Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Sáng sớm hôm sau, mới vừa ăn sáng xong, Thần ca nhi định ôm tiểu hồ ly rời đi, mỗi lần họ đi, bọn Thịnh Thịnh đều không buông tha, tiểu gia hỏa lôi kéo Thần ca nhi không muốn buông tay, hận không thể hóa thân thành tiểu hồ ly bồi ca ca cùng nhau đi học.
Thấy bộ dáng vô lại kia của nhóc, Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Nếu biết như thế thì phải nỗ lực thêm một ít, nếu thi đậu tú tài ta cũng đưa ngươi đến học viện Lộc Sơn học tập."
Thịnh Thịnh rất ranh ma, mặt giả thành quỷ đem đầu chôn trong lòng ngực Thần ca nhi, "Chờ đến lúc ta thi đậu thì đại ca nhất định đã làm quan luôn rồi, người lừa ai chứ?"
"Tiểu tử thúi, kêu ngươi nỗ lực tí mà ngươi đã khó chịu hơn cả gϊếŧ ngươi, điệu bộ lười biếng kiểu này cũng không biết giống ai."
Lý Cẩn đang ôm bảo bảo, nghe vậy, có chút chột dạ, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt bé, "Bảo bảo, trưởng thành ngàn vạn lần đừng giống ta nha."
Diện mạo bảo bảo rất giống Thần ca nhi cùng Lý Cẩn, bởi vì duyên cớ này tiểu hồ ly đối với bảo bảo phá lệ dung túng, bảo bảo còn nhỏ nhưng rất lanh, thấy Thần ca nhi phải đi, duỗi hai tay kêu y ôm một cái.
Thần ca nhi duỗi tay đem tiểu gia hỏa ôm vào trong lòng ngực, tiểu gia hỏa còn chưa biết gọi ca, vẫn luôn bẹp bẹp kêu, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tươi cười, người khác duỗi tay ôm bé, bé không cho, Lý Cẩn hù dọa, "Ca ca ngươi phải đi, vậy ngươi đi cùng với ca ca luôn đi, Thần ca nhi các ngươi lên xe đi."
Lý Cẩn nhéo khuôn mặt nhỏ của bé một cái, "Đi đi, đi đi, chạy đi luôn đi, cha không cần ngươi."
Bé nhìn Lý Cẩn một cái, rồi cười với Thần ca nhi, Lý Cẩn bế bé để Thần ca nhi cùng tiểu hồ ly lên xe, bảo bảo cũng rất thích tiểu hồ ly, nhịn không được duỗi tay sờ đầu nó.
Lê Diệp ghét nhất người khác chạm vào hắn, nếu là trước kia sớm duỗi móng vuốt chụp bay, đại khái là do bảo bảo lớn lên rất giống với Thần ca nhi, hắn đối với bảo bảo cũng phá lệ dung túng, thấy nó vậy mà không né tránh, Thịnh Thịnh ở phía dưới kêu lên, ghét bỏ tiểu hồ ly quá bất công.
Bảo bảo sờ được đầu tiểu hồ ly cao hứng kêu một tiếng, thấy bé sờ xong còn không bỏ tay ra, Lê Diệp mới ngẩng đầu trốn một chút.
Lý Cẩn xem buồn cười vô cùng, hắn là người e sợ cho thiên hạ không loạn, thấy tiểu hồ ly đối với bảo bảo dung túng như thế, duỗi tay chọt đầu nhỏ bảo bảo, "Bảo bảo, thơm thơm nó."
[quắn quéo ;3]
Bảo bảo thò lại gần hôn ca ca, đôi mắt bé cũng rất đen, hôn xong đôi mắt còn rực sáng lên, cười cực kỳ vui vẻ, Lý Cẩn cười đến mức muốn rơi nước mắt, "Thơm sai rồi, thơm sai rồi, là thơm thơm tiểu hồ ly."
Lê Diệp cúi đầu không cho hôn, nhìn thấy được động tác của nó, Lý Cẩn cười càng vui, bảo bảo không rõ nguyên do, tưởng đang cổ vũ bé, bé bám vào ca ca, ngồi xổm trước mặt tiểu hồ ly, đầu nhỏ muốn hôn nó*.
*Trong mắt người khác thì tiểu hồ ly vẫn là tiểu hồ ly nên chúng mình dùng danh xưng 'nó'.
Lê Diệp nhảy qua một bên, bảo bảo ủy khuất nhìn chằm chằm nó, duỗi tay nhỏ gọi Thần ca nhi ôm bé.
Thần ca nhi cũng không nhịn được cười, nhận thấy ánh mắt lên án của tiểu hồ ly, hắn mới cố gắng thu lại tươi cười, "Được rồi, bảo bảo không giận, lại đây, đại ca cho ngươi thơm."
Tiểu hồ ly càng không hi vọng bé hôn Thần ca nhi, cũng nhảy tới.
Thần ca nhi đem bảo bảo ôm lên, bảo bảo lại hôn hôn má phải Thần ca nhi, lúc này mới cao hứng lên.
Lý Cẩn ôm bảo bảo xuống, "Rồi rồi, còn chưa đi nữa sẽ muộn thật đó."
Tiểu gia hỏa chảy ra hai giọt nước mắt giả khóc, còn muốn Thần ca nhi ôm bé.
Mỗi lần rời nhà, đáy lòng Thần ca nhi đều vô cùng không dễ chịu, còn may là có tiểu hồ ly ở cùng y, y duỗi tay ôm tiểu hồ ly vào trong lòng ngực, Vân Liệt ở bên ngoài đánh xe.
Lê Diệp hóa thành bộ dáng tiểu nam oa hơn ba tuổi, ngồi ở trong lòng ngực Thần ca nhi, duỗi tay sờ sờ đầu Thần ca nhi.
Không tiếng động an ủi.
Ánh mắt hắn thâm thúy, hành động lại thập phần ôn nhu, Thần ca nhi ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tâm tình trầm trọng dần dần hòa hoãn xuống, sợ bị Vân Liệt phát hiện, y phòng ngừa trước nên kêu hắn biến thành hồ ly.
Bộ dạng trẻ nhỏ ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực y, thật là làm tâm người mềm mại, Thần ca nhi sờ sờ đầu nhỏ của nó, đáy lòng một mảnh an hòa, không biết làm sao lại nghĩ tới giấc mộng trước kia, gần đây y cũng không nằm mơ, thế cho nên đến nay cũng chưa hiểu rõ vì sao y lại mơ thấy những sự việc đó, y chỉ cảm thấy điều này có chút quan hệ với tiểu hồ ly, nghĩ đến hắn cũng còn nhỏ, đồng dạng cái gì cũng không biết, Thần ca nhi chỉ phải áp xuống nghi hoặc ở đáy lòng.
*
Vân Liệt đưa bọn họ đến học viện, liền rời đi, hắn vừa đi, tiểu hồ ly đã biến thành bộ dáng thiếu niên, mấy ngày gần đây, hắn lại cao thêm chút, nguyên bản chỉ cao hơn Thần ca nhi một xíu, hiện tại đã ẩn ẩn cao hơn phân nửa đầu, cùng hắn đứng chung một chỗ, bị hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú, Thần ca nhi chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Vô hình có loại cảm giác bị áp bách.
Loại cảm giác áp bách này khi Lê Diệp ở nguyên hình tiểu hồ ly hoàn toàn không có, hài tử khác phá lệ sợ Vân Liệt, hắn cũng không quá sợ, không biết vì cái gì khi đối mặt với thân hình cao lớn của tiểu hồ ly, hắn chỉ cảm thấy nơi nào quái quái.
"Ngươi thu nhỏ lại đi."
Lê Diệp hơi hơi hạ mi, ngũ quan thập phần tuấn mỹ, mi mắt tà khí, mũi thẳng, môi mỏng, so với nữ tử xinh đẹp nhất triều Đại Hạ cũng phải đẹp hơn vài phần.
Hắn vẫn là một thân hồng y, loại màu sắc này mặc ở trên người nam nhân khác sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy hơi nữ tính, rõ ràng ngũ quan hắn cực kỳ tuấn mỹ, khí thế trên người lại cực có cảm giác áp bách. Mỗi lần bị hắn nhìn thẳng, Thần ca nhi đều có loại cảm giác khẩn trương thở không nổi.
Lê Diệp nhấp môi, không muốn biến về, "Như vậy không tốt sao?"
Sợ bị tiểu gia hỏa nhìn ra sự khác thường, Thần ca nhi thanh thanh yết hầu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không có gì không tốt, biến nhỏ thì đáng yêu hơn, nhỏ lại thì ta còn có thể bế lên."
Lê Diệp không chỉ không vui, ngược lại cảm thấy Thần ca nhi đang ghét bỏ hắn không còn đáng yêu như khi còn nhỏ, hắn không chỉ không thay đổi, còn cách Thần ca nhi gần hơn, "Ta lớn thì có thể ôm ngươi."
Nói xong liền duỗi tay muốn bế Thần ca nhi lên.
Trên mặt Thần ca nhi nôn nóng, vội vàng chặn tay hắn, "Đừng quậy nữa."
Lê Diệp mím môi nhìn y, ánh mắt mang vẻ nhàn nhạt không vui, hắn thật sự đã trưởng thành, mỗi lần bị hắn nhìn chăm chú, Thần ca nhi không biết vì nguyên nhân gì luôn thấy hoảng hốt.
Sợ tiểu gia hỏa cố chấp, không cao hứng, Thần ca nhi còn phải giải thích với hắn, "Chỉ có đạo lý người lớn ôm tiểu hài tử, nào có chuyện người lớn ôm người lớn?"
Lê Diệp lúc này mới dời mắt, ngữ khí nhàn nhạt, "Vân Liệt ôm cữu cữu."
Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt một chút, thấy hắn cũng kêu Lý Cẩn là cữu cữu, đáy lòng mạc danh có cổ cảm giác nói không nên lời, lâu sau mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của hắn, "Được được, cữu phu cũng sẽ không ôm cữu cữu."
"Có, ôm đi tắm rửa."
Thần ca nhi sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt nóng lên, "Bởi vì bọn họ đã thành thân."
Lê Diệp có chút suy tư gì đó, cho nên đó đều là những việc thành thân mới có thể làm?
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát sau liền đến học viện. Vương Kim An đã tới, mang theo không ít hạt dưa hấu từ trong nhà theo, đưa cho Thần ca nhi một nắm, "Đây là tỷ tỷ của ta tự mình làm, các ngươi nếm thử hương vị thế nào."
Thần ca nhi nhớ rõ tiểu hồ ly rất thích ăn, không cùng cậu khách khí.
An Tử Hi là người Kim Lâm Thành, hắn ngược lại tới muộn nhất. Điều kiện nhà hắn không tồi, mỗi lần về nhà đều sẽ đem không ít món ngon trở về học viện, lần này từ trong nhà đem về không ít thịt, hắn vừa đến, đồng dạng chia cho hai người.
Thần ca nhi tất nhiên cũng có đem đồ ăn, Vương Kim An cùng An Tử Hi có thể nói là yêu sâu sắc với khô bò Lý Cẩn làm, nên Thần ca nhi cố ý nhờ cữu cữu làm nhiều chút.
Sáng sớm hôm sau mới có tiết học, hai người bọn họ cùng Thần ca nhi quan hệ tốt nhất, cùng nhau nói chuyện mới rời đi, Lê Diệp sớm không kiên nhẫn nghe, biến thành tiểu oa nhi ở trong lòng ngực Thần ca nhi ăn vạ, mục đích chính là bá chiếm y chặt chẽ.
Mãi cho đến khi người đi rồi, hắn mới biến thành bộ dáng thiếu niên.
Thần ca nhi nhìn thoáng qua hạt dưa, nói với tiểu hồ ly: "Ngươi không phải thích ăn cái này sao? Sao giờ lại không ăn?"
Lê Diệp không thích Vương Kim An nói nhiều, ngày thường cậu luôn nói không ngừng với Thần ca nhi, hắn không quá nguyện ý ăn đồ của cậu.
Thần ca nhi không quá hiểu rõ tâm tư nhỏ của hắn, tách cho hắn mấy hạt, nhét vào tay hắn, vì Thần ca nhi tự mình tách hạt, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhận được liền ăn.
Thấy hắn chịu ăn, Thần ca nhi buồn cười, "Lớn vậy rồi còn lười như thế? Đến vỏ hạt dưa cũng không muốn tách?"
Lê Diệp không hé răng, Thần ca nhi tách thì hắn ăn, Thần ca nhi không tách, hắn sẽ không ăn.
Thần ca nhi tách trong chốc lát, ngón cái cùng ngón trỏ có chút đen, Lê Diệp nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của y trong chốc lát, không hiểu sao cảm thấy hơi chướng mắt, hắn duỗi tay bắt lấy tay Thần ca nhi, không cho y tách nữa.
Tay hắn thon dài hữu lực, khi bị hắn nắm lấy, trên mặt Thần ca nhi có chút nóng, nhẹ nhàng giật tay lại, "Không muốn ăn nữa?"
Lê Diệp gật gật đầu, khom lưng múc nước vào bồn, kéo tay Thần ca nhi vào chậu nước, nhẹ nhàng rửa sạch.
Thần ca nhi có chút không được tự nhiên, "Ta tự mình làm."
Thấy gương mặt y có chút hồng, đôi mắt Lê Diệp trầm xuống, hắn gật gật đầu đứng lên.
Thần ca nhi rửa xong, hắn mới khom lưng bưng chậu nước lên, đem nước đổ vào một thùng nước bẩn khác, tính toán đợi sau khi người cách vách ngủ, lại đi ra ngoài đổ.
Có hắn ở đây căn bản không cho Thần ca nhi làm mấy việc dùng thể lực này.
Thần ca nhi có chút bất đắc dĩ.
hết chương 37.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Tui cảm thấy ngọt xỉu á, cảm ơn mọi người, nhóm hoa hoa cùng địa lôi, yêu mọi người.