Ngàn Năm Say

Chương 57: Chưa gì xuân đã thôi sang, làm sao theo kịp mà đan duyên hồng?



Thiên nữ bước xuống kiệu, dáng vẻ thướt tha, thu hút ánh mắt của vô số người. Thành Vãn Xuân trước nay nổi tiếng với lễ du xuân, giai nhân đến cũng không phải ít, nhưng nếu là giai nhân tuyệt trần như thế, chẳng lẽ sắp tới thành Vãn Xuân sẽ tổ chức thi hội hay gì đó sao?

Trịnh Khinh Ái tuy bịt mắt nhưng dáng vẻ vẫn quá mức chói mắt, hôm nay nàng ta mặc một bộ váy đỏ, càng dễ dàng khiến người khác liên tưởng tới những câu chuyện thần tiên huyền ảo.

Thất Tinh nghe lời chủ nhân, đặt liền năm căn phòng thượng hạng. Nghe có vẻ vung tay quá trán, nhưng bọn họ có tiền, thế nên cũng không bạc đãi mình làm gì.

Quỳnh An có phòng ở là mừng, không nghĩ ngợi nhiều, dù sao sàn nhà ở Địa Ngục giáo cũng lót bằng kim thạch.

Một đoàn năm người, không kể đến dung nhan của Trịnh Khinh Ái, thì Bạch Vân lại thuộc dạng phong trần, mắt phượng mày ngài, Quỳnh An điềm đạm thân thiện, Bạch Mặc Tử lại có nét đẹp rất trung tính, mị hoặc. Thất Tinh cao to, tóc dài buộc ngang vai, nhưng cũng khiến cho người khác nảy sinh cảm giác an toàn.

Quán trọ nhất thời bị sự hào nhoáng này làm cho im lặng.

Tiểu nhị là người hồi thần nhanh nhất, hắn vô cùng chuyên nghiệp mà nhận tiền, rồi lại cười tươi dẫn năm người họ đến phòng mình.

Người ta chọn phòng cũng sẽ chọn căn phòng ngắm được cảnh đẹp, Trịnh Khinh Ái ngược lại yêu cầu một căn phòng khuất nắng. Thế nên phòng có cảnh đẹp nhất lại được nhường cho Bạch Vân.

"Các vị thật may mắn, ba ngày nữa là đến lễ Du Xuân của thành Vãn Xuân, phòng thượng hạng cũng chỉ còn năm căn phòng này thôi."

Quỳnh An ồ lên một tiếng, cười hỏi hắn.

"Thế lễ Du Xuân có gì đặc biệt?"

Tiểu nhị lễ phép đáp lại:

"Có lễ tầm mai ghép duyên rất là nổi tiếng, chưa kể mấy ngày gần đây cảnh đẹp, các ngài có thể dạo phố hoặc chơi thuyền."

Trong lúc mọi người nghe hắn nói thì Trịnh Khinh Ái lại lặng lẽ trở về phòng mình, Thất Tinh dường như nhận ra gì đó, cũng vội vàng đuổi theo.

Thiên nữ ngồi xuống giường, quạt ngọc được nàng ta nhẹ nhàng đặt bên cạnh mình.

"Thất Tinh."

"Vâng, chủ nhân."

"Những ngày này ta có hơi mệt mỏi, ngươi để ý quan sát một chút." Trịnh Khinh Ái day nhẹ trán mình. "Còn nữa, cho người của Địa Ngục giáo thỉnh thoảng đến xem qua Lê Hưng. Chỉ xem thôi, đừng can thiệp vào chuyện của hắn."

"Đã rõ, chủ nhân."

Trịnh Khinh Ái lấy từ trong nhẫn không gian ra Bát diện vô sắc kiếm đã được quấn vải cẩn thận, nàng ta cầm lấy khăn, cẩn thận gỡ mảnh vải trắng quanh nó, nhẹ nhàng chà lau.

Thất Tinh hiểu ý, chậm rãi trở về phòng, không tiếp tục phiền nàng ta nghỉ ngơi.

Trong lúc sơ ý, ngón tay Trịnh Khinh Ái quẹt phải lưỡi kiếm, máu rơi nhỏ giọt thấm vào đóa cúc bất tuyệt bằng hồng ngọc, tan biến. Còn những giọt máu vương trên bàn tay rất nhanh liền chạy ngược trở về vết thương, khép miệng lại.

"Không sao." Thiên nữ lẩm bẩm.

"Chỉ là ngủ vùi quá lâu, nay lại vươn người tỉnh dậy mà thôi."

Nghe nàng ta nói, lưỡi kiếm trong suốt như có linh tính, nhẹ nhàng sáng lên.

Chiều hôm đó, cả năm người đồng loạt rời khỏi phòng, xuống bên dưới sảnh quán trọ dùng cơm.

Quán trọ này là một trong những quán trọ lớn nhất thành, nên những món ăn được bày ra cũng không phải tệ, tuy không được như Thất Tinh nấu, nhưng vẫn rất vừa miệng.

Bạch Vân ngồi cạnh nhìn Trịnh Khinh Ái từ tốn ăn cơm, dùng đũa gắp ít rau vào chén của nàng.

"Thiên nữ dạo gần đây trông có vẻ xuống sắc, nên dùng thêm ít rau xanh."

Trịnh Khinh Ái quay sang nhìn nàng, cũng không lên tiếng đáp lại, ấy thế mà lại chậm chạp bỏ rau vào miệng.

Bạch Vân hài lòng gật đầu, thế nhưng trong khoảnh khắc nhỏ nhoi, nàng nhìn thấy cả người Trịnh Khinh Ái hơi run lên.

Bạch Vân nhướng một bên mày, sau đó lại gắp thêm một miếng rau khác vào chén nàng ta. Dĩ nhiên để bớt bị nghi ngờ, nàng cũng gắp thêm cả thịt.

Trịnh Khinh Ái im lặng một hồi, quay sang nàng nhẹ nhàng bảo:

"Cảm ơn, ta tự ăn được.:

Bạch Vân gật đầu, đũa gắp lấy một miếng cá trên bàn, tập trung nhai nuốt. Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Trịnh Khinh Ái.

Chỉ thấy người kia từ tốn bỏ rau vào miệng, sau đó rất nhanh lại ăn thêm thịt. Như thể muốn dùng gì đó để làm nhạt đi mùi rau vậy.

Bạch Vân chợt hiểu ra.

Nhưng chưa chắc chắn lắm, Trịnh Khinh Ái khi ở nhà cũng rất ngoan ngoãn ăn rau, thế sao ở đây lại không ăn?

Nàng gắp lấy ít rau, bỏ vào miệng mình, mùi tỏi cùng hương thơm của ngũ vị hương lan tràn trên đầu lưỡi, kéo đến là một ít vị đắng ngọt.

"À..."

Thiên nữ thoáng quay đầu sang.

"À?"

"Hiểu rồi." Bạch Vân khẽ nói.

"Hiểu?" Quỳnh An xen vào.

"Cô không hiểu đâu." Nàng đáp. "Nhưng Thiên nữ hiểu đấy."

"Ta hiểu sao?" Trịnh Khinh Ái buồn cười hỏi lại.

Dùng cơm xong trời cũng dần tối xuống, ngoài phố phường bắt đầu trở nên nhộn nhịp, nhưng có lẽ do đã mệt mỏi cả ngày dài, năm người ăn xong không ai bảo ai đều hẹn ngày mai sẽ bắt đầu chơi phố.

Trịnh Khinh Ái về phòng, chưa kịp đóng cửa thì đã có một cánh tay khẽ chen vào, Bạch Vân đứng trước cửa phòng nàng ta, ậm ừ muốn nói lại thôi.

"Trịnh Khinh Ái... nàng ổn không?"

"Ý Bạch Vân là sao?" Thiên nữ thoáng nhướn mày, sau đó như hiểu ra, liền chạm tay lên má mình. "Chẳng lẽ ta xuống sắc thật sao?"

Người đối diện vội vàng thanh minh.

"Không... ý tôi là... tâm trạng của nàng không tốt lắm."

"Ta không có." Trịnh Khinh Ái lắc đầu.

Bạch Vân nghe nàng ta nói. Bàn tay giấu sau lưng khẽ siết lại một chút. Cuối cùng buông lỏng ra, mỉm cười.

"Thế thì tốt rồi. Tôi về phòng của mình đây."

Sau khi nàng đi, Thiên nữ đóng cửa lại, ngồi một mình trong phòng, nàng ta ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng vòng ra sau đầu, như muốn tháo xuống nút buộc vải che mắt, nhưng cuối cùng chẳng biết nghĩ gì mà buông tay, không tiếp tục làm nữa.

Trịnh Khinh Ái thấp giọng lầm bầm một bài thơ cũ, cuối cùng bật cười, nàng nằm vật ra giường, cả người co rúm lại.

Ly tao những chuỗi ngày tháng cũThanh âm người xưa hóa khói mâyNhẹ nhàng vui từng đời lạc thúYêu hận làm chi chỉ đọa đày.

"Quả là một bài thơ ngu ngốc..."

Nàng ta mắng lời thơ, rồi lại không nhịn được mà liên tục đọc đi đọc lại nó, Trịnh Khinh Ái như bị ám ảnh về bài thơ mà không ngừng mấp máy môi.

Nàng càng đọc thì càng trở nên kích động, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Trịnh Khinh Ái cắn chặt môi, nàng ta ôm lấy đầu mình, cả người từng chút cảm nhận cơn đau không rõ nguyên do, cuối cùng Trịnh Khinh Ái đưa tay lên, tự bóp lấy cổ chính mình.

"Không được, ngươi không được phát điên ở đây."

"Nàng sẽ không vui."

"Ngươi không được phép."

"Đừng làm nàng nổi giận."

"Ngươi không xứng."

"Trịnh Khinh Ái, bình tĩnh lại."

Nàng siết lấy cổ mình càng lúc càng chặt, mãi cho đến lúc không thể phát ra âm thanh nào rõ ràng nữa mới dừng lại.

Có lẽ đúng như ả xà yêu kia đã nói, nàng thích điều này. Không, Trịnh Khinh Ái sống vì nó.

Đôi tay chậm rãi rời khỏi vùng cổ thanh mảnh, để lại một vết đỏ ửng. Nàng gác tay lên trán mình, sau đó tự ôm lấy bản thân.

"Đúng vậy, Trịnh Khinh Ái, đừng phát điên, đừng phát điên."

"Đừng khiến nàng thất vọng."

"Đừng phát điên."

Hôm sau,Quỳnh An bị ánh bình minh đánh thức sớm nhất, cô ban đầu chau mày vì khó chịu, tối qua dường như có một vài tiếng hét phát ra từ hẻm nhỏ. Trách thì trách tại phòng của cô nằm ngay ngoài bìa, trưa hôm qua cô còn phải nghe tiếng bọn trẻ con chơi đùa rồi đánh nhau nữa.

Quỳnh An nằm thêm một lát rồi chợt mở to mắt ra, bật người ngồi dậy.

Hôm nay là ngày du xuân đó!

Quỳnh An cẩn thận sửa soạn cho ngày mới, còn đặc biệt chọn một chiếc váy màu xanh nhạt, rồi mới vui vẻ sang gõ cửa phòng Thất Tinh, định rủ hắn đi chơi.

Ai ngờ cửa phòng Thất Tinh còn chưa kịp tới thì phòng Bạch Vân đã mở ra.

"Chào buổi sáng." Quỳnh An vui vẻ nói.

"Trông hào hứng quá nha" Bạch Vân mỉm cười.

"Sớm quá đấy...?" Trịnh Khinh Ái mở cửa phòng, nàng ta dụi mắt, từ phòng bên cạnh đi sang, dáng vẻ mệt mỏi. Nghe bảo Thiên nữ ngủ nhiều, giờ Quỳnh An tin rồi.

Một lát sau, Thất Tinh cũng dậy, bốn người ngồi bên dưới sảnh quán trọ cùng nhau ăn sáng, hẹn đi chơi chỗ này chỗ nọ. Nhưng đến tận lúc đã ăn xong, Bạch Mặc Tử vẫn chưa dậy.

Trịnh Khinh Ái bảo mọi người chờ mình, chủ động đi gõ cửa phòng hắn, không thấy ai đáp lại, nàng ta nhướng mày, nhẹ nhàng cất giọng.

"Bát diện vô sắc kiếm đâu rồi nhỉ?"

Chỉ nghe trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng rầm lớn, không quá lâu sau, Bạch Mặc Tử đã xuất hiện trước mặt Trịnh Khinh Ái, yêu vương chỉnh lại mái tóc đẹp đẽ của mình, mỉm cười.

"Chào buổi sáng, Khinh Ái cô dậy sớm ghê."

Trịnh Khinh Ái không thèm chấp nhặt với hắn, cười bảo:

"Đi thôi, bọn họ đang chờ."

Thế nhưng khi cả hai bước xuống lầu, lại thấy Bạch Vân, Quỳnh An và Thất Tinh đứng hoang mang trước cửa quán trọ.

Tầm hai ngày nữa là lễ Du Xuân, đường phố đáng lẽ phải đông đúc người qua lại, ấy thế mà không gian xung quanh lại vắng tanh không một bóng người.

Tiểu nhị thấy mấy người họ đứng bên ngoài, vội vàng chạy ra mời vào trong.

"Các vị khách quý, tôi khuyên các người không nên ra ngoài."

"Tại sao vậy?" Bạch Vân hỏi.

"Bởi vì có ma." Tiểu nhị run rẩy đáp lời.

"Chẳng phải ma chỉ xuất hiện vào buổi tối hay sao?" Lần này người hỏi là Quỳnh An.

"Không, chắc các ngài không biết, hôm qua trời đang ban sáng, khách đi dạo lễ cũng vô cùng đông đúc, ấy thế mà đột nhiên có vị anh tài nọ thét lên một tiếng rồi ngã xuống, chân của hắn bị cắt một đường lớn, cả người đầm đìa máu."

"Chưa hết, sau đó cũng có rất nhiều người bị y hệt như anh tài đó, vết cắt rất sâu, giống như bị kiếm chém phải vậy. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao lại bị như thế, người bị thương mỗi lúc một nhiều, tất cả y quán trong thành cơ hồ đều đông nghẹt."

"Tôi khuyên các vị vẫn nên ở yên trong phòng, quan trên đang cho người điều tra việc này rồi. Nhưng làm sao điều tra rõ chứ, dù gì cũng là do ma quỷ gây nên."

Tiểu nhị kể xong thì lắc đầu ngao ngán, lễ Du Xuân là ngày hội quan trọng để có thể kiếm được nhiều tiền, ấy thế mà lại gặp những chuyện như thế này đây.

Đúng là trời thích trêu ngươi mà.