Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Biểu tình Vương Thụy có hơi xấu hổ.
Thần ca nhi cũng ngẩn người, biểu tình có chút mê mang, y theo bản năng liếc mắt nhìn Vương Thụy một cái, Vương Thụy so với y còn muốn cao hơn nửa cái đầu, một bộ dáng như người trưởng thành, y vẫn là một tiểu đậu đinh*, bọn họ, sao có thể ở bên nhau?
*Vẫn còn nhỏ
Vương Thụy trừng mắt liếc nhìn Lý Lâm một cái, "Ngươi nghe chỗ nào mà nói đến mê sảng? Ai nói ta muốn cùng Thần ca nhi ở bên nhau, Thần ca nhi là ta nhìn lớn lên, cũng là đệ đệ ta, lại để ta nghe được ngươi nói bậy, xem ta như thế nào thu thập ngươi!"
"Ta mới không nói bậy, cô cô đã cùng Uyển cô cô nói muốn như vậy, đương nhiên là đem Thần ca nhi giao cho ngươi mới yên tâm, ta nghe mẹ ta nói, nếu không phải sợ các ngươi trưởng thành rồi vạn nhất xem không hợp mắt, sớm đã cho các ngươi đính hôn."
Thấy hắn thần sắc khó coi, Lý Lâm mới hậm hực im miệng.
Lý Lâm quay đầu lại phát hiện tiểu hồ ly đứng ở cửa, đang dùng ánh mắt lạnh căm căm nhìn bọn hắn chằm chằm, hắn không hiểu có chút mềm chân, "Ai, Thần, Thần ca nhi, tiểu hồ ly không phải nằm trên kệ sách? Như, như thế nào lại xuống rồi?"
Lý Minh tức giận nói: "Còn không cho nó được xuống dưới sao?"
Nếu không phải đối Vương Thụy ấn tượng khá tốt, rõ ràng biết hắn không có cái tâm tư kia, Lý Minh sớm đều muốn đem bọn họ đuổi ra ngoài, ca hắn mới sẽ không gả đến nhà bọn họ!
Lý Lâm còn trước mặt hắn làm hành động ngu ngốc, lêu lêu lêu.
Lý Minh vẫy vẫy nắm tay.
Thần ca nhi nhấp môi, lông mi thật dài run lên một chút, chậm nói: "Hai người các ngươi còn nhỏ sao?"
Dư quang ngắm đến thân ảnh nó, Thần ca nhi có chút buồn cười.
Đem Vương Thụy cùng Lý Lâm tiễn đi, Thần ca nhi mới trở lại phòng mình, tiểu hồ ly nằm bò ra bàn sách, trên giấy Tuyên Thành có thêm vài dấu móng nhỏ. Khi Thần ca nhi đi đến bên người nó, nó đang dùng móng vuốt cố tình dẫm lên sách Thần ca nhi.
Thần ca nhi rũ mi, la nó một tiếng.
Tiểu hồ ly dựng lỗ tai thẳng lên run một chút, cho Thần ca nhi một cái mông nhỏ.
Thấy nó còn dám giở tính tình, Thần ca nhi hơi thiếu chút cười ra, chơi cái gì không tốt? Biết rõ sách không thể đụng vào. Còn cố ý chạm vào, ngày thường rõ là xót nó. Thần ca nhi mở sách ra, buồn không hé răng mà run lên vài cái, thật cẩn thận đem dấu chân trên sách lâu chùi, lúc này hắn đối sách có bao nhiêu yêu quý, đối tiểu hồ ly liền không có bao nhiêu phản ứng.
Chỉ thấy giấy trên giấy Tuyên Thành lập tức thêm cái dấu đen tuyền của móng vuốt nhỏ.
Quả thực muốn thành tinh!
Thần ca nhi: "......"
Lý Minh theo vào tới vừa lúc thấy một màn như vậy, "Ca, nó như thế nào lại sinh khí?"
"Là không cao hứng chúng ta dẫn người trở về xem nó sao?"
Thần ca nhi còn ở cúi đầu cứu lấy sách, lửa giận trong lòng bởi vì những lời này tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn ngẩng đầu nhìn tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly đang trộm ngắm hắn, thấy thế lại cho Thần ca một cái quay lưng, thở phì phì, giống như bị bao lớn ủy khuất.
Thần ca nhi vừa tức giận vừa buồn cười.
Hắn đem sách vở để lên trên bàn, đem tiểu hồ ly ôm qua.
Tai tiểu hồ ly giật giật, duỗi móng vuốt gãi gãi khuôn mặt nhỏ, còn không quên trộm ngắm Thần ca nhi, đại khái là sợ y thật giận nó, móng vuốt nhỏ co thành một đoàn.
Thần ca nhi duỗi tay đem nó ôm tới trong lòng ngực, nó xoay đầu, hướng mông về phía y, biên độ xoay người rõ ràng rất lớn, thế nhưng vẫn chặt chẽ ngồi ở trong lòng ngực Thần ca nhi, nhìn đến Lý Minh đang cười, động tác nó trong nháy mắt liền cứng đờ, ánh mắt có chút lạnh.
Lý Minh ngứa tay lợi hại, nhịn không được duỗi sờ đầu tiểu hồ ly một cái, ngay sau đó trên tay đã xuất hiện vết cào, Lý Minh hoảng sợ, "Ca, nó cào ta!"
Lỗ tai tiểu hồ ly lại dựng lên, thân thể căng lên có vẻ khẩn trương .
"Ta nhìn xem."
Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn, hiện lên hai cái vệt dài, còn tốt chỉ là vệt đỏ, không có chảy máu.
Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi đừng trêu chọc nó, biết rõ nó không thích bị chạm vào đầu."
Lý Minh mạc danh có chút ủy khuất, "Ca, ngươi càng ngày càng bất công."
Thần ca nhi xoa xoa chóp mũi, có chút ngượng ngùng.
Thấy y đứng ở phe mình, tiểu hồ ly đáy lòng khó chịu hoàn toàn tiêu tán, nó duỗi vòng eo, đem đầu gác trên vai Thần ca nhi, đáy mắt tràn đầy ý cười, cái đuôi cũng vểnh cao cao, hướng Lý Minh lắc lắc hai cái, thiếu điều dán bốn chữ diễu võ dương oai lên trán .
Thần ca nhi ngắm đến bộ dáng nó vui vẻ, nhịn không được có chút buồn cười, y quay đầu nhìn về phía Lý Minh, "Bằng không ta đánh nó một chút?"
Tiểu hồ ly thân thể cương lên, cái đuôi lặng lẽ thu trở về, mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Lý Minh, tràn đầy uy hϊếp.
Nhìn đến ánh mắt nó, Lý Minh liền rùng mình, vội vàng lắc đầu, "Vẫn là nói, đánh nó thật, ta cảm thấy xui xẻo vẫn là ta."
Tiểu hồ ly lúc này mới quay đầu, tính ngươi thức thời.
Lý Minh lúc trước liền đắt tội với nó, lúc sau vẫn không hiểu tại sao cứ bị mất đồ, đi ngang qua người nó thì bị trượt chân, nửa đêm còn từ trên giường ngã xuống vài lần, tỉnh lại cả người hắn đều lạnh tới run run, lý trí tuy cảm thấy cùng nó không có quan hệ, nhưng số lần nhiều, Lý Minh đối tiểu hồ ly vẫn là ôm một loại tâm thái kính nhi viễn chi.*
*Vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Đương nhiên ngoại trừ những khi ngứa tay.
Thần ca nhi vẫn là nhéo một cái lỗ tai tiểu hồ ly, "Lần này không tính, mặc kệ như thế nào, đều không thể loạn cào người, sách của cũng không cho lại đụng vào, còn có lần sau......"
Thần ca nhi suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được như thế nào uy hϊếp nó, biểu tình có chút buồn rầu.
Có đôi khi cảm thấy nó có thể nghe hiểu, có đôi khi lại cảm thấy, nó bất quá là một tiểu hồ ly, sao có thể nghe hiểu được tiếng người? Thần ca nhi chỉ cảm thấy từ khi bắt đầu nuôi nó, tốn không ít tâm.
Tiểu hồ ly run lỗ tai, cả người đều lười biếng, cũng không biết nghe được không.
*
Mấy năm trước, Lý Uyển dưới sự trợ giúp của Lý Cẩn, ở thôn Trúc Khê mở tiệm thêu, trong khoảng thời gian này lại thuê không ít người, liền bận rộn hơn, buổi tối hai ngày này trở về đều có chút trễ. Thần ca nhi đem công khóa ôn tập một chút, nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền đi nhà bếp, y từ lúc năm tuổi liền thường xuyên giúp đỡ Lý Uyển việc nhà, đương nhiên sẽ nấu cơm.
Lý Minh cũng theo lại đây, "Ca, ta nhóm lửa giúp ngươi ."
"Được."
Nghĩ đến nương cùng Lý Minh đều thích ăn bánh nướng, Thần ca nhi liền làm.
Lý Minh ánh mắt sáng lên, "Bánh nướng áp chảo sao?"
Thần ca nhi gật đầu, thấy hắn hưng phấn không thôi, trên mặt cũng nhiều thêm ý cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Tuy nhìn tướng mạo ca ca mình đã quen, Lý Minh đều cảm thấy ca hắn lớn lên thật là đẹp mắt. Nghĩ đến lời Lý Lâm, Lý Minh tròng mắt xoay chuyển, "Ca, ngươi về sau muốn gả đi hay cưới vợ?"
Thần ca nhi sửng sốt một chút, trên mặt có chút nóng lên, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Biết ca hắn da mặt mỏng, Lý Minh cười cười, "Không đột nhiên a, ca, ngươi sang năm liền mười ba, người tuổi này đính hôn có rất nhiều, sớm muộn gì ngày này không tới."
Thần ca nhi đánh trứng gà, nhẹ giọng nói: "Chờ tới rồi ngày đó lại nói."
Tiểu hồ ly nguyên bản ở cách đó không xa, nghe được gả chồng cưới vợ, lỗ tai dựng lên, thấy Thần ca nhi không nói tiếp, mới lại lười biếng nằm bò xuống.
Thần ca nhi tốc độ thực mau, trong chốc lát liền nướng mấy cái bánh, tiểu hồ ly ngửi được mùi, vẫn luôn đi xung quanh bệ bếp. Thấy Thần ca nhi không phản ứng, móng vuốt nhỏ liền kéo ống quần y.
"Có chút nóng, đợi tí lại cho ngươi ăn."
Tiểu hồ ly dứt khoát ngồi xổm xuống, vẫn luôn ngẩng đầu nhỏ nhìn.
Lý Minh cũng muốn ăn, Thần ca nhi trù nghệ được Lý Uyển chân truyền, nướng bánh ra phá lệ thơm, nghe hương vị khiến cho người nhịn không được mà chảy nước miếng.
Chờ không còn nóng nữa, Thần ca nhi bẻ cho nó một chút, đầu lưỡi tiểu hồ ly thò ra, đem bánh trên tay Thần ca nhi cuốn tới trong miệng, cũng không thấy nó nhai thế nào, liền nuốt đi xuống, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Thần ca nhi, còn muốn ăn nữa.
Thần ca nhi hạ mi mắt, biểu tình thực nghiêm túc, "Ăn từ từ."
Lại đút một nó khối.
Thấy tiểu hồ ly ăn đến ngon, Lý Minh cũng hít hít cái mũi, nhịn không được mà chảy nước miếng.
Thần ca nhi đáy mắt mang theo chút ý cười, "Minh Minh nguội rồi ăn trước một cái."
Lý Minh liên tục lắc đầu, "Ta chờ cô cô trở về cùng ăn."
Đang nói, Lý Uyển liền vác giỏ tre trở về nhà, trong rổ còn có mấy khối vải vụn, nàng tính toán làm vài thú bông nhỏ đem lên trấn trên bán, "Thần ca nhi làm bánh nướng áp chảo? Ta nói sao lại thơm như vậy."
"Cô cô."
"Nương."
Lý Minh giống cái đuôi nhỏ, chạy qua, "Cô cô, ngươi mau nếm thử, ca mới vừa làm xong."
Lý Uyển cười rửa rửa tay, "Được, cô cô nếm thử."
Lý Minh cười tủm tỉm nói: "Cô cô ăn cái này, cái này là làm ra đầu tiên, không còn quá nóng."
Cáu bánh trước mặt độ dày thực đều, mặt trên có hành thái, nghe hương vị liền rất không tồi.
Lý Uyển cầm lấy cái bánh Lý Minh đưa, cắn một ngụm, đáy mắt nổi lên ý cười, "Ừm, không tồi, Thần ca nhi tay nghề càng ngày càng tốt, không hổ là con trai ta."
Thần ca nhi có chút đỏ mặt, "Cùng nương còn kém xa."
Diện mạo y giống Lý Uyển, làn da trắng nõn, mặt mày như họa, ngày thường cũng không thích cười, rất giống một tiểu đại nhân, giờ phút này thẹn thùng cười, hai cái lúm đồng tiền đều lộ ra tới, làm người nhịn không được muốn nhéo một phen.
"Ngươi mới bao nhiêu lớn, nương hồi bằng tuổi ngươi, nhà bếp cũng chưa từng vào."
Này không phải chỉ là an ủi Thần ca nhi, ông ngoại Thần ca nhi là tiến sĩ duy nhất của thôn Trúc Khê, còn làm quan. Lý Uyển khi còn nhỏ là ở Kim Lâm Thành lớn lên, sau này cha nàng mất chức, mới trở lại ở nông thôn. Nàng là người mệnh khổ, cha mẹ sớm đã không còn, Lý Cẩn cũng là nàng một tay nuôi lớn.
Nàng rất ít nhắc tới chuyện trước kia, Thần ca nhi biết đến cũng không nhiều lắm, sợ nương nhớ tới chuyện cũ sẽ thương tâm, Thần ca nhi liền chuyển đề tài.
Lý Minh liên tiếp ăn ba cái bánh, mới thỏa mãn mà vỗ vỗ bụng, nghĩ đến chuyện ban ngày phát sinh, nhịn không được hỏi Lý Uyển, "Cô cô, ngươi sẽ cho ca trước tiên đính hôn sao?"
hết chương 5.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.