mình bất quá thuận miệng nói ra một câu, đã được cô cô ghi tạc trong lòng.
Hắn cũng không phải Lý Cẩn thân sinh, mà là con của biểu tỷ Lý Cẩn cùng Lý Uyển, cùng lắm chỉ có quan hệ huyết thống mà thôi, sau khi cha mẹ hắn không còn, Lý Cẩn liền nhận nuôi hắn, hắn còn nhớ rõ lúc trước sinh hoạt có bao nhiêu khó khăn, cha cùng cô cô lại như vậy thương yêu hắn.
Sợ cô cô thấy đến đôi mắt mình đỏ bừng, Lý Minh liền ôm lấy eo Lý Uyển mà dụi dụi.
Ánh mắt Lý Uyển thập phần ôn nhu, "Không nói cái này, mau đi thử xem."
Lý Minh cười thập phần thỏa mãn, nói với cô cô xong liền gấp không chờ nổi liền phóng về phòng bản thân đem bộ đồ mặc vào.
Thần ca nhi đem bộ có hình cá nhỏ cầm lên, "Cái này là của ta?"
"Cá nhỏ là của muội muội ngươi, của ngươi chính là tiểu hồ ly."
"Cảm ơn nương."
"Ngươi nha, ăn cơm trước đi, ta đi đem đồ ăn bưng ra tới."
"Vâng."
Thần ca nhi lên tiếng, đem đồ đưa tới trong phòng, rồi cùng Lý Minh vào nhà bếp ăn cơm.
Lý Uyển cho hai đứa nhỏ mỗi người một cái hột vịt muối, đồ ăn là thịt xào ớt xanh cùng trứng gà sốt cà chua, còn có màn thầu trắng, hai người ăn rất ngon miệng.
Thần ca nhi đem lòng đỏ trứng đút cho tiểu hồ ly, bản thân thì ăn lòng trắng.
*
Ăn cơm sáng xong, liền đến thời gian đi học, lúc Thần ca nhi ra cửa, tiểu hồ ly khó thấy được không có quấn đi theo, thấy nó lại lười biếng mà nằm ở trong sân phơi nắng, Thần ca nhi xoa xoa đầu nhỏ của nó, dặn nó không được chạy loạn.
Tiểu hồ ly hạ cái đuôi xuống để đáp lại, vẫn luôn chờ đến khi Lý Uyển qua xưởng, nó mới chuồn êm đi ra ngoài, trực tiếp đến sau núi.
Thôn Trúc Khê dựa núi gần sông, mặt sau là núi cao mênh mông trùng điệp, tiểu hồ ly dáng người mạnh mẽ, chạy thẳng lên hướng núi Nam Linh, cái đầu nó tuy nhỏ, đối dã thú lại có một lực uy hϊếp tự nhiên, tựa như là đã chịu uy hϊếp, sau trong núi, rất nhiều động vật loại lớn đều có chút run bần bật, dù là lão hổ cũng bò xuống dưới, sâu trong yết hầu phát ra một tiếng ngao ô trầm thấp.
Tiểu hồ ly lại phảng phất như không nghe thấy.
Nó theo ký ức tiếp tục đi về phía trước, đi đến nơi chính mình 5 năm trước mở to mắt mới dừng lại, lúc này nó sớm đã nhận ra chính mình dị thường, cho nên mới nghĩ tới đến xem.
Đứng sừng sững trước mặt nó là một khối đá to cao ba trượng*, đối với nó khối đá này giống như con quái vật khổng lồ, nó ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi mới đánh giá cảnh sắc xung quanh, trên mặt đất là hoa cỏ có thể tùy ý thấy được, thân đón gió hơi hơi đong đưa, cách đó không xa là những cái cây cao to, một cỏ một cây, đều không có chỗ dị thường.
*Trượng = 2,3m.
Nó tiếp tục đi về phía trước, đi tới địa phương đã gặp Vân Liệt, lúc trước đúng là Vân Liệt đem nó nhặt trở về, nó mới gặp được Thần ca nhi.
Tiểu hồ ly híp mắt, chuyển động một vòng quanh phụ cận, không phát hiện bất luận cái gì khác thường, mới về nhà.
Một buổi trưa nó đều ủ rủ, trước sau liền không có tinh thần, thẳng đến lúc Thần ca nhi trở về, nó mới chạy như bay qua, bổ nhào lên trên đùi y, Thần ca nhi cười cười, khom lưng đem nó ôm vào trong lòng ngực, mới phát hiện trên người nó dơ hề hề, không chỉ trên móng vuốt có bùn đất, trên người cũng dính không ít lá cỏ.
"Lại trượt chân đi ra ngoài?"
Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thực vô tội.
Thần ca nhi đánh vào mông nó một chút, khuôn mặt nhỏ căng lên, "Không phải nói là không cho phép ngươi ra cửa?"
Lúc nó mấy tháng tuổi, từng bị người xấu bắt đi một lần, còn may tìm được trở về. Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Thần ca nhi đều sợ nó ra cửa, thấy nó chuồn êm đi ra ngoài, lại ân cần dạy bảo một phen.
Tiểu hồ ly dùng móng vuốt bắt lấy cánh tay y, quơ quơ, đáng thương vô cùng mà làm nũng.
"Ca, ngươi nhìn nó, giống như là xin ngươi tha thứ."
Lý Minh nhịn không được sờ sờ lỗ tai tiểu hồ ly, còn chưa có đụng tới, liền thấy nó trừng mắt nhìn lại, ánh mắt thập phần lạnh băng. Rõ ràng hai cái móng vuốt nhỏ còn đang câu lấy vạt tay áo ca hắn làm nũng, đột nhiên liền biến sắc mặt, loại phân biệt đối xử này, làm Lý Minh nhịn không được trợn trắng mắt.
hết chương 3.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.