Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1036: Túi tiền



Người nhân viên ấy không dám do dự, vội vàng đem tất cả tiền mặt đặt vào trong túi của tên cướp, dưới tình huống như vậy không nên lấy mạng ra mà đùa, cho dù bị lãnh đạo trách tội thì bọn họ cũng không thèm.

Mấy tên cướp này nhìn thấy tiền đã đầy túi, cũng không thăm dò xem bên trong còn tiền hay không, mà bắt đầu rút lui, mà quan trọng nhất là trước khi đi, có một tên còn dùng bình sơn xịt lên trên vách tường hai chữ" Ngu ngốc" thật to, sau đó nhanh chóng biến mất ngoài cửa.

Toàn bộ quá trình còn chưa đến năm phút, tuy rằng đã có báo cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng không thể đến đây trong vòng năm phút được.

Mức độ bình tĩnh và sự chuyên nghiệp của bọn cướp làm cho Dương Minh rất nghi ngờ, nhất là sau khi có được tiền cũng không thèm nhìn xem, điều này càng làm cho Dương Minh thêm nghi hoặc.

Dương Minh thậm chí có một cảm giác rằng, mấy tên cướp này đến cướp ngân hàng cũng không phải vì tiền! Có thể là do bọn chúng quá chuyên nghiệp, không muốn lãng phí thời gian vì một chút tiền lẻ, cho nên trở thành nguyên nhân chạy trốn thuận lợi của chúng.

Nói chung, Dương Minh vẫn luôn có một cảm giác không thích hợp, nhưng không thích hợp chổ nào, Dương Minh không nói được, còn nữa, trước khi bọn cướp rời đi còn để lại hay chữ tiếng anh kia, làm cho hắn nghĩ mãi không ra.

Bọn cướp này rốt cục muốn làm gì? Là muốn biểu đạt cái gì, hay chỉ thuần túy là vui đùa, coi những người bên trong ngân hàng là đần độn? Hoặc là, còn có mục đích khác?

Dương Minh còn có nhiều chổ không hiểu, nhưng mà, khi đám cướp vừa rời đi, thì người bên trong ngân hàng liền loạn cả lên, chạy ra ngoài cửa, vốn cửa kính đã vỡ khi nãy rồi, lại bị những người này phá nát luôn.

Mà trong cùng thời gian ấy, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, những người khách còn chạy chưa đến cửa thì bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây.

Có thể nói, tốc độ làm việc của cảnh sát rất nhanh, chỉ tiếc là vẫn thua đám cướp kia một bậc, bởi vì những tên cướp này thật sự rất chuyên nghiệp!

Nhưng mà, cảnh sát bên ngoài vẫn chưa biết là bọn cướp đã rời đi, còn cẩn thận bao vây lại, rồi kêu gọi đầu hàng: "Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vậy, lập tức buông vũ khí xuống, không nên chống lại vô ích."

Lúc đám người trong ngân hàng lao ra ngoài, thì đám cảnh sát bên ngoài cũng không biết làm sao, dù sao thì tình huống này cũng ít gặp, chưa từng thấy bọn cướp nào chủ động thả con tin ra cả, nhưng mà cũng có thể là bọn cướp muốn dùng cái này để ngụy trang mà trốn đi.

Cho nên, cảnh sát lập tức hành động, tiến hành khống chế từng người khách chạy ra khỏi ngân hàng, cho đến khi biết được tin từ miệng của mọi người là đám cướp đã chạy trốn, thì mới nhanh chóng thông báo cho tổng bộ, tăng cường nhân số lên, lập trạm kiểm soát, tiến hành kiểm tra các tuyến đường quan trọng.

Dương Minh không ra tay, không có nghĩa là hắn để cho đám cướp rời đi, vẫn dùng dị năng để quan sát ba tên cướp ấy, nhưng mà, làm cho Dương Minh bó tay chính là, ba tên này khi ra ngoài đường, liền chia làm ba hướng chạy đi, lẫn vào trong đám đông, làm cho Dương Minh không dễ tìm được.

Không còn cách nào, Dương Minh đành phải tập trung vào tên cầm túi tiền, cái tên này sau khi trốn kỹ xong, liền bỏ túi tiền xuống cống.

Sau đó lại chạy về hướng cảng, mà gần cảng có một chiếc ca nô đang đợi sẳn, khi hắn vừa leo lên liền chạy ra ngoài biển, đến lúc này, Dương Minh đã không thể theo dõi được nữa, vừa phải quan sát túi tiền dưới cống, vừa phải theo dõi tên cướp, quả thật là làm khó hắn quá rồi. Cảm thấy bó tay rồi, nên Dương Minh đành phải tập trung quan sát túi tiền dưới cống.

Đứng trên một góc độ bình thường để phân tích, thì nếu bọn cướp để tiền ở đây, nhất định sẽ có một tên khác đến lấy, cho nên Dương Minh chỉ cần tập trung vào đây thì có thể tìm được manh mối.

Tất cả mọi người trong ngân hàng đều được đưa về cục để lấy lời khai, Dương Minh cân nhắc lợi hại, nghĩ đến giao tình của mình và cảnh sát, dù sao vụ án này cũng không có quan hệ nhiều, cũng không cần phải làm anh hùng, cho nên Dương Minh cũng chỉ nói ra những chuyện đơn giản cho cảnh sát, để bọn họ giải quyết là được.

Sau khi do dự một chút, rồi móc điện thoại ra, gọi cho Trần Phi, báo cáo lại tình hình khi nãy, mặc dù vụ án đang được phân tính, nhưng mà khẳng định rằng thế nào cũng được chuyển lên trên, và giao cho Trần Phi phụ trách.

"Xin lỗi, cậu không thể sử dụng điện thoại" Dương Minh vừa móc điện thoại ra, đã bị một nữ cảnh sát ngăn lại.

Dương Minh cũng không dám dừng lại, lỡ như có người đến lấy mất túi tiền thì sao? Cho nên liền kéo cô ta qua một bên, nói: "Cha của bạn gái tôi là đội trưởng Trần Phi, tôi muốn gọi điện cho ông ta"

Cô cảnh sát sửng sốt, nhìn Trần Mộng Nghiên một cái, cũng do dự, dù sao vụ án này cũng lớn, tuy rằng Dương Minh là người chứng kiến, nhưng cũng không thể bỏ qua như vậy, lỡ như có chuyện gì thì cái trách nhiệm này không ai gánh nổi, vì thế nói: "Vậy cậu chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị."

Cô cảnh sát kia đi báo cáo lại với đội trưởng của mình, đội trưởng nghe nói con gái và con rể của Trần Phi đều có mặt tại đây, do dự một chút rồi tự mình đi ra ngoài.

Nhìn thấy Dương Minh, nhíu mày giải thích: "Không cần phải gọi điện thoại, tôi đã thông báo cho Trần đội trưởng, ông ta đang trên đường đến đây"

"Tôi có việc gấp, không thể chậm một phút đồng hồ được" Tuy rằng đối phương đã khách khí, nhưng mà bây giờ Dương Minh đang rất rất gấp rồi, cho nên cũng không nói chuyện cũng không nể tình.

"Vậy thì không còn cách nào, chuyện này rất lớn, mặc kệ cậu là ai, cũng phải chờ đến cục xong rồi mới có thể gọi điện thoại" Đội trưởng tuy thấy rằng Dương Minh chẳng có khả năng làm gì cả, nhưng vẫn khách khí nói.

Dương Minh bó tay, nhíu mày, đành phải móc giấy chứng nhận mà Hạ Băng Bạc đưa cho mình, giơ ra trước mặt người đội trưởng, hỏi: "Cái giấy chứng nhận này ông có nhận ra không? Tôi thật sự có việc gấp!"

Người đội trưởng nhìn qua tờ căn cước trong tay Dương Minh, nhất thời cả kinh, tuy rằng rất kinh dị chuyện Dương Minh là người của cục điều tra sự kiện thần bí, nhưng mà, nhìn rõ con dấu và ký hiệu đặc biệt trên thẻ căn cước, không phải là giả, liền gật đầu không nói gì nữa.

Dương Minh gọi điện thoại cho Trần Phi, Trần Phi vừa bắt máy lên, Dương Minh đã vội nói: "Chú Trần, tiền đang nằm ở trong cống ngầm thứ ba từ đầu đường, lập tức phái người đến theo dõi!"

"Dương Minh?" Trần Phi khó hiểu nói.