Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Chương 1





Trước cửa một tiệm hoa nhỏ, Tô Nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạ chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích, đã trôi qua mười mấy phút, hắn vẫn không hề có một động tĩnh gì.

Cô ngoảnh mặt làm ngơ, nghĩ bụng đợi đến khi nhìn ngắm thế giới này nhàm chán ắt sẽ bỏ đi, nhưng đến phút thứ 59 mà hắn vẫn ngồi đấy, chễm chệ trên bậc thềm đối diện tiệm hoa nhà cô.

Cô đã rời ánh mắt đi khỏi người hắn, thế nhưng lâu lâu vẫn ngoái đầu lên nhìn, trong lòng tò mò không thôi.

Thoạt nhìn qua, cô đánh giá cao về nhan cấu của nam nhân.

Ngũ quan lập thể tinh xảo, đặc biệt đôi mắt phượng lóe lên tia ôn nhu, mang vài phần ảm đạm.


Chân mày khẽ xếch, tóc tai thuần khiết che đi một phần ánh mắt đang suy tư.

Đôi chân thon dài tùy tiện vắt chéo lên nhau, giấu kín sau lớp quần Tây màu đen tuyền, ngón tay thon dài nâng ly trà nhấp một ngụm.

Dường như nhận thấy có một ánh mắt để ý lên người mình, hẳn hơi nghiêng đầu quay mặt về phía đối diện, mày kiếm khẽ chau lại một chút.

Tô Nhiên chột dạ cúi đầu, bàn tay luống cuống với lấy một cành hoa, không may bị gai đâm vào tay, một giọt máu nhỏ đọng lại, cô đưa ngón tay vào miệng mút lấy giọt máu.

Tô Nhiên bất chợt ngẩng đầu, bốn mắt tình cờ chạm nhau, tràn ngận sự ôn nhu, thanh thúy giống như giọt nước.

Nam nhân nhíu mày càng chặt, trong lòng dâng lên một cỗ khó hiếu.

Giây phút cô rời ánh mắt, hẳn có một loại cảm giác luyến tiếc không thôi.

Ngạn Thần dịch người đứng lên, nhấc chân một bước, ngay lập tức một lão già chặn trước mặt.

"Ngạn thiếu, tôi đã thu thập một chút số liệu tử của vùng này hôm nay, tổng có 7 người chết"

"Tôi biết rồi"
"Dương khí đang vây quanh cậu rất nhiều, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây"
"Ừ, đi thôi"
Trước khi rời đi, ánh mắt hắn không quên liếc xéo Tô Nhiên.

Mà cô lúc đấy cũng đang nhìn về phía hẳn, vẫn dõi theo bóng lưng hắn rời đi, có cảm giác thực ảo xen lẫn trong trí thức.

Trong mơ hồ, cô định thần lại, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng, cơ hồ rơi vào không gian ảo.

Cô chợt cúi đầu, vệt máu trên tay biến mất, vết thương bị gai đâm cũng không hề tồn tại.

Rốt cuộc chuyện lúc này! là như thế nào? Có điều! người đàn ông đó rất đẹp, hình bóng của hắn mờ nhạt trong dần trong ý thức của cô.

"Tô Nhiên, sao hôm nay thất thần đến vậy?"
Ngạn Thần chuyển dời ánh mắt lên cổ cô, sợi dây chuyền đập vào mắt hắn, có chút sững người.

Một cảm giác quen thuộc chạy qua người, nhất thời hắn sửng sốt "Sợi dây chuyền này cô lấy đâu ra?"
Tô Nhiên ngu ngốc lắc đầu.


Hắn định thân, hoá ra sợi dây là thứ bảo hộ cho cô, nhưng mà Ngạn Thần hắn tu đến cảnh giới nào rồi còn sợ mấy cái này.

"Không chỉ lại gần, tôi còn chạm được vào người cô"
Hẳn dùng một ngón tay nâng cằm cô lên, Tô Nhiên cảm nhận được một luồng âm khí lạnh lẽo luồn vào lỗ hổng trên da thịt, cô ớn người, rùng mình.

"Chúng ta từng gặp nhau rồi, cô còn nhớ chứ?"
Tô Nhiên vô thức lắc đầu, quả thật là không nhớt ""Anh! là ai?"
Cho dù Tô Nhiên có cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình thì kết quả đều là con số không.

Bởi vì, vốn dĩ trong đầu cô chỉ là một mảng trống rỗng.

Hắn buông tay mình ra khỏi người cô, người âm tiếp xúc lâu với người dương sẽ hút dương khí của họ, như thế cũng sẽ ảnh hưởng tới cô.

"Tên của cô là gì?".